Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không - Chương 49: “Anh yêu em.”
Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:08:45
Ngày cuối cùng của tháng bảy, Nghê Diên nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường Đại học Ngoại ngữ Thành phố A như mong muốn.
Cuộc sống lớp mười một của Chu Lân Nhượng cũng kết thúc, sắp bước vào giai đoạn học thêm của lớp mười hai.
Trước khi đoàn quân của Lục Trung xuất phát tiến về phía vịnh Thấu Thạch, mọi người được nghỉ ba ngày.
“Vịnh Thấu Thạch không có căn tin, ngoài ba bữa một ngày thì không cần nghĩ đến những thứ khác, cho nên muốn ăn gì phải mua rồi bỏ vào vali…”
Nghê Diên là người đi trước, cô truyền kinh nghiệm cho Chu Lân Nhượng.
“Người dân ở gần đó nhận thầu cung cấp cơm nước cho trường, không biết năm nay còn như vậy không…”
“Ký túc xá không có điều hòa nhưng vẫn ổn, trên núi không nóng như bên ngoài nhưng nhiều côn trùng, muỗi rất độc, chỉ cần bị cắn một cái là sẽ sưng rất lớn, cậu nhớ phải mang theo thuốc đuổi muỗi…”
Hai người, một người ở Phục An, một người ở trấn Xuân Hạ.
Chu Lân Nhượng nhìn Nghê Diên trong video, nghe cô giải thích cặn kẽ những việc cần chú ý.
Nghê Diên vỗ đùi nói: “Cậu vẫn nên lập một cái danh sách đi.”
Nói xong cô liền xuống giường, xỏ dép chạy đến bàn học viết những thứ mình nghĩ ra, sợ chút nữa sẽ quên.
Ống kính rung lắc một lúc rồi ổn định lại. Nghê Diên kê lại điện thoại.
Sau khi lập danh sách xong, cô ngẩng đầu thì phát hiện ánh mắt Chu Lân Nhượng đang né tránh nhìn đi chỗ khác, lỗ tai đỏ bừng.
“Lân Lân, cậu đang nhìn gì đó?” “Chị nên hỏi tôi đang không nhìn gì.”
Nghê Diên không hiểu, chỉ nghe Chu Lân Nhượng nói một cách mất tự nhiên, “Bạn gái, phiền chị kéo áo lên.”
Cô lập tức cúi đầu nhìn vào ngực mình.
Cổ áo đồ ngủ mùa hè trễ thấp sát mép phần ngực trắng như tuyết.
Nghê Diên cúp máy ngay lập tức.
Chu Lân Nhượng nằm trên giường vùi sâu mặt vào gối, lỗ tai mỏng đỏ bừng vẫn lộ ra bên ngoài.
Chiếc giường cô từng ngủ hai đêm đã không còn mùi hương của cô, cậu giống như uống rượu độc giải khát*, nhớ tới mùi hương thoang thoảng trên tóc cô.
(*Uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)
Cuối cùng cậu ngồi dậy gửi tin nhắn cho Nghê Diên: “Tôi không nhìn thấy gì hết.”
Giấu đầu lòi đuôi.
Chu Lân Nhượng vẫn không nhận được câu trả lời của Nghê Diên. Mãi đến khi tài khoản phụ của L xuất hiện một chấm đỏ.
Cánh Diều Lớn: “L, bạn trai tôi là đồ chó.” Chu Lân Nhượng: “…”
Cậu cho rằng chuyện bị lộ sẽ cứ trôi qua như vậy, nhưng đúng là không có khả năng.
L: “Chị mắng rất đúng.”
Cánh Diều Lớn: “Tôi không muốn để ý tới cậu ấy, vẫn là nói chuyện với cậu thú vị hơn.”
Bắt đầu diễn một cô trà xanh.
L: “Làm vậy không tốt đâu nhỉ? Cậu ấy biết thì có giận không?” Cậu cười khổ nhưng cũng phối hợp diễn.
Cánh Diều Lớn: “Đừng để cậu ấy biết không phải là được rồi sao.” L: “Được, chúng ta giấu cậu ấy.”
Tôi tự cắm sừng chính mình.
Cánh Diều Lớn: “Mấy ngày nữa là cậu ấy bị áp giải đi học rồi, đáng thương ghê, ha ha.”
L: “Nhìn chị không giống đang thương hại cậu ấy nhỉ.”
Cánh Diều Lớn: “Đúng là tôi đang cười trên nỗi đau của người khác đó.”
L: “Bạn trai chị hạnh phúc thật, có thể có được một người bạn gái quan tâm như chị, hâm mộ cậu ấy quá.”
L: “Câu Câu, chị còn muốn diễn bao lâu nữa?”
Cánh Diều Lớn: “Không phải trước kia cậu diễn cũng lâu đó sao? Tôi cũng muốn trải nghiệm một chút mà, đúng là rất k.ích th.ích.”
Chu Lân Nhượng: k.ích th.ích cái đầu.
—
Tần Huệ Tâm và Nghê Lộ Khang đang trong kỳ nghỉ vì nhiệt độ cao trong nhà máy, lúc về nhà, hai người họ nói muốn tổ chức tiệc tốt nghiệp cho Nghê Diên.
Nghê Diên cảm thấy không cần thiết, “Không cần đâu nhỉ?”
Cô đã tham gia tiệc tốt nghiệp của Tùng Gia, đã trải qua bầu không khí này, cô cảm thấy việc tổ chức một bữa tiệc rất rắc rối.
“Người ta đều làm mà con không làm, tiền đưa ra cũng không thu lại được.” Tần Huệ Tâm nói.
—— Đúng là rất thực tế.
Nghê Diên đành phải tùy theo bọn họ.
Chọn một quán ăn ở trấn Xuân Hạ, bày mấy bàn.
Ba mẹ sẽ lập danh sách thân thích, Nghê Diên chỉ phụ trách mời giáo viên, Tùng Gia không ở Phục An, cô ấy đi chơi rồi.
Ngày mai Chu Lân Nhượng phải xuất phát đến vịnh Thấu Thạch nhưng vẫn từ Phục An về đây với Thầm Niên.
Nghê Diên rót cho cậu ly nước, tiếp đãi như khách.
Chu Lân Nhượng lấy trong túi ra một bao lì xì, “Cho chị, quà tốt nghiệp.”
Nghê Diên không hiểu, nói: “Cô giáo vừa cho rồi.”
“Không giống nhau.” Chu Lân Nhượng cúi đầu thì thầm vào tai cô, che giấu tai mắt người khác trong một giây ngắn ngủi, “Đây là bạn trai của chị cho.”
Nghê Diên giả vờ bình tĩnh nhận lấy, ánh mắt đảo quanh như đang tìm kiếm kẻ địch, sợ người khác nhìn ra manh mối rồi khách khí nói với Chu Lân Nhượng: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Chu Lân Nhượng tùy ý xoa đầu cô, không để ý tới những người xung quanh.
Có lẽ người khác cũng không chú ý tới.
Trước cổng quán cơm, Tần Tắc vừa tới thì nhìn thấy cảnh này, nhướng mày.
Tần Kiệt và Phòng Tĩnh vào ngay phía sau, còn có tiểu Dư Kim. Cô bé cắt tóc rất ngắn, mày rậm mắt to, đang cầm một hộp pháo.
Tần Kiệt vừa thấy Nghê Diên liền khen cô, nói cô học giỏi quá. Phòng Tĩnh bảo Dư Kim học hỏi thêm từ chị gái.
Hai người họ đã đăng ký kết hôn từ sớm, Phòng Tĩnh cũng dẫn con gái chuyển nào nhà Tần Kiệt, sống một cuộc sống bình thường. Chỉ là vẫn chưa tổ chức tiệc rượu, họ cũng không định tổ chức, phần lớn là bận tâm về Tần Tắc.
Nghê Diên nghe nói ban nhạc của Tần Tắc giải tán rồi.
Các thành viên có quan niệm phát triển khác nhau, một số đã tốt nghiệp về quê do áp lực.
Nghê Diên ra vẻ an ủi Tần Tắc: “Đừng bỏ cuộc.”
Tần Tắc: “Anh đây ký hợp đồng với công ty rồi.” Cho nên đừng có tỏ ra ngốc nghếch bảo anh đây mạnh mẽ.
“À, chúc mừng nhé.” Nghê Diên bình tĩnh chúc mừng anh ấy rồi nghi ngờ nói: “Anh không phải bị công ty ma lừa đó chứ?”
Tần Tắc nói ra tên công ty: “Công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển văn hóa Tùy Duyên.”
Tùy Duyên? Vẫn là có hơi không đáng tin cậy.
Nghê Diên lên mạng tìm thử, có lẽ công ty mới thành lập được nửa năm, ông chủ Chu Tùy Duyên là một đạo sĩ.
Công ty có vốn đăng ký là 2 triệu, đang cố gắng phát triển âm nhạc, tạo dựng một thương hiệu âm nhạc mang đặc trưng riêng.
Đã ký hợp đồng với 3 nghệ sĩ.
Lần lượt là Tần Tắc, Cố Tiểu Đông, Bành Tống Tống. Ngoài Tần Tắc thì hai người sau vẫn còn là học sinh cấp hai.
Trên Baidu nói ba người sẽ ra mắt với tư cách một nhóm, vì vậy hãy chú ý theo dõi.
Từ khi nhìn thấy thông tin ông chủ Chu Tùy Duyên là đạo sĩ, Nghê Diên bắt đầu xem tiếp phía dưới, liên tục chấn động, sau khi xem xong cô kinh ngạc nói, “Anh đi làm nhạc hay đi trông trẻ thế?”
“Anh.” Hiếm khi Nghê Diên gọi anh ấy là anh, “Anh thật sự ký hợp đồng với công ty này rồi hả? Không bị lừa thật chứ?”
Tần Tắc nhìn chằm chằm Nghê Diên mấy giây rồi hỏi, “Em thật sự đang yêu đương à? Không phải bị lừa thật chứ?”
Sau đó hai người nhìn chăm chú đối phương, không hẹn mà cùng nói: “—— Lo chuyện của anh/em đi.”
Cuộc nói chuyện này coi như bỏ đi.
Buổi trưa sau khi bữa tiệc kết thúc, Nghê Diên nhìn thời gian, đã gần hai giờ rồi.
Sáu giờ Chu Lân Nhượng phải về Phục An. Hai người còn lại chưa tới 4 tiếng.
Trấn Xuân Hạ có một nơi gọi là Bạch Đinh Châu, một cái tên rất hay, nhưng thật ra chính là một hồ chứa nước lớn, bình thường có nhiều người đến câu cá, phong cảnh khá đẹp.
Hồ nước ở giữa giống một tấm gấm vóc màu xanh được bao quanh bởi những ngọn núi nhấp nhô.
Trên đường đi có bóng mát, cây cối rậm rạp mọc hai bên đường.
Nghê Diên dẫn Chu Lân Nhượng băng qua cây cầu ván đơn, vòng qua bụi cây, tìm được một bia đá nhỏ.
Thực ra nó chỉ là một tấm bia chỉ đường được dựng lên từ lâu, chữ viết trên đó đã mờ.
Lúc nhỏ, Nghê Diên bị người lớn lừa đó là một hòn đá ước nguyện. Cô đã từng ước rất nhiều điều với nó.
—— Muốn kẹo m.út ăn mãi không hết.
—— Muốn giày phát sáng.
—— Muốn thật nhiều hoa hồng nhỏ.
—— Muốn làm bạn tốt với XXX.
Hiện tại thì sao, cô muốn ở bên cạnh Chu Lân Nhượng mãi mãi, cả đời không rời xa nhau.
Nghê Diên lặng lẽ ước với bia đá xong liền mỉm cười nói với Chu Lân Nhượng: “Lân Lân cố lên, tôi ở đại học chờ cậu nha.”
Cây xanh rậm rạp che trên đầu, những tia nắng xuyên qua kẽ hở, Chu Lân Nhượng đứng dưới ánh sáng hôn cô, bất ngờ nói với cô: “Anh yêu em.”
Mang theo hơi thở nóng nực của mùa hè.
Mỗi câu “Anh thích em” và “Anh yêu em” mà Chu Lân Nhượng chân thành nói ra giống như một vòng xoáy khổng lồ cuốn Nghê Diên xuống đáy biển, không thể phản kháng.
Cô chỉ có thể trả lời lại bằng ba chữ giống cậu. Ngoài việc đó ra thì không thể làm gì khác.
============
Lời tác giả cũng là lời editor muốn nói:
Hoàn chính văn rùi nè, cảm ơn mọi người đã đọc.
Ngoại truyện sẽ viết về cuộc sống đại học của Lân Lân và Câu Câu.