CÓ NHỮNG YÊU THƯƠNG, CHỈ SỐNG ĐƯỢC TRONG QUÁ KHỨ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:54:23
“Cậu đến gì?” – Triều Dương trông mệt mỏi, liếc một cái bệt xuống bậc thềm.
lặng một hồi, bước đến mặt , chậm rãi xổm xuống.
Khẽ ôm lấy .
“Tớ kẹo, ăn ? Ngọt lắm.”
Cơ thể Triều Dương cứng đờ trong một giây.
Sau đó lặng im vài giây, mệt mỏi vùi đầu hõm cổ , giọng trầm thấp:
“Cuộc đời đắng như , ăn kẹo ích gì?”
lấy viên kẹo nhét miệng .
“Ngày khổ qua .”
“Từ giờ… sẽ là những ngày ngọt ngào.”
Triều Dương mím môi nhấm kẹo, lầu bầu:
“Cái tuổi dở dở ương ương, nó, chuyện gì cũng chả như ý.”
hỏi trải qua điều gì.
Không hỏi gì cả.
Chỉ yên lặng ôm .
Bởi vì trong đời , ai cũng tuyết rơi của riêng , nỗi đau và ánh sáng riêng mà khác bao giờ cảm nhận hết .
Triều Dương quá khổ . tuyệt đối chạm vết thương đó thêm một nào nữa.
Nếu một ngày nào đó về gia đình, sẽ ôm lòng – như bây giờ – và đút cho một viên kẹo.
Nói với : “Ngày khổ… qua .”
Trời dần tối sầm , tối như đêm đó.
Triều Dương tựa đầu vai thật lâu thật lâu.
Mãi đến khi dậy, chuẩn trong.
ngoái đầu căn nhà u ám .
Đèn trong phòng bỗng sáng lên, nơi cửa sổ, bóng dáng gầy gò của thiếu niên đó.
Ánh mắt vốn c.h.ế.t lặng bỗng ánh lên một tia sáng mong manh.
Cậu nhếch môi: “Thẩm Y Y, mai gặp.”
ngẩn .
Triều Dương… dường như khác .
Khác lắm.
Trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
12
“Thẩm Y Y, dậy học! Muộn đấy!”
lăn , lẩm bẩm: “Đừng gọi nữa…”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Dậy ! Nhanh lên!”
“Không tỉnh … đừng gọi…”
Chăn giật tung: “Dậy ngay!”
“Đừng gọi nữa!” – bật dậy, giận dữ hét lên – “ là tỉnh! Không tỉnh! Không hiểu ?”
“Tại cứ gọi ?”
Mẹ sững , ngơ ngác :
“Thẩm Y Y, con uống nhầm thuốc ?”
“Sao tự nhiên cáu gắt ?”
“Chỉ gọi dậy học thôi mà gì ghê thế…”
sững sờ một lúc, n.g.ự.c nghẹn như tảng đá đè lên.
Phải , nổi giận như ?
“… Xin . Con dậy liền đây.”
Vội vã rửa mặt đến trường, thấy hoa khôi lớp 5 – Sở Hy – đang chặn Triều Dương ở cầu thang.
“Để tớ kèm học, nhất định sẽ đậu đại học.”
Triều Dương khựng bậc thang.
Sở Hy siết tay, khẩn trương: “Thật … tớ thích .”
“Tớ kéo khỏi vũng bùn.”
“Không vì hôm qua giúp tớ chắn bóng mà tớ mới thích .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-nhung-yeu-thuong-chi-song-duoc-trong-qua-khu/chuong-5.html.]
“Cậu còn nhớ ngày khai giảng ? Hôm nắng to lắm, đến trễ, chạy đến tớ, đầu với tớ một cái…”
“Ngay khoảnh khắc đó… tớ thích .”
“Không đột ngột, mà là… thích từ lâu lắm .”
Cả trường đều Sở Hy thích Triều Dương.
Cô thích mãnh liệt và thẳng thắn.
nhớ rõ một vệ sinh giữa giờ trưa, ngang qua hành lang bắt gặp Sở Hy đang ngủ gục bàn.
Cô bạn hỏi: “Cậu thích cái gì ở ? Ngoài trai thì học dốt, suốt ngày ngủ, chắc bưng bê giao hàng thôi!”
Sở Hy chỉ nhàn nhạt.
Ánh mắt vẫn dõi theo Triều Dương, cô càng rạng rỡ hơn:
“Không vì gì cả. Hỏi trái tim thì nó bảo... kiềm mà thích .”
“Lời thoại của Lỗ Tấn mà cũng xài thế.”
thu mớ hồi ức, ngước mắt Triều Dương.
Cậu ở bậc thang, tay áo xắn lên đến khuỷu. Đôi tay thon dài vằn lên đường gân xanh.
Một gương mặt mang vẻ bất cần, mà khi lên rực rỡ như ánh nắng đầu xuân.
Rất rực rỡ.
Triều Dương, luôn chói sáng như thế.
Cậu xứng đáng nhất yêu thương.
“ bạn gái .” – Cậu … chỉ sang .
13
Sở Hy sững sờ .
Cô tin nổi Triều Dương bạn gái. Trước giờ từng thích ai cả.
“Cậu thật sự là bạn gái ?”
gật đầu: “Ừ, là tớ chủ động theo đuổi. Hôm qua mới chính thức hẹn hò.”
“Cậu tính khí , … thích khác .”
“Còn chuyện học, để tớ kèm là .”
Sở Hy cúi đầu, ánh mắt chùng xuống.
Cô khẽ :
“Ừm… tớ sẽ phiền nữa. Biết là sẽ từ chối.”
“ chỉ là… thanh xuân để tiếc nuối thôi.”
Sau khi cô , Triều Dương dựa tường , nhỏ: “Cảm ơn.”
nhíu mày: “Ý gì? Dùng bia đỡ đạn ?”
Cậu khoanh tay: “Sao? Chẳng lẽ thực sự thích ?”
im lặng vài giây, thẳng mắt :
“Chuyện ... cần hỏi .”
Triều Dương sững .
“Cậu sợ tính ?”
Cậu bước gần, nụ tùy tiện nhưng gì đó thật quyến rũ:
“Hay là thế , hôn một cái, từ giờ mặc cho sai bảo?”
“Cậu bảo đông, tuyệt đối—”
nhón chân, hôn lên môi .
Câu kịp dứt lời chặn bằng nụ hôn.
Triều Dương đơ tại chỗ, mặt đỏ bừng.
kéo tay : “Về lớp. Học hành cho tử tế .”
Trời ơi cái tên , rõ ràng gà mờ mà còn thích tán tỉnh!
14
Về lớp, đổi chỗ với bạn để cạnh Triều Dương.
định mở sách dạy học.
Nghĩ đến tương lai, từng học đại học mà lao kiếm sống, đó kinh doanh.
gập sách , :
“Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng trạng nguyên. Cậu cứ là chính thôi.”
Triều Dương đáp, lôi đề cương giải bài.