Cơ Thể Tuổi Đôi Mươi
Chương 1
1
Tôi đụng vào một lồng ngực ấm áp, theo phản xạ có điều kiện của cơ thể liền nắm lấy góc áo của đối phương.
Trong phút chốc, vô số ký ức xuất hiện trong đầu.
Còn không đợi tôi đứng vững, giọng nói trêu chọc từ trên đỉnh đầu vang lên:
“Trì Noãn, em cũng học được cách yêu thương nhung nhớ anh sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn vô cùng.
Đôi mắt hoa đào hơi híp, nhìn ai cũng đa tình.
Khuôn mặt này tôi đã nhìn qua trăm ngàn lần, nhưng vẫn bị kinh ngạc khiến trái tim loạn nhịp.
Hắn tên là Lục Dã là chồng tôi hoặc có thể nói là chồng kiếp trước của tôi.
“Còn không buông tay sao? Cứ như vậy thích anh à?”
“Đáng tiếc… ” Hắn dừng lời, quét mắt nhìn tôi một cái.
“Anh thích mỹ nữ ngực to eo nhỏ chân dài, loại giá đỗ như em…… Không được.”
Phải, tôi chưa bao giờ là mẫu người hắn thích.
Cho nên kiếp trước chúng tôi kết hôn hơn một năm, hắn cũng chưa bao giờ chạm vào tôi.
Tôi buông tay ra, nhíu mày lui về phía sau vài bước.
“Anh đang cản trở em đi tìm học thần.”
Tôi vòng qua hắn muốn rời đi, lại bị hắn giữ chặt cặp sách.
“Đã tan học rồi, không theo anh về nhà tìm học thần cái gì chứ?”
Tôi kéo cặp sách, thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái: “Bớt quản em lại.”
“Trì Noãn, em lớn lên thì bản lĩnh lớn rồi sao? Nếu không phải do người lớn giao phó, bổn thiếu gia lại thèm quản em à.”
Hắn không để ý tôi đang giãy dụa, một tay ôm lấy tôi, ngang ngược ôm tôi đi nhét vào trong xe.
Tôi tức giận đến mức mặt đỏ bừng đẩy hắn ra: “Tránh xa em một chút!”
Đuôi mắt hắn hơi nhướng lên, cố ý lại gần tôi: “Hôm nay em uống nhầm thuốc sao? Giống như cá nóc vậy, tính tình khó chịu thế.”
2
Thấy tôi không để ý tới hắn, hắn cười khẽ một tiếng, dùng ngón tay xoa xoa cằm của tôi.
“Đã tức giận rồi sao?”
“Đừng chạm vào em!” Tôi đẩy tay hắn ra, quay mặt về phía cửa sổ xe.
Nhớ lại hình ảnh của hắn ở kiếp trước.
Cô gái với dáng người nóng bỏng dùng ánh mắt mỉa mai đánh giá tôi.
“Dáng người như cô có thể khiến Lục thiếu có ham muốn sao?”
Tiếp theo cô ta thờ ơ kéo cổ áo xuống, lộ ra dấu hôn mập mờ.
“Cô đã bao giờ nhìn thấy mặt hoang dã của anh ta trên giường chưa?”
Trong nháy mắt, tôi ghê tởm đến muốn ói.
Hôn nhân của tôi và Lục Dã, bắt nguồn từ trò đùa kết thân bằng miệng của hai nhà Lục – Trì sau khi uống rượu.
Khi đó chúng tôi còn nhỏ, cha mẹ tôi cũng còn khỏe mạnh.
Sau đó cha mẹ tôi bất ngờ qua đời, tôi được nhà họ Lục đón tới chăm sóc.
Không nghĩ tới cha Lục là một người cực kỳ giữ lời hứa, sau khi tốt nghiệp đại học liền bắt Lục Dã cưới tôi.
Có lẽ vì áp lực, Lục Dã không từ chối.
Tôi cũng không ghét cuộc hôn nhân này.
Dù sao tôi cũng không quá xinh đẹp, bộ dáng Lục Dã lại thật sự đẹp.
Cho dù không có tình cảm, coi hắn như bình hoa cũng là cảnh đẹp ý vui.
Tôi nghĩ mình có thể không quan tâm đến sự lạm tình của hắn ta, nhưng sự thật lại nói cho tôi biết tôi không làm được.
Hơn nữa tôi rõ ràng phát hiện, sâu trong đáy lòng tôi là thích hắn.
Tôi lại thích một tên cặn bã, nhận thức này khiến tôi không thể chấp nhận.
Trước tiên tôi đề nghị ly hôn với Lục Dã, lập tức dọn ra khỏi nhà họ Lục.
Xe chạy trên đường, lại mờ mịt không biết nên đi đâu.
Cho đến khi bị xe tải đụng phải, mở mắt lại quay trở về thời trung học.
Mở đầu chính là lời Lục Dã nói tôi là giá đỗ, điều này không thể nghi ngờ lại đâm trúng điểm đau của tôi.
Có lẽ bởi vì tôi sinh non, thuở nhỏ cơ thể nhiều bệnh, phát triển chậm chạp hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Cả người luôn có sự non nớt không phù hợp với tuổi tác.
Cho dù ba năm trước được Lục gia đón về cẩn thận chăm sóc, thân thể phát triển vẫn không theo kịp bạn cùng lứa tuổi.
3
“Được rồi, đều là lỗi của anh, uống hộp sữa cho bớt giận.”
Lục Dã nhét một hộp sữa vào tay tôi, giọng điệu như dỗ dành trẻ con.
Tôi tức giận đến mức muốn đập sữa vào đầu hắn.
Bất kể là Lục Dã bây giờ hay Lục Dã sáu năm sau đều khiến người ta chán ghét.
Hắn lải nhải trêu chọc tôi, một tay kẹp một lọn tóc của tôi mân mê.
Khi tôi rốt cuộc khống chế không được nữa đạp hắn tới cửa sổ xe bên kia, hắn đột nhiên kêu tài xế dừng xe ở ven đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, tôi nghe thấy Lục Dã huýt sáo về phía ven đường.
“Nữ thần đi đâu vậy, có cần tôi tiễn cậu một đoạn không?”
Liếc mắt nhìn lại, tôi thấy được Khương Nhuyễn mặc váy da màu đen, lưng đeo hộp đàn vô cùng cá tính.
Cô ta là nữ thần trường đại học A, Lục Dã vì theo đuổi cô ta, không ít lần chạy về phía trường A.
Rõ ràng là thành tích hạng chót, lại tuyên bố muốn nữ thần chờ hắn thi vào đại học A.
Khương Nhuyễn không phát hiện trên ghế sau còn có sự hiện diện của tôi, chuẩn bị mở cửa xe.
Lục Dã chỉ chỉ tay lái phụ: “Nữ thần ngồi phía trước đi, con nhà tôi nổi giận không cho tới gần.”
Khương Nhuyễn nghiêng đầu nhìn tôi, gật đầu mỉm cười với tôi.
Chờ cô ta lên xe, sự chú ý của Lục Dã đều bị thu hút.
Bên tai tất cả đều là lời khen Khương Nhuyễn.
Nói váy cô ta đẹp, nói bím tóc của cô ta đẹp……
Khương Nhuyễn quả thật rất đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của Lục Dã.
Chỉ tiếc kiếp trước Lục Dã đối với hôn nhân của mình không thể làm chủ, giấc mơ cưới nữ thần của hắn hoàn toàn tan vỡ.
4
Khương Nhuyễn gia nhập một ban nhạc bên ngoài trường, mà cô ta là tay guitar của ban nhạc.
Tối nay đúng lúc phải biểu diễn ở một quán bar.
Cô ta mời Lục Dã cùng tôi đi xem họ biểu diễn.
“Em muốn về nhà học bài, không đi, anh tự đi với chị ấy đi.”
Lục Dã lại không đồng ý, không nói đạo lý trực tiếp kéo tôi vào trong.
“Cả ngày chỉ biết học, học đến ngốc cả người.”
Lục Dã hiện tại cũng đã cao 1m8, tôi giống như một con gà con không có sức đánh trả.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Khương Nhuyễn muốn đi vào hậu trường làm công tác chuẩn bị, rời đi trước một bước.
Sau khi mấy bài tình ca trên sân khấu kết thúc, chính là lượt biểu diễn của ban nhạc Khương Nhuyễn.
Khác với giai điệu trữ tình vừa rồi, âm thanh của ban nhạc bọn họ vừa vang lên trong nháy mắt đốt cháy toàn sân khấu.
Ngay cả tôi cũng không tự chủ được mà bị thu hút.
Khương Nhuyễn ở trên sân khấu tùy ý đánh đàn ghi ta vô cùng mị lực.
Không thể không thừa nhận ánh mắt Lục Dã vô cùng tốt.
Khương Nhuyễn là sự tồn tại ngay cả tôi nhìn cũng thích.
Một bàn tay quơ quơ trước mắt tôi: “Mắt nhìn muốn rớt ra rồi, đẹp như vậy sao?”
“Rất ngầu.” Tôi đẩy tay Lục Dã ra, nhiệt liệt vỗ tay với màn biểu diễn trên sân khấu.
“Ngầu bằng anh không?”
Tôi liếc hắn một cái, như đáp lại sự tự luyến của hắn.
Lục Dã chậc một tiếng lắc đầu: “Chưa từng trải đời, anh sẽ cho em thấy cái gì mới gọi là ngầu.”
Buổi biểu diễn trên sân khấu vừa kết thúc, hắn đứng dậy đi lên sân khấu, thì thầm vài câu với người đánh trống sau đó tiếp nhận vị trí của đối phương.
Dưới ánh đèn, hắn nháy mắt với tôi, dường như muốn nói: “Nhìn đi.”
Mang theo vài phần lưu manh cùng dã tính, hắn dễ dàng dùng nhịp trống làm người xem sôi trào, cơ thể đều đong đưa.
Trong đám người bắt đầu có người thét chói tai: “Nam sinh đánh trống kia cũng quá đẹp trai nha!”
Ngay cả Khương Nhuyễn cũng lộ ra ánh mắt thích thú.
5
Lúc rời đi, Lục Dã lùi lại trước mặt tôi.
Trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Thế nào, anh so với nhạc sĩ đánh trống chuyên nghiệp hay hơn nhiều chứ?”
Khuôn mặt này của hắn, vào giới giải trí sẽ là đỉnh lưu.
“Lục Dã.” Khương Nhuyễn đuổi theo, giọng nói còn hơi hổn hển.
Bước chân Lục Dã dừng lại, đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn đối phương: “Chuyện gì?”
Khương Nhuyễn đi tới trước mặt hắn, muốn nói gì đó, nhìn thấy tôi lại như nói không nên lời.
“Hai người nói chuyện đi, em lên xe trước.” Tôi tri kỷ nhường không gian cho bọn họ.
Trong xe, tôi nhìn hai người đứng đối diện nhau dưới ánh đèn mờ nhạt.
Khương Nhuyễn vén mái tóc hơi rối ở sau tai, mang theo vài phần ngượng ngùng.
Nhìn Lục Dã rồi lấy hết dũng khí cuối cùng kiễng chân hôn lên má hắn.
Đồng tử tôi hơi mở to, tầm mắt Lục Dã đột nhiên nhìn sang.
Biết rõ hắn không nhìn thấy tôi, tôi vẫn như kẻ trộm thu hồi tầm mắt.
Lúc trở về xe, Lục Dã lơ đãng lau mặt: “Vừa rồi em không thấy gì phải không?”
“Không có.”
Hắn làm như thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa đầu tôi: “Sao lại cảm thấy em vẫn không vui?”
“Còn đang tức giận chuyện hôm nay anh nói đùa em là giá đỗ sao?”
Tôi đẩy tay hắn ra, không để ý tới hắn.
Sau khi về đến nhà, ăn cơm xong liền trở về phòng.
Lấy sách bài tập ra, nhìn đề mục xa lạ đầu óc tôi trướng lên, cuối cùng đành phải khép sách lại lên giường ngủ.
Trong đại não hỗn loạn, tất cả đều là các loại ký ức bề bộn, giống như muốn nổ tung đại não.
Dần dần toàn thân như trong lò lửa, xương cốt đều cháy đến đau nhức.