CÓ NHỮNG YÊU THƯƠNG, CHỈ SỐNG ĐƯỢC TRONG QUÁ KHỨ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:54:20
Lời , đám bạn học rộ lên xì xào:
“Cậu điên ? Bỏ học bá chọn một tên côn đồ?”
Có bảo:
“Cũng đến nỗi. Học giỏi là tất cả.”
“Triều Dương cao ráo trai, hơn đứt Trương Nhược Lương. Hôm , suýt bạn bóng đá trúng đầu, Trương Nhược Lương cạnh mà buồn giúp. Là Triều Dương lao đỡ quả bóng.”
“Thật , nhân phẩm quan trọng hơn điểm .”
Trương Nhược Lương đến phát điên.
“Thẩm Y Y, điên ? Chúng mới là một cặp!”
cắt ngang:
“Cặp cái gì? Ảo tưởng ?”
Thật , từng yêu Trương Nhược Lương.
Chỉ vì cả lớp ghép đôi hai học sinh giỏi, đồn mãi thành chuyện thật.
Đến kết hôn, còn tưởng là chuyện tình thanh xuân như mơ.
giờ nghĩ … đúng là kinh tởm.
Trương Nhược Lương nghiến răng:
“Cậu sẽ hối hận khi ở bên tên vô dụng đó!”
bật :
“Yên tâm. sẽ bao giờ hối hận.”
“À mà quên… vô dụng là mới đúng.”
Hắn nổi điên, xông tới siết tay .
Triều Dương lập tức kéo , xoắn mạnh cổ tay.
“Rắc” — tiếng xương trật đến rợn .
Trương Nhược Lương hét thảm:
“Đau! Buông !”
Triều Dương mặt lạnh, lực tay càng mạnh hơn:
“Nếu còn dám đụng nữa, ngại… đổi hẳn cánh tay cho .”
“Cậu đấy, là một tên lưu manh. Gì cũng dám .”
Trương Nhược Lương toát mồ hôi lạnh, vội gật đầu:
“Không… dám nữa!”
Vừa thả , vội vã chạy mất.
Triều Dương .
Ánh mắt , sâu lường .
Hắn gì, chỉ lặng lẽ .
đồng hồ.
Chỉ còn ba tiếng nữa… sẽ đến thời điểm phát hiện bí mật của .
ngăn chuyện đó .
đuổi theo, gọi:
“Triều Dương! chuyện !”
Cậu bước ngõ vắng, đột ngột đầu.
Ánh mắt u tối lạnh lẽo, hỏi:
“Cậu… Thẩm Y Y.”
“Cậu là ai?”
6
khựng .
Bối rối một thoáng, hỏi ngược :
“Sao là Thẩm Y Y?”
Ánh mắt Triều Dương trầm xuống, đầy ẩn ý:
“ hiểu rõ tính cách của cô , nhớ từng thói quen của cô .”
“Nên chỉ cần liếc mắt, … là cô .”
ngẩn . Không ngờ hiểu đến ?
“ chính là Thẩm Y Y.”
bước gần một bước, đối diện .
“ mơ thấy một giấc mơ.”
“Trong mơ, nguyệt lão bảo rằng là chồng tương lai của . Dặn sống cởi mở, bớt rụt rè, nếu thì hai ở bên sẽ mệt lắm.”
“ thấy ông lý. Vậy nên bắt đầu đổi.”
Triều Dương nhếch môi :
“Cậu nghĩ là đồ ngốc ?”
bước thêm một bước, rút ngắn cách giữa hai đứa.
“Ngốc gì mà trai thế ?”
cố ý trêu , cũng thử một —nếu là ở tuổi học sinh, hỏi thích , liệu dám thừa nhận giấu như ?
“Cậu hiểu như , thế … thích đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nhung-yeu-thuong-chi-song-duoc-trong-qua-khu/chuong-3.html.]
Triều Dương khẽ cụp mắt, giọng nhàn nhạt:
“…Thích.”
Nói xong, vắt áo khoác đồng phục lên vai, bước với dáng vẻ quen thuộc đầy lười biếng.
“Tại tỏ tình với ?” chạy theo phía hỏi.
“Từng .”
“ bao giờ ?”
Triều Dương dừng bước, bất ngờ đ.â.m sầm lưng .
Cậu vẫn lưng, bình thản :
“Mỗi câu trêu chọc , đều là tỏ tình đấy.”
“Sợ nghiêm túc quá thì dọa sợ.”
“Sợ rõ ràng thì cái đầu gỗ như chẳng hiểu.”
“Cũng sợ…”
“Sợ hiểu , nhưng trốn tránh .”
“ trốn.”
vòng tay ôm từ phía .
Triều Dương , đẩy :
“Cậu Thẩm Y Y. Tránh xa một chút.”
sốt ruột:
“ là Thẩm Y Y thật mà!”
“Thật ?” Cậu nhét tay túi quần, tựa lên tường, lười biếng:
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Cậu là mơ ? Nguyệt lão bảo là chồng tương lai?”
gật đầu cái rụp.
Triều Dương khẽ hừ:
“Nếu là chồng tương lai, thì đây hôn cái xem nào.”
“Sao? Không dám? Vậy tức là đang dối .”
bước tới, hôn nhẹ lên má một cái.
Triều Dương khẽ, bỗng vòng tay giữ lấy gáy , cúi đặt lên môi một nụ hôn.
Lúc đầu chỉ là chạm khẽ. khi nhắm mắt , nụ hôn từ từ sâu hơn, dịu dàng mà nóng bỏng.
Bên cạnh, khóm hoa dành dành gió thổi nghiêng ngả.
Trong ánh sáng chập chờn, trai dịu dàng giữ lấy mặt , thì thầm bên tai:
“Thẩm Y Y … Hai mươi bảy tuổi , mà còn đơn thuần thế ?”
7
Giọng khẽ, như gió lướt qua tai.
nụ hôn cho đầu óc tê dại, rõ gì.
Ngẩng mặt lên, hỏi:
“Giờ tin là Thẩm Y Y ?”
Triều Dương bật khẽ, bóp nhẹ má một cái, bỏ .
Chỉ để một câu bâng quơ:
“Không chắc.”
“Cần kiểm chứng thêm.”
8
cảm giác đùa giỡn ?
Nhìn đồng hồ, lập tức chạy theo kéo tay Triều Dương :
“Triều Dương, đừng về nhà nữa. dẫn chơi ?”
“Không.”
“ mời ăn cơm.”
“Không.”
“Chơi game suốt đêm, bao hết.”
Cậu nghiêng đầu, liếc với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Cậu hôm nay cứ bám lấy , cho về nhà… Cậu đang định gì?”
“… …” bỗng lắp bắp.
“Cậu tránh . còn việc.”
Cậu trừng mắt:
“Còn theo nữa, hôn c.h.ế.t bây giờ, tin ?”
bịt miệng, cứng đờ tại chỗ.
Cậu bước vài bước, bỗng đầu , ánh mắt nghiêm túc hẳn:
“Nghe lời, đừng theo nữa.”
“Cũng đừng qua con hẻm đó.”
mỉm :
“Ừ.”
Cậu xoay , rẽ con đường quen thuộc—lối dẫn về nhà cũ.
Còn , lập tức , chạy thật nhanh theo lối tắt khác đến con hẻm .