Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không - Chương 2: “L đã vào phòng tự học của bạn.”
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:06:54
Nghê Diên dựng chiếc ghế bị Tùng Gia đạp ngã lên kiểm tra một chút, “Hên là chưa hỏng.”
“Diên Nhi.” “Ừm?”
“Đừng có quan tâm đến cái ghế rách đó nữa, cậu quan tâm tớ đây này.”
Mặt Tùng Gia không có biểu cảm gì, liếc nhìn Lễ Ngu với vẻ mặt lạnh lùng, “Có biết trang đầu của báo sáng Phục An ngày mai là gì không?”
Nghê Diên bình tĩnh đoán: “Khiếp sợ, một học sinh của Lục Trung đã bị choáng vì nổ bàng quang, phơi thây trong phòng làm việc của giáo viên, phía sau chuyện này rốt cuộc đã có bí mật gì không muốn để người khác biết.”
“Tớ sẽ trở thành học sinh *****ên của trường chúng ta chết vì nhịn tiểu à? Đáng được ghi vào sử sách của trường không? Sẽ được ghi vào sách sao?” Lúc gắt gỏng, Tùng Gia nói nhiều hơn bình thường.
Nghê Diên mở cửa, lần này bên ngoài hành lang đã không còn ai. Không biết bọn họ đã đi thật không.
“Tùng Gia, chúng ta ra ngoài thôi.”
Nghê Diên nói với Lễ Ngu: “Tôi và Tùng Gia đi từ cửa sau, bọn tôi ra ngoài rồi thì cậu khóa cửa lại là được.”
“Nhưng lỡ như bọn họ còn bên ngoài…”
“Tùng Gia khá vội…”
Nghê Diên mở cửa đi với Tùng Gia đến nhà vệ sinh mà không gặp trở ngại gì.
Mấy phút sau, Tùng Gia sống lại lần nữa.
Lúc rửa tay, cô ấy giậm chân, đèn điều khiển bằng âm thanh trên đầu sáng lên.
“Có điện rồi.” Tùng Gia nói.
Nghê Diên đứng trên hành lang, không thấy ai đang mai phục trong cầu thang. Cô gõ cửa sau của văn phòng, “Lễ Ngu, bọn họ đi rồi.”
Lúc này Lễ Ngu mới mở cửa ra.
Có lẽ hôm nay cô ta đã trang điểm, nước mắt đã làm nhòe lớp trang điểm, lông mi dài dính vào nhau như cánh bướm bị nước mưa làm ướt, tóc cũng rối bù, bím tóc lỏng lẻo.
Mặc dù chật vật nhưng người đẹp vẫn là người đẹp, dáng vẻ vẫn điềm đạm đáng yêu.
…
Mưa to đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau khi mưa tạnh, mây đen tản đi, bầu trời lúc chạng vạng tốt không còn âm u như trước nữa.
Nghê Diên trở lại văn phòng tiếp tục chấm bài thi, nhanh chóng làm xong việc trong tay, thời gian không còn sớm nữa. Cô nhập tất cả điểm vào hệ thống rồi khóa bài thi lịch sử vào ngăn tủ dưới bàn làm việc.
Tùng Gia mở trò chơi “Bạn vẽ tôi đoán” chơi một ván, chọn trúng thành ngữ “Bỏ đá xuống giếng”. Cô ấy vẽ trước một hình trụ, dưới đáy vẽ một cục đá.
Trong trò chơi không ai đoán được. “Nhàm chán.”
Tùng Gia thấy Nghê Diên đứng lên, hỏi: “Làm xong rồi?” “Ừm.”
“Vậy đi thôi.”
Tùng Gia tắt máy tính.
Nghê Diên đeo cặp lên, quay đầu phát hiện Lễ Ngu vẫn còn đó, tóc cô ta đã được chải chuốt lại, mặt cũng đã rửa.
“Nghê Diên, tôi có thể đi cùng các cậu không?” Lễ Ngu hỏi. “Tùy cậu.”
Nghê Diên tắt đèn khóa cửa, cất chìa khóa vào túi đồng phục. Lễ Ngu im lặng đứng bên cạnh đợi cô.
Vừa mưa nên mặt đất vẫn ẩm ướt, những chỗ trũng tích nước mưa.
Tùng Gia bỏ tiền vào máy bán hàng tự động lấy hai chai nước ngọt, đưa một chai cho Nghê Diên.
Mở nắp, bụp, bọt khí nhỏ xuất hiện.
Hai người không nói chuyện, chỉ uống nước ngọt của mình. Lễ Ngu đi theo sau lưng hai cô.
Ra khỏi cổng trường, đi dọc theo vách tường một đoạn.
Bên ngoài tường rào của Lục Trung có trồng trúc tươi tốt, mưa vẫn còn đọng trên lá. Bọn họ đi qua bên cạnh, gió thổi qua, giọt mưa trên lá rơi xuống thành một trận mưa nhỏ.
“Cậu về nhà thế nào?” Nghê Diên hỏi Tùng Gia.
Tùng Gia bóp xẹp lon nước màu xanh dương rỗng trong tay rồi ném vào thùng rác ven đường.
“Bắt taxi.” Nếu Tùng Gia không kêu tài xế trong nhà đến đón thì bình thường cô ấy đều bắt xe về.
Còn Nghê Diên muốn đến đối diện bắt xe buýt, nhà cậu cô chỉ cách Lục Trung năm trạm, không xa, có đôi khi cô cũng đi học bằng xe đạp.
Các cô muốn qua đường, Lễ Ngu vẫn đi theo.
Tùng Gia nhìn cô ta một cái, cô ta lập tức căng thẳng, “Tôi… tôi cũng muốn qua đối diện đợi xe buýt.”
“Tùng Gia.” Nghê Diên cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước, kéo tay áo Tùng Gia, “Những người kia vẫn còn ở đây.”
Lúc Nghê Diên nhận ra không ổn thì đã muộn rồi.
Đối mặt với nhóm nữ sinh tóc hồng đi ra từ trong ngõ, rõ ràng là đang ôm cây đợi thỏ ở đây rất lâu rồi.
Nghê Diên nhìn thoáng qua, có bảy người.
“Bọn họ đông người, chúng ta không chạy được rồi.”
Sắc mặt Lễ Ngu trắng bệch, cô ta vốn đang đi sau lưng Nghê Diên, bây giờ rụt lại.
Tùng Gia kéo Lễ Ngu ra trước mặt, không cho cô ta trốn, “Nếu đã sợ như thế thì sao còn làm những chuyện buồn nôn đó?”
“Không có can đảm thì đừng gây chuyện, khi không lại liên lụy tôi.” Nụ cười trên mặt Tùng Gia rất lạnh.
Tùng Gia có một đứa em họ đang học lớp 7, năm ngoái Tùng Gia phát hiện thằng nhóc đó thế mà lại đang yêu đương qua mạng, còn bị người kia lừa tiền sinh hoạt.
Tiền không nhiều nhưng sau khi đọc lịch sử nói chuyện giữa hai người thì Tùng Gia biết được người kia là người đã phạm tội nhiều lần, trùng hợp người này lại là bạn học cùng lớp của cô ấy, hoa khôi lớp Lễ Ngu.
Tùng Gia dạy dỗ em họ một trận, từ đó Lễ Ngu cũng trở thành cái đinh trong mắt cô ấy.
Bọn họ bị đuổi theo đến trong ngõ.
Nữ sinh cầm đầu trong bảy người trang điểm mắt rất đậm, đeo khuyên mũi, cô ta cười nhìn chằm chằm Lễ Ngu. Trong tay cầm theo nhánh trúc mới bẻ, khoa trương hống hách quất vào không khí hai cái.
Không phải không có người đi đường, nhưng không có ai muốn rước lấy phiền phức, vội vàng nhìn một cái rồi đi ngay.
Nhánh trúc vẫn đang quất mạnh vào không khí tạo ra âm thanh đáng sợ. Lễ Ngu nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
Nghê Diên nhỏ giọng hỏi Lễ Ngu: “Bọn họ học trường nào thế?” “Trường dạy nghề bên cạnh.” Lễ Ngu lo lắng trả lời.
Quả nhiên, Nghê Diên đoán không sai.
“Nếu là trường học bên cạnh thì có lẽ tên của Tần Tắc có thể có tác dụng.”
“Cậu biết Tần Tắc?” Lễ Ngu ngạc nhiên nhìn Nghê Diên.
Khu vực này có nhiều trường học lớn nhỏ, nhân vật nổi tiếng gần xa cộng lại cũng chỉ có vài người, Tần Tắc của trường dạy nghề bên cạnh chính là một trong số đó.
Bởi vì anh ấy tàn nhẫn, làm việc dứt khoát, không ai dám chọc vào.
Cũng vì ban nhạc mà anh ấy thành lập có danh tiếng không nhỏ ở thành phố Phục An, cuối tuần ban nhạc biểu diễn ở quán bar, sân khấu lúc nào cũng bùng nổ.
Tần Tắc là đội trưởng kiêm hát chính, vô cùng cool ngầu.
Lễ Ngu từng trà trộn vào quán bar xem bọn họ biểu diễn, Tần Tắc đứng trên sân khấu, trên người đeo guitar điện, ăn mặc đơn giản, cạo một cái đầu đinh.
Không thể nhìn rõ mặt nhưng khí chất có chút tàn bạo. Dưới ánh đèn tối tăm, anh cũng chìm trong bóng tối.
Khi âm nhạc vang lên, anh vừa cất giọng, hiện trường đang im lặng lập tức sôi trào, làn sóng âm thanh lật tung nóc nhà.
Lễ Ngu may mắn nghĩ thầm, nếu Nghê Diên thật sự quen biết Tần Tắc thì hôm nay cô ta có thể sẽ trốn được một kiếp.
“Người đeo khuyên mũi kia tên Trâu Di, cô ta là người hâm mộ của Tần Tắc, tham gia vào nhóm người hâm mộ, thường xuyên phát biểu trong nhóm.” Lễ Ngu vội vàng nói cho Nghê Diên.
Mấy nữ sinh tóc hồng vòng qua phía sau bao vây ba người lại.
Chỉ cần đợi người cầm đầu ra lệnh một tiếng thì bọn họ có thể xông lên bất cứ lúc nào.
Trâu Di phun kẹo cao su trong miệng ra, ánh mắt hung ác hận không thể giẫm các cô ấy dưới lòng bàn chân.
Nghê Diên hít sâu cả ngàn lần, cuối cùng vẫn không thể không nói tên Tần Tắc ra, cô thương lượng với Trâu Di: “Nể mặt Tần Tắc, cô xem hôm nay có thể bỏ qua cho bọn tôi không?”
Trâu Di quan sát Nghê Diên: “Cô có quan hệ gì với Tần Tắc?” Nghê Diên nói: “Em gái của anh ấy.”
“Ruột?”
“Em họ, ba anh ấy là cậu tôi, bây giờ tôi đang ở nhà họ.” Trâu Di đã tin, chỉ chỉ Lễ Ngu, “Hai người đi đi, để cô ta lại.”
Lễ Ngu lập tức nắm chặt lấy cánh tay Nghê Diên, nhìn cô với ánh mắt cầu xin.
Nghê Diên bị móng tay của cô ta nhéo đau, cô nhíu mày, tiếp tục thương lượng với Trâu Di: “Bọn tôi chung lớp với Lễ Ngu, nếu cứ đi như thế, lỡ như hôm nào cậu ấy đến nói gì với giáo viên, chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy như thường.”
Trâu Di cười, “Tôi cam đoan cô ta không dám cáo trạng đâu.” Nghê Diên trầm mặc.
Trâu Di chỉ cho cô hai con đường, hoặc là mau đi, hoặc là ở lại cùng Lễ Ngu.
“Bạn học nhỏ, cho bạn hai phút suy nghĩ đó.” Trâu Di gõ gõ vào đồng hồ với Nghê Diên.
“Buông tay.” Nghê Diên nói với Lễ Ngu. Lễ Ngu không thể tin được trừng to mắt.
“Móng tay cậu bấu vào thịt tôi, buông tay.” Nghê Diên nói.
Lúc này Lễ Ngu mới kịp nhận ra mình nghĩ lầm rồi, Nghê Diên cũng không có ý muốn bỏ cô ta lại đây rồi đi.
Lễ Ngu buông tay, trên cánh tay Nghê Diên lưu lại vài dấu tay đỏ tươi.
Làn da Nghê Diên trắng nõn, vài dấu móng tay hình trăng lưỡi liềm rất dễ thấy, Tùng Gia nhìn thấy liền đau lòng, suýt chút nữa đã mắng người.
“Xin… xin lỗi, tôi không cố ý. Còn có, cảm ơn cậu.” Lễ Ngu nói. “Tôi không nói muốn ở lại cùng cậu.”
Lễ Ngu tưởng rằng mình nghe lầm, “Gì cơ?”
“Nếu không thì sao, ở lại cùng bị đánh với cậu à?” Nghê Diên nói. Hơn nữa Tùng Gia vẫn còn ở đây.
Để bạn tốt nhất của mình cùng mạo hiểm, Nghê Diên không muốn.
Hơn nữa, tình cảm giữa hai cô ấy và Lễ Ngu còn lâu mới đến mức cùng chung hoạn nạn.
Nếu như thuận tay có thể giúp thì cô sẽ giúp,
Nếu không giúp được, Nghê Diên không muốn mình và Tùng Gia bị liên lụy. Sau khi chạy đi cô nhanh chóng đến phòng bảo vệ tìm người tới đương nhiên sẽ lý trí hơn.
Nghê Diên không có gì khó khăn trong việc lựa chọn. Trâu Di không có kiên nhẫn, “Hết hai phút rồi.”
Cô ta còn chưa nói xong, đầu ngõ đã truyền đến tiếng chuông xe, một nam sinh cao lớn dừng xe lại, chống chân trái xuống đất nhìn qua đây.
Anh để đầu đinh, có một đôi mắt xếch, vẻ ngoài lạnh lùng, nham hiểm. Nghê Diên chưa bao giờ thấy Tần Tắc thuận mắt như lúc này.
“Anh ——” Nghê Diên gọi một tiếng.
Tần Tắc ngồi trên xe đạp không qua đó, nhìn cô từ xa giống như không quan tâm đến tình hình trong ngõ, cũng không nhìn thấy những người khác, không coi ai ra gì nói: “Qua đây, về nhà ăn cơm.”
Nghê Diên dắt Tùng Gia đi về phía trước. Lễ Ngu cũng theo sát hai cô.
Hai nữ sinh bên cạnh Trâu Di muốn cản người lại, ánh mắt Trâu Di rơi trên người Tần Tắc mang theo sự kiêng dè.
“Hôm nay coi như bỏ đi.” Trâu Di nói.
Nghê Diên đến ven đường bắt taxi với Tùng Gia, Tần Tắc dừng xe đạp bên cạnh, anh ấy ngồi trên xe đạp không nói lời nào.
Lễ Ngu đứng cách ba người một khoảng không xa lắm. Cô ta không ngừng nhìn trộm Tần Tắc, Tần Tắc cúi đầu chơi điện thoại, một chút cơ hội bắt chuyện cũng không cho người ta.
Xe taxi vừa đến, Tùng Gia chui vào rồi vẫy tay với Nghê Diên, “Buổi tối tìm cậu.”
Nghê Diên: “Được.”
Lễ Ngu mở cửa xe ngồi vào cùng, có lẽ cô ta không muốn đi một mình.
Tần Tắc cất điện thoại vào, dựng thẳng xe đạp lên rồi hỏi Nghê Diên: “Có đi không?” Một gương mặt bi quan chán đời, biểu lộ khó chịu như đang nói: “Chỉ cần em do dự một giây thì ông đây sẽ đi một mình.”
Nghê Diên vội vàng nhảy lên chỗ ngồi phía sau.
Trên đường đi hai người không nói chuyện, Tần Tắc không hỏi tại sao vừa rồi Nghê Diên lại bị người chặn trong ngõ, Nghê Diên cũng không nói.
Trong ấn tượng của Nghê Diên, hình như đây là lần *****ên Tần Tắc đi tìm cô như thế. Bọn họ ở chung một mái nhà, hai người không ưa nhau nhưng trước giờ đều là nước sông không phạm nước giếng.
Có lẽ vì hôm nay cô ở lại quá lâu, đã đến giờ cơm tối rồi vẫn chưa về nhà nên Tần Tắc mới có thể bị cậu kêu đến trường học đón cô.
Sắp đến dưới tiểu khu.
Chiếc xe đạp lao qua một hố xi măng gập ghềnh, Nghê Diên không để ý nên trán đã đập mạnh vào lưng Tần Tắc, mông cũng tê rần.
Nghê Diên không chắc có phải anh ấy cố tình không. Cô nhảy từ trên xe xuống, may là đến rồi.
Tần Tắc ngồi xổm xuống khóa xe đạp lại, thấy Nghê Diên không quay đầu lại đi về phía trước, anh ấy lạnh lùng chế giễu: “Không phải lúc nãy gọi anh rất niềm nở à?”
Nghê Diên mở cửa tòa nhà, nhìn thấy hình ảnh trán mình đỏ lên một mảng phản chiếu trên cửa inox.
Cô không để ý tới Tần Tắc.
Nghê Diên và Tần Tắc một trước một sau vào cửa, Tần Huệ Tâm đang bận rộn trong bếp, kêu bọn họ: “Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Đồ ăn mới nấu vẫn còn nóng hôi hổi, bàn ăn đầy ắp.
Nghê Diên nhìn qua thì thấy thịt bò xào tiêu, cá luộc, hai món chính đều là món Tần Tắc thích ăn, khẩu vị nặng, nhìn đã thấy cay, nhưng Nghê Diên không thích ăn cay.
Cô giúp đỡ dọn chén đũa lên bàn, Tần Huệ Tâm ở phía sau hỏi: “Hôm nay con đi đâu thế? Còn phải phiền anh con đi tìm.”
“Con giúp cô giáo xem bài thi nên trễ giờ.”
Trong nhà chỉ có ba người bọn họ, Nghê Diên hỏi: “Cậu đâu rồi ạ?”
“Đáng lẽ anh ấy muốn ăn cơm ở nhà nhưng bị một cuộc điện thoại của đồng nghiệp gọi đi rồi, nói là có việc.” Tần Huệ Tâm nói xong thì rót cho Tần Tắc một ly nước trái cây, “Hai đứa cứ ăn đi, mẹ chừa thức ăn cho anh ấy rồi.”
Ba của Tần Tắc là Tần Kiệt đã ly hôn nhiều năm rồi, chỉ còn hai cha con sống chung với nhau.
Sau khi Nghê Diên thi đậu Lục Trung, Tần Huệ Tâm cũng rời khỏi thị trấn nhỏ tìm được công việc trong thành phố, Tần Kiệt để mẹ con hai người chuyển vào.
Từ đó liền biến thành hai gia đình cùng sống chung.
“Ngưu Ngưu, con ăn nhiều thịt vào, không ăn hết thì lãng phí lắm.” Tần Huệ Tâm gắp thịt bò cho Tần Tắc.
“Cô…” Tần Tắc kéo dài giọng.
“Được được được, không gọi tên ở nhà nữa, cô nhanh miệng nên không chú ý.”
Khi còn nhỏ Tần Tắc rất hay bị bệnh vặt, là khách quen của bệnh viện, mọi người đều nói tên xấu dễ nuôi nên đã đặt biệt danh cho anh ấy là “Ngưu Ngưu.”
Nghê Diên đỡ trán, ngậm một miệng cơm cười trộm, tâm trạng đã tốt hơn một chút.
Tần Tắc ngồi đối diện nhìn cô, “Cười cái gì mà cười hả Nghê Câu Câu.”
Biệt danh của Nghê Diên là Câu Câu, khi phát âm cùng với họ của cô, trong tiếng địa phương của Phục An có nghĩa là vũng bùn.
Tần Ngưu Ngưu và Nghê Câu Câu lườm nhau trong lòng. Sau khi ăn xong Nghê Diên giúp Tần Huệ Tâm rửa chén.
Tần Tắc vác guitar muốn ra ngoài, đang đổi giày ở cửa, Tần Huệ Tâm rửa lê đưa cho anh ấy làm tráng miệng, hỏi: “Tối nay có về không?”
“Không về ạ.” Tần Tắc nói: “Tối nay phải diễn tập.”
“Ở ngoài cũng phải ăn ba bữa đúng giờ.”
“Vâng.”
Tần Tắc thuê phòng với anh em trong ban nhạc. Anh ấy vừa mới thành niên, Tần Kiệt không yên tâm, sợ anh ấy đi sai đường, lo lắng anh ấy lêu lỏng bên ngoài nên vốn dĩ không đồng ý, hai ba con còn cãi nhau vì chuyện này.
Cuối cùng hai người đều nhường một bước, đạt được thỏa thuận mỗi tuần Tần Tắc phải về nhà ít nhất ba ngày.
Về phần Tần Huệ Tâm, bà ấy làm cô, căn bản không quản được Tần Tắc.
Tần Tắc đóng cửa lại rồi đi, Tần Huệ Tâm thở dài, hai tay Nghê Diên đầy bọt thò đầu ra khỏi bếp: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm anh ấy nữa.”
Tần Huệ Tâm bất mãn: “Nó là anh con đó.”
“Mẹ và cậu con chỉ có hai anh em, con và Ngưu Ngưu cũng thế, không có anh em nào khác, sau này hai đứa trưởng thành phải quan tâm giúp đỡ nhau…”
Nghê Diên hiếm khi không tranh luận với bà ấy, cô rửa bát xong liền về phòng.
—
Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
Điện thoại đặt trên bàn học của Nghê Diên rung lên, nhận được một tin nhắn WeChat.
Tùng Gia: Diên Nhi, nối mic không?
Nghê Diên trả lời cô ấy: Đợi tớ mười phút, tớ đi tắm đã.
Mười phút sau, Nghê Diên mở app Studying trên máy tính bảng, đăng nhập vào tài khoản của mình.
Studying là một ứng dụng học tập trao đổi mới xuất hiện trong những năm gần đây, hầu hết người dùng là học sinh và giáo viên từ nhiều trường khác nhau. Mọi người đăng một số cập nhật liên quan đến việc học lên đó giống như trên weibo, có người chia sẻ ghi chép, có người chia sẻ tài liệu học tập, có người giám sát việc điểm danh học tập của nhau.
Ngoài ra trên Studying còn có một chức năng rất được ưa chuộng đó là mở phòng tự học ảo, nối mic với bạn bè cùng nhau học (lười) tập (biếng), động viên lẫn nhau, đồng hành cùng nhau.
Nghê Diên và Tùng Gia mở camera điện thoại chĩa vào bàn học của mình.
Hai người có thể nhìn thấy tình trạng trên bàn học của nhau. Giống ngày thường, trên bàn một người bày truyện tranh kinh dị, một người mở sách bài tập tiếng Anh chuẩn bị làm bài.
Nghê Diên hỏi vào tai nghe: “Có nghe được giọng tớ không?” Tùng Gia: “Nghe được.”
Hai người tán dóc một lúc.
Tùng Gia nhớ đến chuyện lúc chiều: “Anh trai cậu hung dữ thật.”
“Anh ấy là Sát Thần, năm mới in mặt anh ấy lên cửa có thể xua đuổi tà ma.”
Tùng Gia cười một trận.
Sau khi hóng hớt vài tin tức giải trí, Nghê Diên nói: “Vậy tớ bắt đầu làm bài tập đây.”
Tùng Gia: “Được, tớ bắt đầu đọc manga đây.”
Nghê Diên đang chuẩn bị giải đề thì máy tính bảng xuất hiện một tin nhắn: “L đã vào phòng tự học của bạn.”
Nếu như không thiết lập quyền hạn, phòng tự học đã mở bị người lạ nhìn thấy vẫn có thể bấm vào, còn có thể xin nối mic, có điều phải được chủ phòng đồng ý.
Có điều L cũng không tính là người lạ. Cậu có chút đặc biệt với Nghê Diên.
Trong số vài trăm người hâm mộ của Nghê Diên, L thành công khiến Nghê Diên nhớ kỹ cậu.
Hệ thống ghi nhận rằng có một ngày, trong vòng một tiếng, L đã truy cập trang chủ Studying của Nghê Diên 99 lần, tính đến mười hai giờ đêm tổng cộng đã truy cập 1001 lần.
Lúc đó Nghê Diên nhìn lịch sử truy cập rơi vào trầm tư.
Cô từng nghi ngờ có phải L là người thầm mến mình không. Đồng thời cô cũng có chút lo lắng, cảm thấy người này rất có thể là một kẻ bi.ến th.ái.
Không phải Nghê Diên tự mình đa tình mà thật sự là vì lịch sử truy cập quá khoa trương, có nghĩa là người này cả ngày không làm gì khác, chỉ liên tục làm mới trang chủ của cô, chú ý đến những cập nhật của cô.
Chuyện này rõ ràng không bình thường.
Có điều sau này Nghê Diên đã nghĩ thông, có lẽ hôm đó hệ thống bị lỗi.
Bởi vì vài ngày sau đã xảy ra một chuyện khiến Nghê Diên có cái nhìn khác về L.
Lúc đó Nghê Diên đã giải một bài toán nửa tiếng mà không có kết quả, cô cũng không tìm thấy câu hỏi tương tự trên mạng nên cô đã chụp lại rồi đăng lên Studying.
Bên trong Studying ngọa hổ tàng long, một số người sẽ nhờ giúp đỡ khi gặp câu hỏi khó, nếu trùng hợp có một học sinh giỏi đang có tâm trạng tốt nhìn thấy, nói không chừng sẽ giúp người đó giải đề.
Nghê Diên cũng chỉ là thử một lần, đăng ảnh, thêm nội dung nói rất khó. Hơn hai phút sau L đã trả lời cô, kèm theo các bước giải đề tỉ mỉ.
Ngày hôm sau giáo viên Toán công bố cả lớp chỉ có Nghê Diên trả lời đúng câu hỏi đó.
Hình tượng của L trong lòng Nghê Diên đã nhảy từ “kẻ bi.ến th.ái nhìn trộm màn hình” thành “Học sinh giỏi siêu cấp”.
Thấy L vào phòng tự học, Nghê Diên mở mic nói chuyện với cậu: “Tôi đang nối mic học với bạn, cậu có muốn học cùng không?”
L gõ chữ trả lời cô: “Không cần.” L: “Tên phòng rất đặc biệt.”
Nghê Diên nhìn lên góc trái trên cùng màn hình, tên phòng được hiển thị: Chị gái ngực phẳng / Em gái eo nhỏ / HD / Mãnh liệt / Trò chuyện đêm khuya
=============
Lời tác giả
Nam chính bạn học L của bạn đã online.