Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không - Chương 38: Lớp mười hai

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:08:19

Như Nghê Diên nói, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

 

Cuối tháng bảy, cuộc thi liên trường toàn thành phố kết thúc, có nghĩa là kiếp sống học tập lớp mười một của Nghê Diên cũng đã kết thúc, cô trở thành một học sinh lớp mười hai.

 

Sau khi thi xong, toàn thể học sinh lớp 11 ở lại để chuyển lớp học.

 

Lục Trung là trường học có lịch sử trăm năm lâu đời, đã được mở rộng ba lần kể từ khi thành lập, có diện tích rộng lớn.

 

Học sinh lớp mười hai ở Lục Trung được hưởng sự đối xử đặc biệt, nhà trường đặc biệt sắp xếp cho họ một tòa nhà tên là tòa Cần Tư.

 

Tòa Cần Tư được phân biệt rõ ràng với các tòa nhà khác trong trường, phân rõ giới hạn với lớp mười và lớp mười một. Trong trường, ngoài tòa nhà nhỏ thì đây chính là tòa nhà trang trọng thứ hai.

 

Nghe nói có người áp lực đến mức khóc trong rừng, có người chỉ vào tổ chim trên cây rồi chửi bới.

 

Khóc xong mắng xong còn phải về lớp làm bài thi.

 

Cặp Nghê Diên đầy sách, nặng như tảng đá, trong tay cô ôm đống đồ lặt vặt, chạy tới chạy lui ba chuyến với Tùng Gia mới chuyển xong mọi thứ.

 

Hai người mồ hôi đầm đìa, chật vật không thể tả.

 

Chạy xong chuyến cuối cùng, hai người ngồi trên ghế dài dưới gốc cây nghỉ mệt.

 

“Mệt chết đi được.” Tùng Gia nói.

 

Cô ấy duỗi hai chân ra không có chút hình tượng nào, giống con cá ướp muối.

 

Nghê Diên nóng đến đỏ bừng cả mặt, xếp bài thi trong tay thành quạt giấy rồi quạt quạt.

 

Cô cũng nằm ngửa trên ghế giống Tùng Gia, đầu cúi xuống, tầm nhìn bị đảo lộn.

 

Xuyên qua bóng cây, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy tòa nhà giảng dạy chính. Lớp mười có rất nhiều bài kiểm tra, Chu Lân Nhượng hẳn là vẫn đang ở trong phòng thi.

 

Cô đang suy nghĩ thì ở đầu kia của đường mòn có người đi tới.

 

Chu Lân Nhượng đứng phía sau ghế dài, khom lưng, mặt cậu đối diện với mặt Nghê Diên, nhìn vào mắt cô.

 

“Lân Lân!” Nghê Diên bỗng nhiên ngồi dậy, cái trán vô tình đập vào cằm Chu Lân Nhượng, đau đến mức “hít hà” một tiếng.

 

“Cậu thi xong rồi sao?” Rõ ràng cô không nghe thấy tiếng chuông kết thúc bài thi.

 

“Nộp bài sớm.” Chu Lân Nhượng xoa xoa trán cô.

 

Tùng Gia không muốn làm bóng đèn, cô ấy nở nụ cười với Nghê Diên rồi mập mờ chớp mắt: “Hai người nói chuyện đi, tớ đến căn tin mua nước ngọt.”

 

Nghê Diên vẫy tay với cô ấy.

 

“Không phải tối qua nói tôi chuyển sách giúp chị sao?” Chu Lân Nhượng nói.

 

Nghê Diên vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh ra hiệu cho Chu Lân Nhượng ngồi xuống, không để ý nói: “Tôi đùa thôi, thời gian không đúng lúc, cũng không thể làm chậm trễ kỳ thi của cậu được.”

 

“Mấy chuyến mới chuyển xong?” Chu Lân Nhượng hỏi. Nghê Diên duỗi ba ngón tay ra.

“Thật sự không sao mà, cũng không mệt, còn có Tùng Gia giúp tôi.” Nghê Diên nở nụ cười giống như một cô tiên nhỏ vui vẻ.

 

Nhìn thấy cậu, không hiểu sao tâm trạng của cô lại rất tốt.

 

Nhưng sau lưng vẫn đổ mồ hôi, lại nhìn Chu Lân Nhượng mát mẻ sạch sẽ, hỏi cậu: “Cậu không nóng hả?”

 

Không đợi Chu Lân Nhượng trả lời Nghê Diên đã đưa quạt giấy cho cậu, sai bảo càng ngày càng thuận miệng: “Cậu không nóng thì giúp tôi quạt đi.”

 

Chu Lân Nhượng: “…” Cậu quạt qua loa vài lần.

Cậu vừa đưa tay lên Nghê Diên liền nhìn thấy bên cạnh bàn tay cậu có một vết mực đen, có lẽ là bị cọ xát với giấy kiểm tra.

 

Nghê Diên ngứa tay, kéo tay cậu qua lau giúp cậu nhưng không lau sạch được.

 

Ngược lại còn khiến ngón tay mình dơ theo, rất cạn lời. “Ngày mai bắt đầu học thêm?” Chu Lân Nhượng hỏi.

Nghê Diên: “Đúng thế.”

 

Chu Lân Nhượng: “Ngày mai tôi bắt đầu nghỉ hè rồi.” Nghê Diên: “…” Cảm giác như cậu đang khoe khoang.

Chu Lân Nhượng nói tiếp: “Tôi phải ngủ nướng, sáng chị đừng đến 301 làm phiền tôi đó.”

 

Nghê Diên mở to hai mắt, Chu Lân Nhượng cười: “Thế nào, chị có ý kiến à?”

 

Nghê Diên lập tức nản lòng.

 

Chu Lân Nhượng nói: “Buổi trưa qua tôi nấu cơm cho chị.”

 

Vừa rồi Nghê Diên còn đang mắng thầm cậu, lập tức sửa lại lập trường: “Lân Lân, cậu đúng là tâm địa thiện lương, dịu dàng quan tâm, hiền huệ biết lo cho gia đình…”

 

Cô rất giỏi dùng lời hoa mỹ khen cậu.

 

Gân xanh trên trán Chu Lân Nhượng giật giật, “Im miệng.”

 

Không thể nhịn được nữa che miệng cô lại, ngăn chặn những lời khen khiến người khác bực mình không ngừng tuôn ra.

 

Nghê Diên như con tin bị bắt cóc, bị cậu trói lại, vùng vẫy dưới lòng bàn tay cậu.

 

Trong lúc vùng vẫy, môi cô dán lên lòng bàn tay cậu, mềm mại ấm áp dường như mang theo nhiệt độ nóng rực của nắng gắt.

 

Không biết Chu Lân Nhượng nghĩ đến gì mà thả cô ra như bị bỏng.

 

Cuối cùng Nghê Diên cũng giành lại được tự do, không hiểu hỏi: “Sao mỗi lần tôi khen cậu, cậu cũng có phản ứng này thế?”

 

Chu Lân Nhượng cười như không cười, “Chị nói xem?” Nghê Diên: “Vì thẹn thùng hả?”

Chu Lân Nhượng: “…”

 

Nghê Diên nhìn đồng hồ một chút, mười phút sau, học sinh chuẩn bị lên lớp mười hai sẽ có một đại hội động viên, cô phải đi rồi.

 

Cô quay đầu quan sát khoảng cách giữa tòa Cần Tư và tòa nhà dạy học chính, xa giống như cách một dải ngân hà, không còn là khoảng cách từ tầng ba đến tầng năm nữa. Cô hỏi: “Lân Lân, cậu sẽ nhớ tôi chứ?”

 

“Chị lên lớp mười hai chứ không phải ra nước ngoài, cũng không phải lên mặt trăng.” Chu Lân Nhượng nói không nể nang gì.

 

“Nhưng tôi sẽ nhớ cậu.” Nghê Diên nói.

Chu Lân Nhượng trầm mặc một lúc, đưa cho cô một tập tài liệu, “Làm xong đề rồi nhớ.” Bên trong đều là đề toán được cậu chọn lọc kỹ càng, rất tiêu biểu.

 

Nghê Diên: “…”

 

Vậy tôi không nhớ nữa.

 

Nghê Diên về lớp, Tùng Gia đã ngồi chờ trên chỗ ngồi.

 

“Không có nước ngọt, dì bảo ngày mai đi nhập hàng, hôm nay chỉ có hồng trà lạnh.” Tùng Gia nói, bàn đã bị nước trên thân chai thấm ướt.

 

Nghê Diên mở ra nhấp một ngụm. “Em trai đi rồi à?” Tùng Gia hỏi.

“Đi rồi, để lại cho tớ một món quà.” Nghê Diên nói.

 

“Không phải là hoa đó chứ?” Tùng Gia đoán, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy tung tích của hoa.

 

Nghê Diên lấy tập tài liệu ra, bên trong kẹp rất nhiều đề thi nhỏ được cắt ra từ nhiều sách khác nhau, phía sau còn chu đáo in sẵn đáp án tham khảo.

 

Tùng Gia: “Đây là quà đó hả?”

 

Nghê Diên gật đầu, “Nói là chúc mừng tớ lên lớp mười hai.” Tùng Gia cười nghiêng ngả, “Đỉnh thật.”

 

 

Hồ Thành đi cùng lớp 3 lên lớp mười hai, ông ấy vẫn là chủ nhiệm. Ngoài giáo viên toán lớn tuổi không chịu nổi cường độ cao của lớp mười hai nên đổi thành một cô giáo trẻ thì những giáo viên khác đều giữ nguyên.

 

Nghê Diên cảm giác học thêm và học bình thường không khác nhau mấy, nhưng bài thi được phát rõ ràng đã nhiều hơn, tiết tấu cũng nhanh hơn.

 

Giáo viên rất thích dạy quá giờ.

 

Tiết trước kéo thêm ba phút, tiết sau học sớm ba phút, giờ giải lao mười phút còn lại chưa đến bốn phút, đi vệ sinh cũng phải chạy chậm.

 

Thời gian thư giản mỗi ngày chính là vào buổi trưa quay về 302 để nghỉ trưa và buổi tối về 302 để ngủ.

 

Vì chỉ còn một khối ở trường nên trường học chỉ mở nhà ăn ở tầng một.

 

Đồ ăn được chọn có hạn, cửa sổ bán mì, bán sủi cảo, mì hoành thánh đều đóng hết, các tiệm bánh và cửa hàng trái cây cũng không mở cửa.

 

Tệ hơn nữa chính là nhà ăn còn đổi đầu bếp mới, rau xào thì ỉu, dầu muối không đều, miếng thì ăn vào liền chết vì mặn, miếng thì nhạt nhẽo không có vị gì.

 

Tùng Gia chê đồ ăn của trường nên mỗi ngày nhà cô ấy đều đưa đến ba món ăn một món canh, đồ ngọt tráng miệng.

 

Tùng Gia mời Nghê Diên cùng ăn món ngon nhưng Nghê Diên đã có Chu Lân Nhượng.

Đa phần Chu Lân Nhượng đều đặt đồ ăn ngoài. Hai ngày nay cậu ra ngoài tìm đồ ăn thì phát hiện một nhà hàng đồ Trung rất hợp khẩu vị. Mang về một phần tôm viên cải rổ và củ sen hoa quế cho Nghê Diên, Nghê Diên nói không tệ.

 

Chu Lân Nhượng liền bắt đầu đặt đồ ăn từ nhà hàng này, lần lượt gọi các bữa ăn theo set ABCD.

 

Mỗi lần Thầm Niên nhìn thấy những hộp đồ ăn cao cấp to to nhỏ nhỏ bày trên bàn, thân hộp còn in LOGO màu bạc trên góc, cô ấy tính thử giá tiền, cảm thấy vô cùng xa xỉ, vô cùng lãng phí.

 

Chu Lân Nhượng thờ ơ nói: “Tiền của nhà họ Chu, con không dùng thì tiện cho người khác.”

 

Thầm Niên ngẫm lại cũng thấy có lý nên không nói gì nữa.

 

Cô ấy cũng lười ăn ở nhà ăn hay về nhà nấu ăn, ngồi xuống chỉ lo ăn rồi rót cho Nghê Diên một ly nước, “Học lớp mười hai có mệt không?”

 

“Có chút ạ.” Nghê Diên nói, “Tiết buổi chiều dễ ngủ gật nên em phải uống cà phê.”

 

Thầm Niên nói: “Uống ít vẫn tốt hơn, nếu mệt quá thì cứ nằm xuống bàn ngủ một lúc.”

 

Nghê Diên gật gật đầu.

 

Cơm nước xong xuôi còn có trái cây sau bữa ăn. Trái cây tươi ngon được cắt gọn xếp trong hộp.

 

Nghê Diên ăn vài trái nho, Chu Lân Nhượng để cô mang đi hết phần còn lại.

 

Trong phòng học, bánh matcha ngàn lớp của Tùng Gia vẫn đang chờ cô.

 

Kết quả là khi những người khác đều nói đã giảm cân do lớp mười hai học hành vất vả thì Nghê Diên và Tùng Gia chẳng những không ốm mà còn mập lên hai cân.

 

Hai người đứng trên cân trong căng tin không dám tin vào hai mắt mình.

 

Tối hôm đó Nghê Diên gửi tin nhắn cho Chu Lân Nhượng: “Ngày mai không cần đặt đồ ăn ngoài cho tôi, tôi đến nhà ăn ăn.”

 

Chu Lân Nhượng: “?”

 

Nghê Diên: “Đồ ăn ngoài ngon, đồ ăn của nhà ăn không ngon, tôi thích ăn đồ không ngon”

 

Chu Lân Nhượng: “Tăng cân rồi?”

 

Nghê Diên: “! ! !” Người này là chó à, sao chuyện gì cũng đoán được thế?!

 

Trưa hôm sau, quả nhiên Nghê Diên không qua 301.

 

Mặt trời vẫn chói chang như cũ, trong không khí nồng nặc mùi cây cối phơi nắng.

 

Tiếng ve kêu buổi chiều tựa như mã Morse của mùa hè, truyền tải thông điệp của mùa này.

 

Chu Lân Nhượng gõ cửa, bên trong không có động tĩnh gì.

 

Nghê Diên để chìa khóa dự phòng của 302 ở chỗ cậu. Chu Lân Nhượng mở cửa đi vào, hơi lạnh bên trong vọt tới.

 

Phòng khách yên tĩnh, trên sàn trải một cái chiếu dài màu nâu, Nghê Diên nằm trên đó đắp chăn hoa.

 

Chu Lân Nhượng cởi giày, nhẹ nhàng bước đến. Ngồi xuống nhìn cô.

Nghê Diên nằm nghiêng, trên gương mặt trắng nõn có mấy vết đỏ, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi cong lên, hai tay hơi nắm chặt, áp vào ngực.

 

Chu Lân Nhượng ngồi xếp bằng xuống.

 

Cậu muốn đợi cô tỉnh nhưng dường như cô vô cùng mệt mỏi, ngủ một giấc rất sâu.

 

Chu Lân Nhượng đợi một lúc, từ đứng đến ngồi, cuối cùng cũng nằm xuống với cô.

 

Cậu đưa tay gẩy lông mi của Nghê Diên, cuối cùng cô cũng tỉnh. Cô chớp mắt, nhưng dường như vẫn còn mơ hồ.

Cô duy trì tư thế trước đó không nhúc nhích, chỉ ngạc nhiên nhìn Chu Lân Nhượng.

 

Sau đó Chu Lân Nhượng cứ như vậy đến gần, khẽ cắn vào môi cô.

Loading...