Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không - Chương 25: Chồ nhé…
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:07:48
Tuần này lớp 11/3 lại không nhận được cờ thưởng, trong buổi họp lớp, Hồ Thành phàn nàn hết nửa tiết.
Nói mình phải lao tâm khổ trí, nói mình đã bạc cả đầu, ngày mai phải đi mua thuốc nhuộm tóc, nói mấy đứa nhóc bọn họ có thể biết tranh đua chút không.
Thước êke giáo viên toán để lại lớp bị ông ấy đập lên bảng, vô số bụi phấn và nước bọt của thầy đồng loạt bắn tung tóe lên các học sinh ngồi hàng đầu.
Việt Tư Bá ngồi hàng đầu của tổ 4 không kịp chuẩn bị đã phải nhận lấy lễ rửa tội, cậu ta kéo quyển sách đang che trên trán của bạn cùng bàn ngồi hàng đầu tổ 5 xuống, nói dưới mí mắt Hồ Thành: “Cái này gọi là có phúc cùng hưởng, có mưa cùng hứng.”
Bạn ngồi cùng bàn: Hứng bà nội cậu.
Cuối cùng Hồ Thành nói một câu rất nhiều giáo viên hay nói để kết thúc: “Kiếp trước giết lợn, kiếp này dạy học.”
“Thà về nhà chăn heo còn hơn dạy mấy đứa!”
“Phụt ——” Phía dưới có bạn học nghe xong liền bật cười.
“Cạch ——” Thước êke lại đập lên bảng, “Để tôi xem ai đang cười!”
“Vắng chạy bộ trừ điểm, khu chịu trách nhiệm quét dọn không sạch sẽ trừ điểm, ngủ trên lớp trừ điểm…”
Tới rồi tới rồi tới nữa rồi.
Đợt tiến công thứ hai được phát động.
Nghê Diên sợ Hồ Thành thao thao bất tuyệt nhất, trong tiết họp lớp thường chất cao sách tạo thành một bức tường kín rồi vùi đầu xuống đọc sách, xem đề hoặc thỉnh thoảng làm việc riêng.
Tùng Gia và các bạn nam ở hàng sau đã học được phương pháp mới, khoét một cái lỗ hình chữ nhật trong quyển từ điển đủ để vừa một cái điện thoại, tai nghe Bluetooth giấu dưới mái tóc dài.
Dựng thẳng từ điển lên, nhìn thì có vẻ Tùng Gia đang ngẩn ngơ xem từ điển, lắng nghe chủ nhiệm dạy bảo, thực tế cô ấy đang nhìn chằm chằm điện thoại xem chương trình thực tế.
Lúc sắp không nhịn cười nổi nữa, cô ấy gục xuống bàn cười một lúc rồi ngẩng đầu lên.
Bạn học ngồi bên cửa sổ đột nhiên hắt xì một cái, đúng ngay lúc Hồ Thành im lặng, âm thanh đó vô cùng vang dội trong lớp học yên tĩnh.
Nghê Diên ngẩng đầu, lá cây ngân hạnh ở xa xa đã ngả vàng.
Cuối thu cứ đến như vậy.
—
Chu Lân Nhượng không mang quần áo dày tới Phục An, không đủ để chống rét.
Chút tình thương người mẹ tám trăm năm mới lên men một lần của Thầm Niên dâng lên, cô ấy nói buổi tối sẽ dẫn cậu đi mua quần áo.
Chính Thầm Niên không thích đi mua sắm vì ngại phiền phức, mệt mỏi.
Cô ấy không thích những bộ trang phục xinh đẹp trong tủ quần áo, những kiểu mới theo mùa trên người người mẫu cũng không có sức hấp dẫn với cô ấy.
Mỗi người mỗi sở thích.
Năm đó Chu Thừa Bách có thể cưới được cô ấy không phải nhờ vào gia tài bạc triệu. Vàng bạc châu báu hay trang sức, quần áo không thể làm Thầm Niên rung động được.
Thầm Niên không sợ đau, sức lớn, một quyền có thể đánh mấy người, lúc trẻ là một Bá Vương trên võ đài, nhưng cũng rất ngây thơ, đơn thuần.
Chu Thừa Bách thật sự đã nhờ vào sự chân thành và một vẻ ngoài đẹp trai để theo đuổi được cô ấy.
Đáng tiếc sự chân thành đã thay đổi, vẻ ngoài đẹp trai đã biến thành một thân xác thối tha vì rượu chè và sắc đẹp.
Thầm Niên nhìn ông ta thêm một cái cũng ngại bẩn.
Không vội vàng qua loa giống lúc mua quần áo cho mình, Thầm Niên nhận những bộ quần áo cô ấy cảm thấy hợp từ tay nhân viên tư vấn rồi khoa tay trên người Chu Lân Nhượng.
Vô cùng kiên nhẫn.
Chu Lân Nhượng nhịn lại tính tình của mình, “Mẹ, mẹ bình thường chút đi.”
Thầm Niên đưa quần áo cho cậu, “Con vào phòng thử quần áo đi.”
Chu Lân Nhượng cao, tỉ lệ cũng tốt, là một cái móc áo biết đi không cần chọn quần áo, ngoài cái áo thun màu hồng của Nghê Diên mặc trên người cậu hơi cay mắt thì những bộ còn lại bộ nào cũng rất đẹp.
Thầm Niên quẹt thẻ vô cùng sảng khoái.
“Mẹ không cần mua quần áo mùa đông à?” Chu Lân Nhượng hỏi Thầm Niên.
“Mẹ tới tiệm may mua.” Thầm Niên nói.
Trong ngõ nhỏ bên ngoài Lục Trung có một người thợ may lớn tuổi, tay đầy vết chai nhưng rất khéo.
Mùa hè Thầm Niên mặc áo khoác ngắn, mùa đông mặc áo bông nhỏ, quần áo nào người thợ may già cũng có thể may thủ công được, một bộ quần áo nhìn đơn giản nhưng thật ra không hề rẻ.
“Bằng hai bộ này của con rồi nhỉ?” Chu Lân Nhượng nói.
“Tiệm chỉ làm quần áo nữ, nếu không mẹ đã đặt làm cho con một bộ rồi.” Thầm Niên nói.
Hai mẹ con ra khỏi cửa hàng, trên tay Chu Lân Nhượng xách đầy túi mua sắm.
Trên quảng trường có một ca sĩ đường phố đang hát “Chuyện Cũ Chỉ Còn Dư Vị” trong đêm thu. Có lẽ là một ca sĩ nổi tiếng nào đó trên mạng nên hiện trường có không ít người hâm mộ.
Trong tay những chàng trai cô gái cầm que phát sáng, nhìn từ xa giống đom đóm trong rừng khuya.
Thầm Niên dừng lại nghe hát vài phút, trước khi đi cũng mua một que phát sáng từ sạp hàng nhỏ bên cạnh, nói với Chu Lân Nhượng: “Lấy về cho Diên Nhi.”
Một que phát sáng bình thường không có gì đặc biệt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cũng không có gì xinh đẹp.
Chỉ là thấy những cô gái khác phe phẩy đồ chơi này trong tay nghe ca nhạc rất vui vẻ nên cô ấy cũng muốn mua về cho đứa nhỏ ở nhà.
Chu Lân Nhượng bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian sống cùng Thầm Niên lúc nhỏ, lúc nào ra ngoài cô ấy cũng thích mang một vài món đồ về cho cậu.
Cho dù là hoa dại hái ven đường, đá cuội nhặt bên bờ sông hay một con hạc tiện tay gấp bằng tờ rơi nhận được ngoài tiểu khu.
Người nhận được quà luôn cảm thấy vui vẻ.
Nghê Diên đang dựa vào bàn giải đề, đôi mắt mệt mỏi nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Đèn đường bên ngoài khu nhà sáng lên, bóng cây lay động, tầng mây trên đỉnh đầu dày đặc che đi ánh sáng của mặt trăng.
Một lúc sau cô lại vùi đầu cực khổ.
Trong tình huống bị môn toán kéo điểm nghiêm trọng nhưng cô vẫn có thể chen đến thứ hạng này trên bảng xếp hạng không phải dựa vào may mắn.
Cô tự nhận mình không phải người thông minh bẩm sinh nên phải bỏ nhiều công sức hơn.
Ông trời đền bù cho người cần cù là thật, ngay cả môn toán trong kỳ thi tháng lần này của cô cũng đã tiến bộ hơn.
Nghê Diên làm xong hai đề thi thì cửa bị gõ.
Cô nhìn vào mắt mèo, Chu Lân Nhượng đang ở bên ngoài.
Cửa mở ra, một cách tay đưa vào, trong tay có cầm que phát sáng và trà sữa.
“Cho tôi à?” Nghê Diên hỏi chậm nửa nhịp, trong mắt chứa sự ngạc nhiên khó nhận ra.
“Nếu không thì cho ai?” Chu Lân Nhượng nói.
Nghê Diên nhận trà sữa ấm áp, cô nhìn chàng trai mặc áo len mới, miệng vô cùng ngọt: “Lân Lân, hôm nay cậu đẹp trai quá.”
Dù sao nhận được lợi ích từ người khác thì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Chu Lân Nhượng đứng ở chỗ tối, áo len màu đen mềm mại làm nổi bật chiếc cổ thon dài của cậu, trông sạch sẽ ấm áp.
Cậu buồn cười nhìn Nghê Diên đang hút trân châu trong trà sữa, nhếch môi: “Nịnh nọt.”
Nghê Diên lập tức sửa lời: “Hôm nay cậu xấu quá.” Chu Lân Nhượng: “???”
Nghê Diên: “Khen cũng không được mà mắng cũng không được, làm người khó quá đi.”
Chu Lân Nhượng: “Cô là người à?”
Chu Lân Nhượng gây khó dễ xong cũng không cho Nghê Diên cơ hội phản bác liền đi.
Nghê Diên về phòng cắm que phát sáng vào ống đựng bút, nhìn một lúc, không hiểu sao cô lại có chút vui vẻ.
Điện thoại có thông báo, là Tùng Gia gọi video tới.
“Diên Nhi, cậu xem tin nhắn trong nhóm lớp chưa?” Nghê Diên bấm nghe, Tùng Gia mặc đồ ngủ xuất hiện trước ống kính.
“Vẫn chưa xem.” Nghê Diên nói, “Sao thế?”
“Tết nguyên đán đó! Tiệc tối Tết nguyên đán!” Tùng Gia còn chưa nói được hai câu với cô thì bên ngoài phòng ngủ đã truyền đến tiếng bước chân, cô ấy như trộm, “Mẹ tớ tới rồi, tớ cúp máy trước, mai tới lớp sẽ nói với cậu rõ hơn.”
Bạn cùng lớp đang thảo luận văn nghệ trong tiệc tối Tết nguyên đán năm nay nên chuẩn bị tiết mục gì.
Sau tiết đọc bài buổi sáng, Nghê Diên cắn bánh đậu đỏ nóng hầm hập nói: “Còn lâu mới đến Tết nguyên đán, cần chuẩn bị sớm vậy à?”
“Đương nhiên rồi, giống như bọn họ muốn nhảy thì phải cần thời gian dài chuẩn bị mới nhảy đẹp được chứ.” Tùng Gia nói.
Trong trận đấu bóng rổ với lớp 10/6 lần trước, Lễ Ngu và mấy bạn nữ lập đội nhảy cổ vũ, bây giờ lực lượng đã có sẵn, chỉ cần sắp xếp lại một nhóm nhảy hip-hop.
Hôm qua các cô ấy kêu gọi người trong nhóm lớp, nói ai có hứng thú có thể gia nhập.
“Nếu không chúng ta cũng chuẩn bị một tiết mục đi?” Nhân bánh đậu đỏ rất nóng, Tùng Gia cẩn thận thổi thổi.
Cô ấy không có hứng thú với chuyện biểu diễn, chỉ có điều cô ấy thích khoảng thời gian tập luyện có thể cúp học sau khi tiết mục được chọn, tự do tự tại.
Tùng Gia thích đồ vật lấp lánh, thích làm gì thì làm, thích làm việc theo cảm tính.
Thích là nhích.
“Diên Nhi, cậu nghĩ đi, năm sau lên lớp mười hai rồi, cậu bận rộn học hành càng không thể tham gia, hơn nữa trường chúng ta không cho học sinh lớp 12 biểu diễn tiết mục, không phải năm nào cũng chọn đại hai lớp đồng ca là xong việc à.”
“Năm nay không thử thì ba năm cấp ba sẽ không còn cơ hội thử nữa, cậu thật sự không muốn lên sân khấu chơi hả?” Tùng Gia lôi kéo.
Không phải chỉ là chơi một chút thôi sao, hèn gì chứ, sợ gì chứ?
“Nghe cậu nói vậy.” Nghê Diên nói, “Hình như tớ cũng có hơi muốn rồi.”
“Đúng không.” Tùng Gia nuốt miếng bánh cuối cùng, “Cậu cứ xem như đi làm phong phú trải nghiệm trong cuộc sống đi, sau này già rồi đều sẽ là kỷ niệm.”
“Nhưng hai chúng ta… có thể biểu diễn gì?” Nghê Diên hỏi.
Cô sẽ kéo đàn nhị, Tùng Gia sẽ đánh piano, Trung Tây có thể kết hợp, nhưng hình như cũng không hợp lắm, có thể sẽ bị loại ngay vòng loại.
Tùng Gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không chúng ta nói hai bè*?”
(*Song hoàng: hai bè, hát đôi, một người biểu diễn động tác, một người ở phía sau hoặc trong sân khấu hát hoặc nói.)
“Không ổn đâu nhỉ?” Nghê Diên không thể thoải mái lên sân khấu nói hai bè, hơn nữa nếu hai bè thì còn phải trang điểm xấu xí.
Lúc nãy cô còn nói muốn đi chơi thử, bây giờ lại ỉu xìu.
“Bôi trắng mặt, cắm một chùm tóc nhỏ trên đầu.” Tùng Gia nâng mặt Nghê Diên lên quan sát tỉ mỉ, “Gương mặt này của cậu có thể xấu đến đâu chứ, nhiều lắm là có chút hiệu quả hài kịch thôi.”
Nghê Diên: “Nếu tớ đứng yên trên sân khấu luôn thì phải làm sao?”
Tùng Gia: “Không sao, không có biểu cảm gì cũng được, cậu chỉ cần mở miệng là tốt rồi. Tớ trốn ở sau ghế của cậu kể chuyện.”
Tùng Gia nghĩ tới nghĩ lui: “Nói tiếng phổ thông thì không thú vị, tớ nói bằng tiếng Quảng Đông nhất định có thể được cộng điểm.”
Nghê Diên: “Cậu biết tiếng Quảng Đông?”
Tùng Gia: “Học cấp tốc luôn, phiên dịch bằng Baidu, nói không chuẩn cũng không sao cả, trường chúng ta đâu có mấy người có thể hiểu tiếng Quảng Đông, chỉ nghe truyện cười là được rồi.”
(*Những câu sau là tui chém đại thôi nha ✍(◔◡◔))
Trước đó Tùng Gia đã học được mấy câu, nói: “Chồ nhé.” “Leo rùi hong gẹp.”
“Mưi đi hẹn hò hông?” “Tiền phòng tui trẻ.”
Nghê Diên nghe cũng có chút giống, học theo Tùng Gia: “Chồ nhé…”
Lần đầu cô tiếp xúc nên cảm thấy tiếng Quảng Đông khó thật, hết giờ học không tự chủ được nói thêm vài lần.
Lúc chạy bộ trong giờ giải lao, Nghê Diên gặp được Chu Lân Nhượng trước lầu dạy học, mở miệng liền nói: “Lân Lân, chồ nhé…”
“Leo rùi hong gẹp. Mưi đi hẹn hò hông? Tiền phòng tui trẻ.”
Phiên dịch ra chính là: Lân Lân, chào nhé, lâu rồi không gặp, ngày mai đi hẹn hò không? Tiền phòng tôi trả.
Bên cạnh người đến người đi.
Bước chân Chu Lân Nhượng dừng lại, cậu nhìn cô một lúc lâu, “Đồ lưu manh.”
Nghê Diên: “???”
—
Đội ngũ tập hợp, Việt Tư Bá đang đếm người.
Xem thử có ai trốn chạy bộ không, sau khi lớp đếm sỉ số xong, thỉnh thoảng hội học sinh còn đến vài lớp kiểm tra lần thứ hai.
Tùng Gia đứng trong hàng cười nghiêng cười ngả, nghe Nghê Diên kể lại, cô ấy tưởng tượng đến biểu cảm của Chu Lân Nhượng lúc đó liền không thể ngừng cười được.
Nghê Diên đỡ Tùng Gia, “Vốn tớ muốn tìm ai đó kiểm nghiệm thành quả học tập một chút, xem thử tớ nói tiếng Quảng Đông cậu ấy có nghe hiểu không.”
Tùng Gia: “Ha ha ha ha ha. . .”
“Nghê Diên.” Có một giọng nói quen thuộc xuyên qua tiếng cười của Tùng Gia truyền đến tai Nghê Diên.
Cô quay đầu, Chu Lân Nhượng đã đến trước mặt.
“Lân Lân, sao cậu tới đây?” Hàng của hai lớp cách nhau rất xa, mặc dù trong cùng một sân tập nhưng lại giống như cách Thái Bình Dương.
Đưa mắt nhìn, khắp nơi đều là người.
Chu Lân Nhượng lấy trong túi ra hai trăm tệ đưa cho Nghê Diên.
Nghê Diên sững sờ, nhất thời không biết nên nhận không, cô bối rối, do dự hỏi: “… Tiền phòng kẹo trẻ hẻ?”
Tiền phòng cậu trả hả? Chu Lân Nhượng: “…”
Có đôi khi cậu thật sự muốn cạy mở đầu cô ra xem bên trong chứa gì.
Lúc nãy hai người gặp nhau trong ngõ hẹp trước lầu dạy học có nói mấy câu. Chu Lân Nhượng cúi đầu nhặt được hai trăm tệ ở chỗ Nghê Diên đã đứng, tưởng do cô làm rơi nên đem trả lại cho cô.
Hai tờ tiền cũ chồng lên nhau xếp thành một hình bốn góc.
Nghê Diên sờ sờ túi đồng phục, lấy ra được mười tệ, “Không phải của tôi, tôi không mất tiền, trên người chỉ có mười tệ thôi.”
Ở trường dùng thẻ học sinh nên cô cũng không mang theo nhiều tiền mặt trên người.
“Không phải thì thôi vậy.”
Trước khi bắt đầu chạy bộ, Chu Lân Nhượng về lại lớp mình. Chờ cậu đi rồi Nghê Diên mới hối hận.
Cô đã sớm xếp Chu Lân Nhượng vào hàng người một nhà giống với Tùng Gia nên lúc nói chuyện không suy nghĩ, không kiêng kị gì, đồng ngôn vô kỵ.
Bình thường lúc riêng tư cô và Tùng Gia đều như thế.
Đã có thể nhìn thấy một ít từ tên phòng tự học trên Studying, gì mà “Chị gái ngực phẳng”, gì mà “Em gái mông cong”, gì mà “trò chuyện đêm khuya HD”.
“Gia Gia, cậu ấy có nghĩ tớ là người không đứng đắn không?” Nghê Diên lo lắng.
Tùng Gia còn đang đắm chìm trong niềm vui khi xem trò vui, cô ấy cảm thấy hai người họ thật sự rất mắc cười, không khỏi vạch trần nội tình: “Hóa ra cậu là người đứng đắn à?”
“Chẳng phải lúc riêng tư cậu cũng là con cẩu nhan khống, ‘dam de’ giống tớ à.”
Nghê Diên: “Bị cậu làm hư đó.”
Tùng Gia: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi, cậu có thể thân với tớ như vậy có nghĩa là bản thân cậu cũng không phải người tốt gì.”
Nghê Diên: Không cần chửi chính mình thế chứ.
Trưởng khối mười và mười một đứng trước sân cờ cầm micro chỉnh đốn kỷ luật sau đó lớp ngoài cùng bên trái bắt đầu chạy.
Sau khi chạy xong một vòng phải hô khẩu hiệu của lớp như điểm danh vậy.
Có lớp hô to vang dội, ý chí chiến đấu sục sôi.
Có lớp hô thưa thớt, muốn chết mà không chết được.
Hồ Thành vừa rảnh rỗi liền đến trông coi, chạy cùng bên cạnh đội ngũ của lớp 3.
Lúc hô khẩu hiệu, ông ấy nhìn thấy ai không mở miệng liền bắt ra dạy dỗ một phen, nói người đó không có cảm giác vinh dự tập thể.
Tùng Gia nói rất nhiều, nhưng lúc Nghê Diên chạy bên cạnh cô ấy thì không nghe thấy gì cả.
Lần nào cô ấy cũng chỉ nhép miệng,
“Mấy đứa phải thường xuyên ra ngoài chạy bộ, phơi nắng, xem thử có thể làm nước trong đầu bốc hơi không.” Lời này hơi tổn thương nha.
Nhưng Hồ Thành chính là cố ý muốn tổn thương bọn họ, không lấy được cờ thưởng mà điểm trung bình thi tháng của lớp còn thụt lùi.
Trong lòng ông ấy đang nén một cơn giận, chỉ có một tiết họp lớp thì không thể nói ra hết được.
—
Chu Lân Nhượng nộp hai trăm tệ nhặt được lên.
Bây giờ chủ nhiệm lớp 10/6 đã không còn nhìn cậu với tâm trạng giống lúc lên án cậu là “Thiếu niên bất lương” với Thầm Niên trước đây nữa.
Chủ yếu là vì trước đó đã xảy ra một chuyện.
Càng đến gần mùa đông, mặt trời xuống núi càng sớm. Lục Trung có nhiều học sinh học ngoại trú, nếu ở lại trường học thêm hoặc trực nhật về muộn thì lúc ra khỏi trường trời đã tối.
Bên ngoài trường học có nhiều hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, cây cối rậm rạp, rừng trúc thấp thoáng, mấy tháng gần đây liên tục có học sinh Lục Trung bị chặn lại trong đêm, bốn năm thanh niên xăm trổ đã trấn lột tiền của bọn họ.
Có bạn học còn bị bắt cởi giày chơi bóng hàng hiệu và áo khoác, đồng hồ điện tử đắt tiền trên cổ tay đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi.
Người bị cướp bị uy ***** nên phần lớn không dám kêu lên nhờ người ngoài giúp đỡ.
Đa số đều im lặng chịu đựng một mình.
Thầm Niên lại nghe được tin gì đó nhưng chưa điều tra, không biết chuyện thật giả thế nào.
Chiều hôm đó lại ‘so tài’ một trận, Chu Lân Nhượng thua, Thầm Niên phân phó cậu làm việc theo thường lệ.
Ủy thác cậu ra ngoài trường đi tuần tra canh gác.
Đêm hôm đó, nhóm cướp giật gặp phải Waterloo trong sự nghiệp của mình.
(*Waterloo là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận cuối của Napoleon. Theo Wellington, trận chiến là “điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”)
Chưa cướp được đồng nào, bọn họ mới định lục soát người một chàng trai bốn mắt thì đột nhiên có chàng trai cầm một cây thương dài xuất hiện phía sau, tóm bọn họ trong gió rét.
Một mẻ hốt gọn, không để lọt ai.
Cái gọi là cây thương dài thật ra là sào phơi đồ Thầm Niên vứt ngoài ban công. Chu Lân Nhượng dùng rất thuận tay nên lấy làm vũ khí luôn.
Cậu liên hệ với cảnh sát địa phương xử lý chuyện này.
Vợ của thầy chủ nhiệm lớp 6 làm việc ở đồn cảnh sát, chủ nhiệm lớp nghe nói chuyện có liên quan đến học sinh Lục Trung nên rất lo lắng muốn đến cùng, lúc chạy đến miễn cưỡng nhìn thấy góc nghiêng của chàng trai quay người rời đi, cảm thấy có hơi quen mắt.
Mọi người gọi cậu nhưng cậu lại bước đi như bay, chuồn nhanh như trộm.
Thể hiện rõ chuyện sau đó không liên quan gì tới cậu, cậu không muốn dính vào.
Ngày hôm sau thầy chủ nhiệm nhìn thấy Chu Lân Nhượng trên hành lang, nhìn dáng người, quần áo và góc nghiêng của cậu, nhìn thế nào cũng thấy giống.
Ông ấy đã chắc chắn tám phần người kia chính là cậu.
Nhưng nếu ông ấy hỏi, Chu Lân Nhượng sẽ không thừa nhận.
Hôm nay lại thấy cậu nhặt được của rơi không bỏ túi, chủ nhiệm lớp thấy rất vui mừng, có cảm giác thành tựu khi nhìn “Thiếu niên bất lương” quay đầu là bờ, ngày mai ông ấy còn muốn đi học hỏi kinh nghiệm “Nuôi dạy trẻ” của cô Thầm.
Trường học đang bình chọn “Thanh niên tốt thời đại mới”, mỗi lớp được đề cử một người.
Lượt đề cử của lớp 6, thầy chủ nhiệm quyết định cho Chu Lân Nhượng. “Vì em nhặt được tiền sao ạ?” Chu Lân Nhượng hỏi.
“Đúng vậy, em xem, em học giỏi, đứng đầu lớp chúng ta, còn nhặt được của rơi không bỏ túi, cả người tỏa sáng lấp lánh…” Chủ nhiệm lớp khen Chu Lân Nhượng một trận khiến cậu mơ màng.
Còn đưa cho cậu một tờ khai.
“Nhanh điền theo hướng dẫn trên đó đi, chậm nhất trưa mai đưa lại cho thầy.”
Chu Lân Nhượng nhìn thử, quá phiền phức, ở giữa còn có cột tự giới thiệu yêu cầu phải viết tám trăm chữ.
Gộp hết họ tên, tuổi tác, lớp học rồi tính luôn cả dấu chấm câu cũng mới hơi mười chữ.
Cậu phải giới thiệu mình thế nào đây? Về nhà cậu liền đặt tờ đơn lên bàn trà.
Nghê Diên qua 301 đưa bài tập Lịch Sử cho Thầm Niên đúng lúc nhìn thấy.
“Không phải tờ đơn này phải nộp rất gấp à.” “Thiếu nhiên tốt thời đại mới” mà lớp Nghê Diên chọn chính là Việt Tư Bá, cậu ấy là lớp trưởng, là mục tiêu mà mọi người hướng tới.
Chu Lân Nhượng nghe vậy liền hỏi: “Biết viết không?” Nghê Diên lắc đầu.
Chu Lân Nhượng về phòng lấy ví tiền ra, đặt tờ một trăm xuống bàn, “Ngàn chữ ngàn tệ, mỗi chữ một tệ, biết viết không?”
Trả tiền làm việc.
Nghê Diên: “Tôi biết, tôi viết được.”
Cô suy nghĩ một chút rồi cầm bút lên nhanh chóng viết “xẹt xẹt xẹt”. Không phải chỉ là tự giới thiệu thôi à, quá đơn giản.
Tên: Chu Lân Nhượng.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 16.
Học sinh lớp 10/6 trường Lục Trung, Phục An.
Giỏi ăn uống chơi đùa, ăn ăn ăn… ăn xong được hai trăm chữ, uống uống uống… uống xong được hai trăm chữ, chơi chơi chơi… chơi xong được hai trăm chữ, đùa đùa đùa… đùa xong được thêm hai trăm chữ nữa.
Cộng lại còn vượt qua số ký tự yêu cầu.
“Xong rồi.” Nghê Diên giao bản thảo cho ông chủ.
Mỗi ngày đều điên cuồng thăm dò bên ranh giới bị ăn đánh,
Chu Lân Nhượng nhìn tờ đơn, ánh mắt như dao quét tới quét lui trên người Nghê Diên.
Nghê Diên: “Được không ông chủ?” Chu Lân Nhượng: “Cô nói xem?”
Nghê Diên cười ngượng ngùng hai tiếng, “Hình như không được lắm nhỉ, vậy để tôi sửa lại một chút.”
Dùng bút xóa kéo xẹt qua một đường, Nghê Diên lại cầm bút lên lần nữa.
Cuối cùng cô mở “Quy tắc cư xử của học sinh Lục Trung Phục An”, viết đầy mấy chữ như “Tôn trọng thầy cô, đoàn kết với bạn học”, sao chép vài trăm cụm từ bốn chữ.
“Lần này thật sự không còn vấn đề gì nữa, lành mạnh như thế, nộp lên nhất định sẽ được thông qua.” Nghê Diên nói.
Trong phòng ngủ thỉnh thoảng truyền ra tiếng đóng mở cửa tủ, là Thầm Niên đã sửa bài tập xong, đang thu dọn hành lý.
Nghê Diên: “Hôm nay lúc dạy cô giáo có nói ngày mai phải đi.” “Ừm”, Chu Lân Nhượng gật đầu, “Hôm nay tôi cũng mới biết.”
Thầm Niên là tổ trưởng tổ Lịch Sử khối 11, hai ngày nữa cô ấy phải đến mấy trường học ở tỉnh khác giao lưu học tập trong một tuần.
Vốn dĩ người được chọn là tổ phó, nhưng tối qua nhà tổ phó có người mất, không đi được nên chỉ có thể đổi thành Thầm Niên.
Mấy năm gần đây Thầm Niên không thích xa nhà, lần này không còn cách nào khác nên phải đi.
Trước khi đi, cô ấy đặc biệt dặn dò hai đứa nhỏ trong nhà: “Không được cãi nhau.”
Nghê Diên nói: “Cô giáo cứ yên tâm.”
“Một ngày ba bữa đến nhà ăn ăn đúng giờ.” Thầm Niên nói thêm.
Cô ấy không yên tâm nhìn Chu Lân Nhượng, “Lân Lân đừng có bắt nạt Câu Câu.”
Chu Lân Nhượng bày tỏ: “Cô ấy không gây chuyện là con cảm ơn trời đất rồi.”
Hôm nay trời chưa sáng Thầm Niên đã xách hành lý đơn giản ra cửa.
—
Thầm Niên đi rồi, giáo viên Lịch Sử của các lớp khác dạy thay, còn về bài tập vẫn cho Nghê Diên giám sát.
Cô bận rộn hơn bình thường một chút.
Cuối tuần Nghê Diên ở lại trường, Tần Huệ Tâm mang thùng sữa và các thực phẩm dinh dưỡng khác tới.
Thời tiết đẹp, Nghê Diên dẫn Tần Huệ Tâm đi dạo trong sân trường, cô vốn định đi với bà ấy đến trạm xe buýt nhưng Tần Huệ Tâm nói không cần tiễn.
Nghê Diên trở về 302, mở túi ra thì phát hiện Tần Huệ Tâm mua hồng cho cô.
Hồng rất lớn, vỏ ngoài màu cam, đã chín rồi. Nghê Diên mang cho Chu Lân Nhượng hai quả.
Vì Nghê Diên thường xuyên qua lại nên buổi sáng Chu Lân Nhượng chỉ khép hờ cửa chứ không khóa.
Nghê Diên đẩy vào cửa liền mở ra.
“Lân Lân?” Nghê Diên không thấy ai trong phòng khách, cô tưởng Chu Lân Nhượng đang ở trong phòng cậu, kết quả trong phòng cũng không có ai.
Bàn học bị lego và mô hình máy bay chiếm hết, không thể để thêm đồ nữa.
Nghê Diên nhìn một chút, rút vào tờ khăn giấy lót ở cuối giường rồi đặt quả hồng lên trên.
Chu Lân Nhượng cầm đồ ăn ngoài lên lầu, mở nắp nhựa ra, thịt bên trong còn nóng nên chưa ăn được, cậu định chờ nguội một chút rồi ăn.
Cậu nhìn vào điện thoại, muốn về phòng lấy dây sạc, khi chân chạm đến mép giường, cậu ngã người về phía sau, mặt hướng lên nằm với tư thế cá mặn.
Lưng cậu tiếp xúc với ván giường nhưng lại cấn phải gì đó, cậu thấy có điềm rồi.
*****ên là cảm giác hơi cứng, sau đó là sự mềm mại lạnh lẽo, giống như có một nắm bùn nhão trong ngày mưa dính lên lưng và mông cậu.
Chu Lân Nhượng không dám tin quay đầu nhìn, nhìn thấy quả hồng chín bị ép dẹp.
Phía chân trời giống như một vùng biển màu xanh nhạt, những đám mây lơ lửng là cá trong biển.
Ánh nắng chiều xuyên qua gió chiếu vào.
Lúc Chu Lân Nhượng giặt ga giường ngoài ban công, Nghê Diên đang đọc tiếng Anh ở nhà bên cạnh.
Cô đã đọc xong một bài văn, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Lân Nhượng liền hỏi: “Lân Lân, cậu ăn hồng tôi đưa chưa? Để trên giường đó, tôi có lót
bằng khăn giấy nên không làm bẩn ga giường đâu.”
Chu Lân Nhượng vừa chà thứ sền sệt trên ga giường xong, cậu học theo cách của Thầm Niên, định bỏ vào thau giẫm một lần rồi mới bỏ vào máy giặt.
Cậu kéo ống quần lên, trên bàn chân dính đầy bọt xà phòng hiện lên màu cầu vồng dưới ánh nắng.
Cậu nhìn vào ánh mắt chân thành của Nghê Diên.
Vừa giẫm ga giường vừa hỏi cô từ tận đáy lòng: “Cô sinh ra là để khắc tôi à?”
Nghê Diên: “???”
—
Thời gian qua đi, ngày càng đến gần với Tết nguyên đán.
Uỷ viên văn nghệ thống kê tiết mục sẽ biểu diễn của lớp, Hip-hop, đồng ca, còn có hai bè của Tùng Gia và Nghê Diên.
Tất cả mọi người bắt đầu tập luyện, chờ đợi đến vòng loại của trường, cuối cùng được thông qua không đều phải dựa vào bản lĩnh.
Hồ Thành không muốn bọn họ tốn quá nhiều sức vào đó, liên tục dặn dò không được làm chậm trễ chuyện học.
Kịch bản hai bè là do Nghê Diên và Tùng Gia tự viết, không dài nhưng phải học thuộc và nói bằng tiếng Quảng Đông thì độ khó tăng lên gấp bội.
Lần nào Nghê Diên cũng bị tiếng Quảng Đông gà mờ của Tùng Gia chọc cười đến sốc hông.
Để đối xứng khẩu hình nên cô cũng học, chỉ là gánh nặng rơi trên người Tùng Gia.
Mỗi ngày hai người vừa nhìn thấy nhau trong lớp là bắt đầu “Chồ buổi soáng.”
“Kẹo en xéng chưa?” “Dị ó hỏ?”
Nghê Diên đột nhiên tò mò: “Gia Gia nói bằng tiếng Quảng Đông thì thế nào?”
Tùng Gia: “Cạc Cạc.”
Nghê Diên khó khăn nói được một câu hoàn chỉnh: “Cạc Cạc, tiết tiếng oong kẹo phẻ lên bẻng diết chính tỏ từ dựng, níu còn không thuộc thì kẹo chít chét rèo.”
Tùng Gia nghe không hiểu, “Cậu đang nói gì thế?”
Nghê Diên: “Gia Gia, tiết tiếng Anh cậu phải lên bảng viết chính tả từ vựng, nếu còn không thuộc thì cậu chết chắc rồi.”
Tùng Gia: “… Móa.”
Có lẽ vì Sao Thủy nghịch hành nên đợt này Nghê Diên bị các giáo viên gọi tên trả lời câu hỏi với tỉ lệ cực cao, tiết tiếng Anh trước giáo viên cầm danh sách gọi tên năm người, nói tiết tiếp theo sẽ gọi họ lên bảng viết từ vựng.
Người được gọi đều là những học sinh bình thường không tập trung học hành, giáo viên tiếng Anh muốn tạo chút áp lực cho bọn họ, đốc thúc bọn họ tiến lên.
Mong muốn là tốt đẹp, nhưng không tiến bộ vẫn là không tiến bộ.
Trước đây Hồ Thành xếp Tùng Gia ngồi cạnh Nghê Diên là vì nghĩ sự chăm chỉ vươn lên của Nghê Diên có thể k.ích th.ích Tùng Gia một chút, kết quả Nghê Diên làm một tờ đề thì Tùng Gia cũng cố gắng đọc xong một quyển truyện tranh.
Mấy đứa nhỏ này vẫn chưa tập trung vào việc học nữa.
Lúc viết chính tả từ vựng trong tiết tiếng Anh, ngoài Tùng Gia miễn cưỡng viết được mười mấy từ thì bốn người còn lại cầm phấn không viết được chữ nào.
Giáo viên tiếng Anh cười bọn họ: “Viết chính tả từ vựng hay là viết bài thuốc bí truyền của dòng họ nhà mấy đứa thế? Nửa ngày cũng không nỡ viết ra.”
Mọi người bên dưới cười ầm lên, giáo viên tiếng Anh nói: “Quy tắc cũ, không viết được thì hát một bài tiếng Anh đi.”
Tùng Gia coi như là người viết được nhiều nhất nên may mắn thoát được một kiếp, cười trên nỗi đau của người khác quay lại chỗ ngồi nghe hát.
“Happy Birthday to You” và “Jingle Bell” là ca khúc đắt hàng nhất lớp 11/3, dù sau bài hát sinh nhật và bài hát Giáng Sinh thì ai cũng có thể hát được vài ba câu.
Nhưng nếu người trước hát rồi thì người sau không được hát lại. Thế là sau “Two tigers” lại xuất hiện thêm một bài hát hot nữa. “You like a fish in my…”
“In my…” Ao sen nói thế nào đây, học sinh yếu suy nghĩ một chút, “In my water.”
“Just waiting for white moon…”
Lớp 3 vang lên tiếng kéo tủ đập bàn, giáo viên tiếng Anh che miệng quay đi, cười rung cả người, sau khi bình tĩnh lại mới quay ra nói: “Ra ngoài đừng có nói tiếng Anh của mấy đứa là do tôi dạy.”
Trong tiếng cười, bỗng nhiên có người nói một câu: “Tuyết rơi rồi.” Những người khác không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ ——
Những bông tuyết nhỏ như muối biển được thần tiên trên mây rải xuống, vô cùng yên tĩnh.
Nghê Diên vểnh tai lên.
Đúng lúc đó chuông tan học vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh, không biết vị tráng sĩ của lớp nào la to một tiếng vang tận mây xanh, lấn át tiếng loa phát thanh: “Các bạn học —— tuyết rơi rồi ——”
Tùng Gia vừa ăn nho khô vừa nói với Nghê Diên: “Vị huynh đài này không tham gia dàn hợp xướng đúng là đáng tiếc.”
Nghê Diên cười.
Đây là trận tuyết đầu tiên của Phục An trong năm nay, đến vô cùng sớm.
Phục An nằm ở phía nam, có năm từ đầu đến cuối không có một bông tuyết nào, cho nên chỉ cần nhìn thấy một trận tuyết lớn cũng có thể khiến mọi người vui vẻ.
Trùng hợp là hai ngày trước các phụ huynh trong hội phụ huynh của lớp 10/6 đã bàn bạc trong nhóm, nói thời tiết lạnh rồi nên muốn mua chút đồ ăn vào trường cho học sinh và giáo viên.
Các phụ huynh đặt chè trôi nước, sau khi lấy ra khỏi nồi liền bỏ vào hộp giữ nhiệt, đậy vô cùng kín.
Đưa đến trường học vẫn còn nóng hổi.
Ban cán sự lớp phát cho mỗi người một phần, kết quả phát hiện còn thừa mười mấy phần, chủ nhiệm nói phát thêm cho các bạn nam ăn nhiều trong lớp, đừng để lãng phí.
Chu Lân Nhượng bỗng dưng được hai phần.
Đang ở tuổi ăn tuổi lớn nên lượng cơm cậu ăn cũng được coi là nhiều, nhưng cậu không thích ăn ngọt, mới ăn hai viên chè trôi nước đã cảm thấy ngán.
Cậu thật sự ăn không vô một phần nữa.
Trên kệ của lớp có một cái rổ nhỏ, bên trong có vài hộp phấn. Chu Lân Nhượng lấy rổ nhỏ xuống rồi hỏi bạn nam bên cạnh, “Có dây thừng không?”
Đối phương bối rối: “Dây thừng gì?”
“Anh Nhượng, dây nhảy được không?”
Lớp học có dây nhảy được mua bằng tiền quỹ lớp để mọi người rèn luyện sức khỏe, kết quả là không ai rèn luyện gì nên mấy cái dây nhảy vẫn còn mới tinh.
“Được.”
Chu Lân Nhượng nối đầu đuôi của những sợi dây lại, một đầu buộc lên rổ, phần chè trôi nước chưa ăn được cậu bỏ vào rổ.
Cậu mở cửa sổ ra rồi đưa rổ xuống dưới.
Lớp 10/6 ở tầng năm, lớp 11/3 ở tầng ba, nhưng hai lớp nằm thẳng hàng với nhau.
Bạn học ngồi gần cửa sổ của tổ tám lớp 3 đang ngắm tuyết thì có một cái rổ nhỏ từ trên trời rơi xuống dừng trước mặt cô ấy.
Cô ấy do dự lấy hộp đồ ăn trong đó ra, phát hiện phía trên có dán giấy ghi chú, nét bút cẩu thả có vài phần phóng khoáng, chỉ viết ba chữ —— “Cho Nghê Diên.”
“Nghê Diên, có đồ của cậu.”
Chè trôi nước được đưa đến tay Nghê Diên như vậy.
Nghê Diên yên lặng nhận chè, nghi ngờ ai đó đưa nhầm, nhưng trên giấy ghi chú đúng là cho cô không sai.
“Từ đâu ra thế?” Nghê Diên hỏi.
“Trên trời rơi xuống đó.” Bạn nữ chỉ vào cửa sổ ở chỗ ngồi của mình, cười nói.
Nghê Diên thò đầu ra nhìn, rổ đã sớm được kéo lên.
Lớp 10/6 ở ngay trên đầu, Nghê Diên có thể đoán được đại khái.
Tùng Gia không khách khí chút nào, “Ăn trước ăn trước đi, vẫn còn nóng, ban ngày ban mặt chắc không có độc được đâu.”
Cái *****ên Nghê Diên cắn có nhân mè, cái thứ hai có nhân đậu phộng. Hương vị cũng không tệ.
“Ăn ngon.” Tùng Gia cũng nói. Hai người ăn phần này là vừa đủ.
“Là em trai đưa à?” Tùng Gia cũng nghĩ giống Nghê Diên.
“Tới đoán là cậu ấy, ngoài cán bộ của hội học sinh thì tớ không biết quá nhiều người ở lầu trên.” Nghê Diên nói.
“Trời tuyết phối hợp với chè trôi nước đúng là quá lãng mạn.” Tùng Gia đứng trong hành lang nhìn bông tuyết bay xuống bên ngoài rồi nói với Nghê Diên một câu như vậy.
Mũi Nghê Diên bị gió thổi đỏ lên, mặt cô cũng thế, cô núp trong khăn quàng cổ thật dày gật đầu.
Buổi tối sau khi làm bài tập xong, Nghê Diên qua 301 tìm Chu Lân Nhượng.
Cậu đang ở trong phòng, trên sàn nhà có rất nhiều hộp giấy và thùng giấy to to nhỏ nhỏ.
“Lân Lân, buổi sáng là cậu tặng chè trôi nước hả?” Nghê Diên hỏi.
Chu Lân Nhượng “Ừ” một tiếng, cậu đang bận lắp máy tính, lego cỡ lớn trên bàn mấy ngày trước đã không thấy đâu, bị thay thế bằng những linh kiện máy tính.
“Sao cậu lại có chè trôi nước thế?” Nghê Diên lại hỏi.
Chu Lân Nhượng mở một cái hộp màu đen ra, lấy CPU lắp vào bo mạch chủ, ánh mắt tập trung, “Phụ huynh tặng.”
“Sao cậu không mang đến lớp đưa tôi?” “Không muốn xuống lầu.”
“Cậu cũng lười quá.”
Nghê Diên không làm phiền cậu nữa, cô đứng bên cạnh cảm thấy mới lạ nhìn cậu bận rộn, đây là lĩnh vực cô hoàn toàn không hiểu.
“Lấy giúp tôi bộ nhớ.” Chu Lân Nhượng nói.
“Bộ nhớ là cái nào?” Nghê Diên tìm kiếm trên bàn. “Bỏ đi, để tôi tự tìm.”
Một lúc sau, Chu Lân Nhượng ngẩng đầu nhìn Nghê Diên, dáng người cô nhỏ nhắn, cái bóng sau lưng thon dài chiếu trên nền tường trắng.
“Tua vít.” Cậu nhìn cô nói.
Nghê Diên phản ứng lại, lập tức nói: “Cái này tôi biết nè.” Nói xong, cô đưa đồ cho cậu.
Cuối cùng cũng lắp xong.
Nghê Diên cảm thấy quá trình thật dài, “Lân Lân, sao cậu lắp cái này thế?”
“Chơi game.”
“Không phải cậu có laptop sao?” “Không tốt bằng máy tính.”
“Ồ.”
Chu Lân Nhượng mở máy lên, cài đặt mấy phần mềm trò chơi trước.
Nghê Diên nhìn bàn phím cơ của cậu, gõ xuống, tiếng gõ thanh thúy vang lên, đèn trên bàn phím sáng lên. “Bàn phím của cậu đẹp quá!”
“Ăn gà không?” Chu Lân Nhượng hỏi. Nghê Diên gật đầu.
Cô đã sớm chuẩn bị rồi, sau lần khoác lác trong quán net ở Tiểu Hà Châu cô đã hỏi tài khoản của Tùng Gia.
Cô đã chơi với Tùng Gia mấy ván, ít nhất đã biết nhảy dù.
Chu Lân Nhượng lấy laptop của mình ra cho cô, thấy cô hình như rất thích bàn phím kia nên cậu nói: “Tôi chơi laptop, cô chơi máy tính bàn đi.”
Nghê Diên vô cùng phấn khích ngồi vào bàn, đăng nhập vào trò chơi.
Cô nhìn một chút, tài khoản của Tùng Gia đang ở cấp kim cương, không hiểu sao cô có hơi chột dạ.
“Lân Lân, trình độ của cậu thế nào?” Bàn học được chia ra làm hai.
Chu Lân Nhượng ngồi ở đầu khác, bấm chuột, “Yên tâm, lợi hại hơn cô.” Nói xong, cậu kéo Nghê Diên vào đội.
Bọn họ lập đội 4 người tiến vào trò chơi, được xếp ngẫu nhiên vào bản đồ hòn đảo.
Số thứ tự của hai người là 1 và 2.
Có vẻ như số 3 và số 4 cũng là một đội, bọn họ không ai mở mic. Ở trên máy bay, số 3 đánh dấu ở sân bay, đây là ý muốn chiến đấu.
“Vậy cứ tới sân bay đi.” Chu Lân Nhượng nói.
“Được.” Nghê Diên đồng ý.
Mấy giây sau, Chu Lân Nhượng lại hỏi: “Sao cô không nhảy?”
Lúc này Nghê Diên mới phát hiện ngoài mình ra thì ba đồng đội khác đã nhảy dù.
“Tôi tới ngay đây.” Cô lập tức luống cuống tay chân nhấn phím F nhảy xuống.
Chu Lân Nhượng đáp xuống đất liền nhặt súng, lập tức bắn người vừa đáp xuống bên cạnh.
Nhặt được mũ cấp hai và giáp cấp hai, lục được M762 và 98K, cậu đổi súng rồi xem thử bản đồ, hỏi Nghê Diên: “Sao cô lại bay tới đó rồi?”
Nghê Diên không khống chế được phương hướng, càng bay càng xa rồi đáp xuống sông.
Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Chu Lân Nhượng vô cảm phán xét đồng đội ở quán net, nơm nớp lo sợ nhanh chóng bò lên bờ.
Lúc này bên cạnh tên của đồng đội số 4 hiện lên một cái loa nhỏ, có nghĩa cậu ta đã mở mic, nghe giọng thì có vẻ là một học sinh tiểu học, bi bô có chút đáng yêu nhưng lời nói ra lại giống như đang cười nhạo: “Số 2 số 2 là người máy à?”
Nghê Diên: “…” Cô im lặng.
Trong vài phút ngắn ngủi đó, Chu Lân Nhượng đại khái cũng biết được cô là vương giả hay gà mờ rồi, “Cô tạm thời ở đó đi, tôi đi lục ít đồ rồi tới tìm cô.”
Nghê Diên: “Ồ.”
Cô trốn trong một căn nhà gỗ nhỏ ở nơi vắng vẻ, Chu Lân Nhượng lái xe đến đón cô.
Cậu chở cô đến nơi có nhiều đồ để nhặt.
Số 3 và số 4 cũng ở đó, cuối cùng đồng đội cũng thuận lợi tập hợp.
Học sinh tiểu học số 4 đi xung quanh Nghê Diên, cảm khái: “Ngay cả đường chị cũng không biết đi à.”
Nghê Diên đi hai bước rồi dừng lại, đi tiếp hai bước lại dừng như bị kẹt vậy.
Nhưng thứ cô đang dùng chính là máy tính mới với tính năng tuyệt hảo vài chục ngàn của Chu Lân Nhượng.
Nghê Diên: Vô cùng nhục nhã!
Không đợi cô phản ứng, sau lưng có người đánh lén, trong nháy mắt đã đánh bại cô và học sinh tiểu học.
Nghê Diên điều khiển nhân vật trên màn hình máy tình bò vào phòng né tránh cuộc chiến.
Góc trên bên phải không ngừng nhảy ra thông báo đánh giết, Nghê Diên nhiều lần nhìn thấy tên trong game của Chu Lân Nhượng, LLion106.
—— LLion106 sử dụng Beryl M762 đánh bại 10086119.
—— LLion106 sử dụng Beryl M762 loại 10086119.
—— LLion106 sử dụng 98K loại WeiLian999. Tiếng súng liên tục không ngừng.
Cùng lúc đó còn có tiếng hét tê tâm liệt phế của học sinh tiểu học số 4: “Ba ơi! Ba ơi! Nhanh cứu con!”
“Số 1 số 1, mau tới cứu tôi!” “Con chưa muốn chết…”
Nghê Diên không nhịn được bật cười.
Chu Lân Nhượng xử xong người cuối cùng rồi vào nhà cứu người, vượt qua số 4 trong tiếng kêu vang dội của cậu ta, chạy đến trước mặt Nghê Diên, ngồi xuống cứu cô.
“Có túi cấp cứu không?” Chu Lân Nhượng hỏi. “Chỉ có 6 băng gạc.” Nghê Diên nói.
Chu Lân Nhượng ném 2 túi cấp cứu, 1 hòm thuốc chữa bệnh và 1 cây kim tiêm xuống đất.
Số 4 bên cạnh vì không được cứu kịp thời nên thanh máu đã cạn, ô biểu tượng biến thành màu xám, bên cạnh xuất hiện một cái đầu lâu.
“Số 1 sao lại không cứu tôi???” Giọng nói non choẹt khóc lóc kể lể, vô cùng tủi thân.
Lúc nãy trong tình huống đó Chu Lân Nhượng chỉ kịp cứu một người.
Đồng đội số 3 đang ở nhà bên cạnh đấu với người khác, không thể thoát ra được.
Số 3 vẫn luôn không mở mic đã mở mic, anh ta hỏi Chu Lân Nhượng: “Cậu cũng dẫn con cùng chơi à? Con nít vừa gà vừa thích chơi, không chơi với nó hai ván nó liền không chịu lên giường ngủ.”
Số 3 và số 4 là ba con, ba đang dẫn con chơi game.
Chu Lân Nhượng đeo nửa bên tai nghe để nghe rõ tiếng bước chân trong game và có thể nói chuyện với Nghê Diên.
Cậu nghe xong liền cười, trả lời: “Đúng vậy, tôi dẫn con gái chơi game.”
Nghê Diên giận mà không dám nói gì, trong trò chơi cô còn phải nhờ vả cậu dẫn cô đi ăn gà.
“Nào, con gái, đổi mũ cấp ba và giáp cấp ba đi.” Chu Lân Nhượng cởi trang bị tốt trên người ra cho Nghê Diên.
Nghê Diên: “…”
Nghê Diên: “Cậu không cần à?”
Chu Lân Nhượng: “Cô chịu một đòn đã ngã rồi, cần hơn tôi.”
Nghê Diên: Vậy tôi cảm ơn ‘ngài’ nhiều nhé.
Chu Lân Nhượng thấy cô đổi giáp và mũ mới thì nói: “Sao không lễ phép thế.”
Chu Lân Nhượng: “Nhận được đồ tốt cũng không biết cảm ơn ba gì cả.” Nghê Diên: “???”
Cảm ơn cái đầu cậu.