CÔ NÀNG SÁT THỦ CÓ CHÚT NGỐC NGẾCH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:39:10
1
Ngày xuống núi.
Sư phụ mắc chứng sợ giao tiếp của hiếm hoi lắm mới lộ mặt.
Người xoa lưng , nắm chặt lấy tay , nước mắt ào ào tuôn rơi:
“Đồ ... Nhất định con xuống núi ?”
“Để bọn nó … Ăn xin thì ai mà chẳng như … Hu hu…”
Ta đám sư ba bốn năm sáu bảy tám tuổi, chớp chớp mắt ngây thơ, nghiêm túc :
“Sư phụ, bọn nó còn nhỏ quá, sợ là xuống núi bắt cóc mất, đến lúc đó phiền tìm, chi bằng để đồ nhi thì hơn.”
Sư phụ vẫn quyến luyến, níu tay chịu buông: “Ruộng thu hoạch, nhưng chúng vẫn còn bạc mà?”
Ta lấy khăn tay đưa , xì mũi một cái, lau nước mắt một cái, thuận tay nhét lòng , ánh mắt đáng thương tội nghiệp .
“Con là sư phụ nỡ rời xa con, nhưng mà bạc của sư phụ cũng sắp tiêu gần hết …”
Sư phụ sững sờ : “Ngay cả bạc cũng còn ?”
Ta cân nhắc mấy đồng bạc vụn nhẹ hều trong tay, đưa túi tiền cho sư phụ.
Chỗ bạc , đừng mua mì, mua một cái bánh cũng đủ.
Sư phụ ngơ ngẩn túi tiền, , nhưng vẫn cứ nắm chặt lấy tay chịu buông.
Nói thì, lẽ đây là đầu tiên trong đời sư phụ phiền lòng vì một chuyện liên quan đến luyện công.
Sư phụ của là một kẻ cuồng võ, ngoài luyện công thì chỉ luyện công.
Khi sư môn còn hưng thịnh, một ở núi luyện hơn mười năm trời.
Mãi đến khi sư môn tiêu diệt nửa tháng, còn ai đưa cơm lên núi, mới lờ mờ nhận mà xuống núi.
Người cạy mấy viên bảo thạch to biển hiệu, cạo một nhúm vàng cổng chính, xuống núi đổi mười lạng bạc, bắt đầu hành tẩu giang hồ.
Năm sư phụ gặp , mới năm tuổi.
Làng tục gi.ết ch.ết con gái mới sinh, may mà sư phụ ngang qua, mới giữ cái mạng nhỏ .
Sau đó, chúng cùng ở đỉnh ngọn núi trong thôn Đào Hoa, nơi hiếm dấu chân .
Ngoại trừ mỗi năm xuống núi một để mua gạo và mì, ngày nào sư phụ cũng chỉ luyện võ.O Mai Dao Muoi
Còn ngoài việc luyện công, thì đảm nhận luôn chuyện giặt giũ nấu cơm.
Cuộc sống hai sư đồ vốn dĩ cũng đến nỗi nào, nhưng khổ nỗi năm nào sư phụ xuống núi cũng gặp những đứa bé gái đáng thương…
Có đứa gia đình vứt bỏ, đứa kẻ buôn bắt cóc, đứa bệnh mà gia đình đủ tiền chữa trị, định vứt xuống vực sâu…
Cứ thế, mấy năm trôi qua, núi ngày càng đông, cuộc sống ngày càng khó khăn…
Đặc biệt là năm ngoái, họa vô đơn chí, núi đột nhiên xảy động đất.
Một cái hố lớn đến mức cả mảnh ruộng gieo trồng đầu xuân cũng sụp xuống.
Ta dẫn đám sư canh hố hai tháng trời, cái hố bên cũng lật vài , thỉnh thoảng vài dòng nước đỏ trào lên.
Nước đỏ ngày càng nhiều, nhưng đất thì mãi nổi lên…
Muốn xuống núi mua lương thực, nhưng quan phủ lo thiên tai tiếp diễn, vội vàng di dời dân ở trấn nhỏ nơi khác.
Thế là, chúng cố cầm cự thêm nửa năm.
Cho đến gần đây, cải trắng trong hầm ngày càng ít, nhưng đám sư ăn ngày càng nhiều…
Ta , cuộc sống an , cuối cùng cũng thể tiếp tục nữa…
“Sư phụ yên tâm, tuy con ở đây, nhưng sư sẽ giặt quần áo nấu cơm cho , cứ yên tâm luyện võ.”
“Xuống núi con sẽ tìm việc kiếm tiền nhanh nhất, đợi khi đủ bạc, lập tức về chăm sóc !”
“Còn nữa, cái hố dạo bốc khói trắng, lúc luyện võ sư phụ xa một chút, kẻo bẩn quần áo, bọn nó giặt sạch .”
Sư phụ cầm tay thêm một lúc lâu, lưu luyến rời mà hôn một cái:
“Đồ nhi, con nhất định về sớm, núi nhiều kẻ lắm, vẫn là núi của chúng an hơn, vi sư đợi con đấy!”
Ta trịnh trọng gật đầu, xách theo một cây cải trắng lương khô, đầu mà xuống núi.
Lúc đến chân núi, thấy sư phụ cam lòng mà gào lên:
“Đồ nhi , một ngày thầy, cả đời cha, con nhất định ghi nhớ đấy!”
“Biết ! Quần đùi rách thì nhớ gọi bọn nó vá cho !”
2
Xuống núi .
Ta liền ba ngày, cuối cùng cũng gặp một nam nhân ở ngoài trấn bên cạnh.
“Đại ca, ở công việc kiếm tiền nhanh ?”
Người nam nhân liền đầu , trông chừng ba mươi tuổi, mặt một cái nốt ruồi đen to tướng.
Hắn từ xuống , nở nụ ngoác đến tận mang tai:
“Muội tìm việc kiếm tiền nhanh?”
Ta cắn một miếng cải trắng, gật đầu: “Càng nhanh càng , gấp lắm, kiếm tiền nuôi gia đình.”
“Muội , thì hỏi đúng !”
“Nói đến kiếm tiền nhanh hả, thì theo ca lên kinh thành.”
“Kinh thành , đúng là nơi đốt tiền, chỉ cần chịu , bạc chảy như nước luôn!”
Hai mắt sáng lên: “Thật ?”
“Còn thật hơn cả vàng chứ!”
Ta và nam nhân hợp ý ngay lập tức, quyết định cùng lên kinh thành kiếm bạc chảy như nước.
Hắn họ Tôn, là một vô cùng , sợ mệt nên tìm một chiếc kiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nang-sat-thu-co-chut-ngoc-ngech/chuong-1.html.]
Ta ôm cây cải trắng chui kiệu, phát hiện ở cửa sổ gắn một tấm sắt dày tận một thước.
“Tôn đại ca, kiệu của ghê đó, chẳng tí ánh sáng nào luôn. Cái nhà đây ở thủng nóc, lọt sáng còn dột mưa.”
Tôn đại ca đích đánh xe, hề hề, còn cẩn thận khóa cửa kiệu , chỉ chừa một cái lỗ nhỏ, như thế mới an .O Mai Dao Muoi
“ ! Cái kiệu của ca là bỏ một đống tiền đặt tận kinh thành đấy.”
“Phải là hưởng lắm, ca mở hàng đầu năm là gặp ngay đó.”
Ta cũng hề hề, cắn thêm một miếng cải trắng.
Nghĩ đến việc Tôn đại ca bỏ công bỏ sức lo cho , ăn một cũng phép, liền đưa bẹ cải qua cái lỗ nhỏ:
“Tôn đại ca, kinh thành xa lắm, thấy đường cũng hẻo lánh, dọc đường chắc chẳng quán xá gì . Huynh ăn thử hai miếng ?”
Tôn đại ca liếc cây cải trắng, giục xe chạy nhanh hơn:
“Cải trắng là tươi ngon , đường còn xa, cứ giữ mà ăn .”
“Ca còn mấy miếng thịt dê, chịu khó vài hôm là đến nơi .”
3
Dọc đường đói gặm cải trắng, gặm xong thì ngủ khò khò, cứ thế mà đến kinh thành lúc nào .
Xe ngựa dừng một khu viện thoang thoảng mùi hương, hé mắt qua ô cửa nhỏ.
Quả hổ danh kinh thành, tòa lầu bên cạnh treo đầy đèn lồng sặc sỡ.
Trên lầu còn các tỷ tỷ mặc y phục lộng lẫy, uốn eo qua , trông thật mắt.
Tôn đại ca xa xa thì thầm với một phụ nhân mập mạp, chọt chọt đầu:
“Nha đầu ... là tự nó tìm tới cửa.”
“Nhìn cũng , khách ở đây quen chơi với mấy đứa hiểu chuyện , thỉnh thoảng đổi vị, chơi đứa ngốc cho mới lạ.”
Ta nghiêng đầu, gặm rễ cải trắng thắc mắc, đang ai thế nhỉ?
Ngay lúc đó, phụ nhân mập rút một bọc bạc đưa cho Tôn đại ca.
Chỉ đường nét thôi đó là một khoản tiền lớn.
Tôn đại ca tít mắt, chúc phụ nhân mập ăn phát đạt.
Trời ạ, Tôn đại ca quả thật lừa , ở kinh thành bạc kiếm thật dễ quá chừng!
Mới thành bao lâu, bạc như nước chảy túi !
Tôn đại ca đích mở cửa, dẫn đến mặt phụ nhân mập, còn quên dặn dò:
“Muội , ca coi như đưa đến nơi . Ngày kiếm đủ bạc, nhớ đến ơn của ca đấy.”
Ta gật đầu thật mạnh: “Tôn đại ca yên tâm, quên …”
còn hết câu, hai gã đại hán từ phía viện , chẳng chẳng rằng liền nhào đến xé áo :
“Mặc cái gì thế , trông như một cái bao tải .”
Phụ nhân mập vén tóc, bàn tay trắng mũm mĩm khẽ bấm một cái, giọng the thé:
“Cô nương , lầu của lão nương thì lời lão nương.”
“Hôm nay, lão nương sẽ dạy dỗ cô một phen, mở mang tầm mắt cho cô.”
Hai gã đàn ông cợt, l.i.ế.m môi, càng thêm hăng hái giằng lấy y phục của .
Cái thì chịu nổi .
Bộ y phục là sư phụ mua cho năm ngoái nhân dịp xuống núi mua lương thực.
Tuy như của họ, nhưng mặc việc tiện, cực kỳ thích.
Vậy mà hai tên to xác cũng thích bộ y phục , một tên định lột áo , một tên cởi quần .
Ta nổi giận, cẩn thận đưa rễ cải trắng cho Tôn đại ca: “Đại ca, cầm giúp một chút.”
Sau đó, túm lấy hai tên đại hán, một tay một đứa, quăng thẳng lên tường, tường cũng đập sập.
Phụ nhân mập thấy tức đến phát điên, gào toáng lên: “Người ! Có đứa chó đẻ phá chỗ ăn của lão nương!”
“Chó đẻ là gì?”
Ta nghiêng đầu Tôn đại ca, lúng túng đáp:
“Tiếng kinh thành đó mà… ý là như mặt trời chiếu sáng, khiến cảm thấy ấm áp…”
Ngay đó, từ bốn phía trong viện nhảy hơn chục tên đại hán, nắm đ.ấ.m tên nào cũng to hơn đầu .
Đáng tiếc, đám hành động quá chậm, đầy một khắc, cả sân viện ngã rạp một đống rên rỉ kêu cha gọi .O Mai Dao Muoi
Ta tìm cây cải trắng, thấy Tôn đại ca và phụ nhân mập đang giành bạc, móng tay dài ngoằng của mụ cào tới tấp lên mặt .
Mấy vết m.áu dài rướm đỏ má, cái nốt ruồi đen cũng cào mất một nửa, trông nham nhở vô cùng…
“Tôn đại ca, chỗ . Ta còn kiếm đồng nào mà bọn họ lột đồ .”
“Ta ở đây nữa, xem còn chỗ nào kiếm tiền nhanh ?”
Nghe thấy giọng , Tôn đại ca và phụ nhân mập cùng co rúm về phía chân tường.
Ta cầm rễ cải trắng, gặm một miếng, chỉ Tôn đại ca run lẩy bẩy :
“Muội… là… chợ đen thử xem… ở đó nhiều cách kiếm tiền, chỉ cần dám , đảm bảo kiếm nhanh…”
“Chợ đen ở ?”
Tôn đại ca rút từ trong túi một tờ giấy trắng, đó vẽ ngoằn ngoèo mấy vòng tròn:
“Muội cứ khỏi đây, theo bản đồ… đó rẽ trái, thẳng, rẽ , trèo qua bức tường, chui qua cái lỗ chó , vòng phía nghĩa địa, đếm tới ngôi mộ thứ mười bảy, đốt ba nén hương mộ, hô ba ‘Ta chào tam đại bá của nhị cô nãi nãi’, sẽ mở mộ cho …”
Ta cẩn thận nhét tờ giấy túi, chắp tay hướng Tôn đại ca :
“Tôn đại ca, đúng là , ơn sẽ mãi mãi ghi lòng! Cáo từ!”
Ta một đoạn, phía vang lên tiếng phụ nhân mập đánh với Tôn đại ca.
“Tôn Nhị Ma Tử! Đồ chó đẻ! Hôm nay lão nương …”
Ta mãn nguyện gật gù, kinh thành thật là tình cảm.