Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Có Phải Cậu Chán Sống Rồi Không - Chương 6: “Mẹ lén lút nuôi đứa con trai khác sau lưng con à?”

Cập nhật lúc: 2025-07-12 03:07:04

Nghê Diên rất ít khi nghe Thầm Niên nhắc đến quá khứ của mình. Quá khứ của cô ấy là một bí ẩn vô cùng lớn.

Trước năm chín tuổi Nghê Diên đã nghe được tên Thầm Niên trong những cuộc nói chuyện của người lớn, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy người thật.

Thầm Niên là con gái một của ông Tùng làm thợ mộc nhà bên cạnh, khi còn trẻ ông ấy nổi loạn rời khỏi trấn nhỏ ra ngoài xông xáo, rất hiếm khi quay về.

Có lẽ là di truyền, người nhà họ Thầm có sức lực lớn hơn người bình thường.

Ông Tùng làm thợ mộc, một người có thể làm công việc của ba người.

Thầm Niên lại dùng một chút thiên phú dị bẩm này vào võ thuật, cô ấy học võ từ nhỏ, có một đám đàn em đi theo phía sau.

Cô ấy đã từng đánh khắp mười ba võ đường ở phố Hi Thủy.

Nếu bây giờ đến các võ đường hỏi thăm từ một số sư phụ già thì vẫn có thể hỏi được một vài truyền thuyết ít ai biết đến của cô ấy.

Trong ấn tượng của Nghê Diên, mùa hè năm cô chín tuổi, Thầm Niên đột nhiên lặng lẽ trở về trấn nhỏ ở đó suốt kỳ nghỉ hè.

Hai nhà chỉ cách nhau bởi một bức tường thấp và một bụi hoa tường vi hồng, vào những đêm hè, những quả dưa hấu ướp lạnh trong giếng luôn được cắt làm đôi rồi đưa qua cho người kia.

Nhờ vậy Nghê Diên bắt đầu nhìn thấy Thầm Niên thường xuyên hơn.

Không giống với tưởng tượng của Nghê Diên, cô không nhìn thấy khí chất giang hồ như người lớn vẫn thường nói trên người Thầm Niên, ánh mắt không hung dữ cũng không vồ vập.

Cô ấy đã không còn là một tảng băng, không còn là một lưỡi dao nữa mà đã biến thành một cơn gió lúc hoàng hôn.

Cô ấy luôn mặc áo choàng bông màu trắng rộng rãi, ngồi dưới mái hiên tận hưởng không khí mát mẻ, ngủ nghỉ, phủ một chiếc quạt làm bằng lá cây hương bồ trên mặt, bên cạnh ghế mây là một bát thuốc dường như không thể uống hết.

Nghê Diên mang dưa hấu lạnh đến, cô ấy không ăn được, dạ dày cô ấy không tốt.

“Chị ơi.” Nghê Diên gọi cô ấy.

Cô ấy miễn cưỡng mở mắt ra nhìn chằm chằm vào bím tóc bên cao bên thấp trên đầu đứa trẻ, mỉm cười nói: “Miệng ngọt thế, cô lớn hơn bé nhiều đó.”

Nghê Diên cảm thấy cô ấy nói chuyện thật chậm rãi, ấm áp.

Lúc đến gần, trên vạt áo cô còn thoang thoảng mùi thuốc bắc, có chút giống hoắc hương. Nghê Diên cảm thấy rất thơm nên đã lén ngửi.

“Bé có thể gọi cô là cô giáo.” “Cô là cô giáo sao?”

“Ừm, bây giờ cô đang dạy Lịch Sử trong một trường cấp ba ở Phục An.”

Nghê Diên không thể hiểu được tại sao “tiểu ma nữ” trong truyền thuyết lại lắc mình biến hoá thành giáo viên, hơn nữa còn là giáo viên Lịch Sử cấp ba nghe rất lợi hại.

Đêm đó Nghê Diên mơ một giấc mơ.

Ma nữ trong mơ đang đánh võ trên mây, một quyền có thể đánh một ngôi sao đến khóc. Cuối cùng cô ấy lại bị quái vật dùng sấm sét đánh trúng, ma nữ đã thua.

Cô ấy rơi xuống nhân gian, trở lại mặt đất.

Sau đó, mỗi khi đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Thầm Niên đều sẽ về trấn Xuân Hạ sống.

Cô ấy hoàn toàn chán ghét thế giới bên ngoài, không ra ngoài nhiều, cả ngày đều nghỉ ngơi trong sân nhỏ, thỉnh thoảng giúp ba làm các công việc của thợ mộc.

Nghê Diên càng chạy qua nhà bên cạnh thường xuyên hơn.

Trong lòng Nghê Diên, Thầm Niên giống một người phi thường từ trên trời giáng xuống, thần bí, xinh đẹp, khí chất phi thường.

Nhưng có đôi khi cô ấy mặc quần cộc lớn ngồi xổm bên bờ ruộng cho gà ăn, trong tay cầm điếu thuốc, nắm một nắm hạt bắp trong lòng bàn tay.

Hút một điếu thuốc, vài hạt thức ăn lọt qua giữa kẽ ngón tay.

Vì quá keo kiệt nên cuối cùng cô ấy bị gà trống lớn đuổi theo, đường trơn trượt, cả bàn chân cô ấy trượt lên miệng dép.

Dép lê vướng trên mắt cá chân, cô ấy chạy trối chết bằng chân trần trong gió, mái tóc dài dán vào mặt.

Một người phi thường đã trở thành một người bình thường.

Nghê Diên đứng bên lề đường cười không thấy mặt trời, ngược lại càng có cảm giác gần gũi với Thầm Niên hơn.

Cô cầm chổi giúp Thầm Niên đuổi gà trống lớn, hai người chống nạnh nhìn nhau cười.

Từ ánh mắt của Thầm Niên, Nghê Diên cảm nhận được Thầm Niên cũng thích mình, cô ấy cũng không chê cô phiền, chỉ vì rất nhiều người lớn đều không muốn chơi với con nít.

Còn hai người lại rất thích ở cạnh nhau.

Mẹ của Nghê Diên, Tần Huệ Tâm, thậm chí còn nói đùa nếu không để cô làm con nuôi của cô Thầm luôn đi, hai người giống mẹ con hơn.

Nhưng cho dù đã quen thuộc đến mức độ này nhưng Nghê Diên chưa từng nghe Thầm Niên nhắc đến quá khứ của mình.

Nghê Diên chỉ biết, Thầm Niên đã từng kết hôn. Lúc trước vì ông Tùng phản đối nên cô ấy đã lén cùng nhà trai đến cục dân chính đăng ký kết hôn, thậm chí còn không làm tiệc rượu ở nhà.

Nghe nói cô ấy còn có con.

Thời gian đã qua vài năm, đến hôm nay Nghê Diên mới biết được hóa ra Thầm Niên thật sự có con trai.

Cậu kế thừa kỹ thuật của ma nữ. Đến tìm ma nữ đòi nợ.

Theo lời ông Tùng, con cái là nghiệp chướng đời trước của ba mẹ, kiếp này phải dùng để trả lại cho ba mẹ.

Trong phòng 301 tòa A của khu nhà cho giáo viên.

Nghê Diên uống nước ngọt vị vải trong tủ lạnh của Thầm Niên, im lặng quan sát chàng trai giống một vũng nước trên sàn nhà.

Hai chân thon dài cong thành hình vòng cung, chiếc áo thun đen nhăn nhúm dính vào người, cổ áo lộ ra một phần cổ trắng nõn thon dài, mồ hôi hai bên má không ngừng trượt xuống, lướt qua cằm và yết hầu nhô ra.

Nhìn kỹ thì có vài phần giống Thầm Niên. Sắc mặt uể oải, cực kỳ mệt mỏi.

“Mau đứng dậy.” Thầm Niên nhấc chân đá đá người trên mặt đất, “Đi tắm nước lạnh đi.”

Chu Lân Nhượng không nhúc nhích tiếp tục giả chết. Thầm Niên nói: “Có phải vẫn muốn bị đánh không?”

Trên mặt Chu Lân Nhượng mây đen bao phủ nhưng cậu vẫn chậm chạp đứng lên.

Cậu đứng thẳng dậy, Nghê Diên bên cạnh lần nữa cảm thán cậu cao thật trong lòng. Ly thủy tinh trong tay đã xuất hiện những giọt nước, Nghê Diên dùng ống hút khuấy đều những viên đá trong suốt và vải bên trong.

Cô không để ý nước đã gần hết, vừa hút một ngụm đã phát ra tiếng “rột rột”.

Chu Lân Nhượng nhìn qua.

Nghê Diên bị cậu chằm chằm không hiểu sao lại căng thẳng.

Cô không chắc cậu còn nhớ mình không, chạng vạng hôm qua bọn họ đã gặp nhau trên xe buýt, mặc dù đối với hai người thì đó cũng không phải ký ức gì vui vẻ.

Chu Lân Nhượng hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cái ly trong tay Nghê Diên.

“Tôi khát rồi.” Cậu nói.

Trong lời nói và ánh mắt đều đang có ý bảo người ta rót nước giúp mình rất rõ ràng.

Một cước bay tới, Thầm Niên lại đá vào đùi cậu, “Không có tay à? Bị chiều quen rồi.”

Ở chỗ Thầm Niên, chỉ cần một bàn tay thì ngay cả Tôn hầu tử cũng không có chỗ phản kháng. Chàng trai dù có phách lối đến đâu cũng chỉ là bại tướng dưới tay cô ấy, đành phải thành thật chấp nhận số phận của mình.

Tủ lạnh ở góc bếp.

Mặt kính phản chiếu vết bầm tím ở khóe miệng, Chu Lân Nhượng chịu đau ấn ngón tay lên, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Cậu giấu diếm Thầm Niên đến học ở Lục Trung, ngoài bác cả có quan hệ không tệ thì không ai biết cả.

Ai ngờ ngày *****ên tan học đã bị Thầm Niên bắt được, trên đường lớn có nhiều giáo viên và học sinh như vậy nhưng hai mẹ con lại nhìn thấy nhau.

Dù sao cũng là ruột thịt, bảy năm không gặp nhưng ngay từ cái nhìn *****ên đã nhận ra nhau.

Phản ứng *****ên của Chu Lân Nhượng chính là chạy trốn, phản ứng *****ên của Thầm Niên là đuổi theo, đuổi kịp xách cậu về phòng sau đó đánh một trận.

Kỹ năng đánh đấm của Chu Lân Nhượng đều là do Thầm Niên dạy khi còn nhỏ, sau này đến chỗ ba, thuê một giáo viên võ thuật chuyên nghiệp, mấy năm luyện tập rất ít khi thua ai.

Vừa đến trước mặt Thầm Niên đã bị đánh trở lại nguyên hình. Trứng chọi đá, Chu Lân Nhượng không đánh thắng được mẹ mình.

Chu Lân Nhượng cầm một chai nước lạnh ngửa đầu rót xuống, khóe mắt thoáng nhìn thấy lọ thuốc bắc và gói thuốc giấy trên tủ, động tác khựng lại.

Thầm Niên ở bên ngoài thúc giục: “Uống nước xong thì nhanh đi tắm đi, cả người toàn mồ hôi, con còn muốn mẹ nói mấy lần nữa hả?”

“Không có quần áo sạch.” Bệnh thích sạch sẽ của cậu lại tái phát.

“Đợi đó.” Thầm Niên về phòng lấy cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ cùng khăn tắm mới, chỉ về hướng phòng tắm.

Chu Lân Nhượng giũ quần áo ra, đồ mới, của nam, khá vừa vặn với cậu.

Cậu nhất thời không hiểu tại sao nhà mẹ mình lại có quần áo của người cùng tuổi cậu, cậu ôm quần áo xoay người, nghiêm mặt hỏi Thầm Niên: “Mẹ lén lút nuôi đứa con trai khác sau lưng con à?”

Thầm Niên: “…”

Nhìn cậu với ánh mắt nhìn một kẻ ngốc.

Trước khi Thầm Niên tức giận, Chu Lân Nhượng đóng cửa phòng tắm lại.

Thầm Niên lấy cho mình một ly nước từ máy lọc nước, lúc này mới nói chuyện với Nghê Diên: “Buổi chiều cô gặp Hồ Thành rồi, thầy ấy nói với cô em muốn xin vào trường ở, thầy ấy không đồng ý, bảo cô khuyên em.”

Nghê Diên đến tìm cô ấy chính là vì chuyện này.

“Học kỳ trước em đã nói với mẹ muốn dọn ra ngoài, cứ ở nhà cậu như vậy cũng không tiện, tự thuê phòng ở bên ngoài tốt hơn nhưng mẹ em không đồng ý cho nên không bằng em vào trường ở.”

Cậu của Nghê Diên, Tần Kiệt, một năm trước đã từng phẫu thuật tim, bên cạnh lại không có ai, là Tần Huệ Tâm ở bệnh viện chăm sóc cậu hơn nửa tháng.

Quan hệ của hai anh em Tần Kiệt và Tần Huệ Tâm từ nhỏ đã rất tốt, ba mẹ qua đời sớm, trước kia hai người đều sống nương tựa lẫn nhau.

Tần Huệ Tâm cảm thấy người nhà ở cùng nhau không có vấn đề gì, nhà cũng gần trường, có thể chăm sóc được con gái lại có thể quan tâm được anh trai, không thể tốt hơn được nữa.

Nhưng nhà Tần Kiệt không lớn, hai mẹ con Tần Huệ Tâm và Nghê Diên chen chúc chung trong một phòng.

Nghê Diên muốn có không gian riêng của mình, cô cảm thấy ở đâu cũng bị hạn chế và bất tiện.

Cô cũng không muốn nhìn thấy mẹ mình mỗi ngày cố gắng dọn dẹp đống bừa bộn ở nhà cậu, cô khó chịu khi nhìn thấy những hình ảnh đó.

Thầm Niên có thể hiểu được Nghê Diên.

Vốn Nghê Diên có thể đến ở với cô ấy, trong căn hộ đúng lúc vẫn còn phòng trống. Nhưng sau đó cô ấy nghĩ đến tên oan gia quay về đòi nợ đang tắm kia, Thầm Niên đau đầu nhéo nhéo mi tâm.

Thầm Niên nói với Nghê Diên: “Em đừng gấp, để cô nghĩ cách.” Chu Lân Nhượng tắm rửa xong bước ra thì Nghê Diên đã đi, chỉ còn

Thầm Niên đang hút thuốc trên ban công, cau mày không biết đang nghĩ

gì.

“Người lúc nãy là ai thế?” Chu Lân Nhượng cố ý tạo chút động tĩnh.

“Học sinh của mẹ.” Thầm Niên đẩy cửa kính ban công đi vào phòng, nhìn bộ quần áo trên người cậu, rất vừa vặn, ống quần có hơi ngắn một chút.

Lần sau phải mua dài hơn.

“Cô ấy rất thân với mẹ?” Chu Lân Nhượng lại hỏi.

“Ừm.” Thầm Niên nói, “Ở cạnh nhà ông ngoại con trong trấn Xuân Hạ.” Chu Lân Nhượng gật đầu, “Là người thân với mẹ hơn con.”

Nói xong cậu cũng tự cảm thấy chua xót. Vừa chua xót lại chói tai.

Chu Lân Nhượng quay lưng lại giả vờ muốn tham quan phòng của Thầm Niên.

Thầm Niên đi theo, hỏi: “Nghe bác cả con nói đã làm xong thủ tục nhập học rồi, con định học cấp ba ở đây à?”

Có lẽ tưởng rằng Thầm Niên sẽ đuổi mình về lại thành phố A, sắc mặt Chu Lân Nhượng trầm xuống.

Thầm Niên lặng lẽ thở dài, nói tiếp: “Nếu đã tới rồi thì học hành cho tốt.” “Con đang ở đâu?” Cô ấy lại hỏi.

Chu Lân Nhượng: “Thuê phòng ở bên ngoài.” Thầm Niên: “Trả lại đi, chuyển tới đây.”

Chu Lân Nhượng: “Dựa vào đâu chứ?”

“Dựa vào mẹ là mẹ con.” Thầm Niên bóp tay, tiếng xương cốt vang lên, “Ai thắng thì nghe người đó.”

Kết quả không có chút hồi hộp nào , Chu Lân Nhượng bị ép phải đồng ý ngày mai chuyển vào số 301 tòa A.

Đêm đó Thầm Niên mất ngủ.

Có một số việc cô ấy không nhắc tới là vì không thể nhắc tới, vì khi nhắc tới chính là đang đục khoét trái tim cô ấy.

Thầm Niên gọi điện thoại cho chồng trước.

Một lúc lâu sau Chu Thừa Bách mới nhận, giọng nói vẫn còn mơ màng: “Alo ai vậy?”

“Lân Lân về chỗ tôi rồi.”

Đã nhiều năm như vậy nhưng Chu Thừa Bách vẫn còn rất quen thuộc với giọng nói của Thầm Niên, nghe xong liền tỉnh táo, ngồi dậy từ trên giường, “Về đâu?”

“Phục An.”

“Tôi không biết, nó không nói với tôi.” Rõ ràng Chu Thừa Bách vẫn chẳng hay biết gì.

“Bảy năm trước lúc đón thằng bé đi có phải tôi đã từng nói nếu anh dám để thằng bé tủi thân tôi sẽ không bỏ qua cho anh không.” Giọng của Thầm Niên vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, cô ấy nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta có cảm giác như có núi Thái Sơn đang đè nặng.

Cô ấy nói: “Chu Thừa Bách, không phải tôi hù dọa anh.”

Lần này Chu Thừa Bách đã hoàn toàn tỉnh táo, sốt ruột giải thích: “Tôi… tôi không có để thằng bé tủi thân, Tiểu Đường cũng rất chiều nó, không có ai làm gì nó cả, tôi nói cho cô biết nhé, Thầm Niên, cô… cô đừng có làm loạn.”

Thầm Niên nhìn trần nhà đen như mực, giấu hết mọi cảm xúc, “Tôi không làm loạn.”

“Nếu tôi muốn làm loạn thì bây giờ anh đã phải quỳ gối trước mặt tôi rồi.”

Loading...