Có Thù Tất Báo
Chương 2
Nàng vừa thấy ta, lập tức đến gần Chu phu nhân nói: “Chính là nàng, mẫu thân, giống đến chín phần người biểu ca cưới khi ở bên ngoài, người nói xem, người đó có thể chưa chết không?”
Chu phu nhân trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, chỉ nói: “Cưới cái gì chứ, đó chỉ là một tiện tì không biết trời cao đất rộng, sâu bọ trong vũng bùn cũng muốn hóa rồng, đáng đời đoản mệnh, con bình tĩnh, xem xem người trước mắt này là ai.”
Ta ở sào huyệt của bọn cướp mấy ngày, không chỉ hỏng giọng mà thính lực cũng tổn thương mấy phần, hiện tại thường xuyên ù tai.
Phương Tất Hồi liền dạy ta đọc khẩu hình, hắn thật lợi hại, một thân kỹ nghệ, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ mới học được.
Nhưng ta cũng lợi hại, hai năm đã học được sáu bảy phần của hắn, thật thông minh!
Đây không phải ta tự khen mình, mà là Phương Tất Hồi khen ta.
Ta kéo lê thân thể tàn phế, ngồi trên chiếu lắng nghe tám hướng, quan sát sáu phương.
Chu gia đại lang đã hơn ba mươi, cuối cùng cũng mong được một đứa con trai, vốn là chuyện đáng mừng.
Nhưng nhị phòng lại không an phận, rõ ràng là tiệc đầy tháng của cháu trai nhưng thê tử của nhị phòng là Lâm thị lại mang theo một đôi long phượng của mình, trên tiệc ra sức phô trương.
Ta từng nghe trước đây hai phòng trong nhà Mạnh Thanh Chu tranh đấu.
Thật không may, cha của Mạnh Thanh Chu đã thua.
May mắn thay, chưa đầy mấy năm, nhị thúc bá của hắn mắc bệnh hiểm nghèo, đột nhiên qua đời, như vậy mới khiến cha của Mạnh Thanh Chu nắm lại quyền quản gia.
Nhưng nói đi nói lại, chỉ có ta là khổ, vốn chỉ muốn tìm một lang quân như ý, sống cuộc sống an ổn.
Không ngờ người ta lại là đại la thần tiên xuống trần gian trải kiếp, một sớm về trời, lại muốn ta phải lấy mạng đền mạng.
Món tráng miệng sau bữa ăn là sữa đông lạnh, khi dâng lên, Chu Nhược như vô tình nhắc đến: “Trong này có thêm bột óc chó, chúng ta không ai bị dị ứng chứ?”
Ta không những không ăn được quả óc chó, mà ngay cả chạm vào cũng không được. Năm xưa, khi Mạnh Thanh Chu bảo ta bóc vỏ óc chó cho Chu Nhược, mười ngón tay ta sưng lên như bị kẹp cửa vậy.
Hai năm nay, sau khi điều dưỡng, tuy không còn nghiêm trọng như vậy nữa nhưng đại phu đã dặn, đồ không nên ăn thì vẫn không nên đụng vào.
Ta cầm bát, tay khựng lại, biết Chu Nhược đang nhìn ta chằm chằm, nếu không ăn, khó tránh khỏi khiến nàng nghi ngờ.
Ta đưa một miếng vào miệng, khen: “Vị béo ngậy, ngọt mà không ngán, đồ ăn trong phủ Thái úy quả nhiên món nào cũng tinh xảo.”
Chu Nhược thở phào nhẹ nhõm, vui mừng ra mặt, Chu phu nhân trừng mắt nhìn nàng.
Nàng cười với ta: “Nương tử thích ăn thì cứ ăn nhiều vào.”
Ta gật đầu, lại cố nhét thêm nửa bát tuyết hoa lạc vào bụng.
Nửa canh giờ sau, ta trao đổi ánh mắt với Sách Trúc, nàng hiểu ý, lui ra khỏi phòng.
Lại qua một lát, bỗng có người đến báo: “Nương tử nhà họ Phương mau đi xem đi, nha đầu bên cạnh người không ổn rồi.”
Ta giật mình, vốn định để Sách Trúc ra ngoài câu giờ, đến lúc đó ta mượn cớ đi tìm nàng để lui ra, tìm cách ăn thuốc giải, sao lại xảy ra chuyện thật rồi?
Chu phu nhân khách sáo đôi câu, hỏi có nghiêm trọng không.
Người đến đáp: “Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Ta chỉ đáp qua loa, bảo mọi người cứ tiếp tục vui chơi, đừng vì chuyện nhỏ mà mất hứng.
Theo người đi đến hậu viện, hắn chỉ tay vào cỗ xe của ta, mời ta lên xe.
Ta vén rèm xe, liền thấy Sách Trúc đang quỳ bên trong, nửa khuôn mặt sưng vù, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
Mạnh Thanh Chu ngồi nghiêm chỉnh, tay cầm viên thuốc giải của ta, đưa lên mũi ngửi.
Hắn nhìn ta đầy chế giễu, cười hỏi: “Nàng bây giờ họ gì nhỉ?”
Không đợi ta trả lời, hắn lại nói tiếp: “Ồ, Tùy tiểu thư, lên xe nói chuyện?”
Ta mặt lạnh, hỏi hắn có ý gì.
“Nha đầu này tay chân không sạch sẽ, nhân lúc nàng không có ở đây, lục tung xe lên, nàng xem, ta lục ra được một bảo bối trên người nàng, ngửi thôi đã thấy giá trị không nhỏ.”
Hắn nhìn ta với ánh mắt như đã hiểu rõ mọi chuyện, cười giả lả hỏi: “Thuốc này, chữa bệnh gì?”
Ta cố nén lửa giận: “Đây là thuốc giải, thế tử gia đừng đùa nữa! Mau đưa thuốc cứu mạng cho nàng ta!”
Mạnh Thanh Chu cười khẽ, chỉ nói: “Giả vờ, sao không tiếp tục giả vờ nữa?”
Hắn tưởng ta thừa nhận mình bị dị ứng nhưng hắn không biết, để phòng ngừa bất trắc, ta đã uống thuốc trước rồi.
Bát tuyết hoa lạc kia, đối với ta mà nói, thực sự chỉ là một món tráng miệng mà thôi.
Mạnh Thanh Chu đưa thuốc đến bên miệng ta, ra lệnh cho ta há miệng.
Ta liếc nhìn những ngón tay thon dài của hắn, mắng: “Đưa cho ta làm gì, đưa cho Sách Trúc!”
Trong lúc hắn ngẩn người, Sách Trúc đột nhiên ngã xuống đất.
Ta vội vàng trèo lên xe, giật lấy viên thuốc nhét vào miệng nàng.
“Thế tử gia thật oai phong, ra lệnh đánh đập nô tỳ nhà người khác!” Ta trừng mắt nhìn Mạnh Thanh Chu.
Hắn hoàn hồn, trực tiếp vén tay áo ta lên.
Nhìn thấy cánh tay trơn láng của ta, hắn lẩm bẩm: “Nàng ăn óc chó không sao? Không thể nào… không thể nào!”
Ta có lẽ không phải Mạnh Loan Loan.
Việc này dường như đã đả kích Mạnh Thanh Chu rất lớn.
Hắn là người thông minh như vậy, thậm chí còn không kiểm tra xem Sách Trúc có thực sự bị dị ứng không, liền vội vã rời đi.
Phải đến khi bóng áo của hắn không còn thấy nữa, Sách Trúc mới từ dưới đất đứng dậy.
Nàng liếm vết thương trên khóe miệng, xin ta thưởng.
“Phu nhân, thuốc đắng lắm, mặt cũng đau, tháng này tăng thêm tiền công cho nô tỳ đi.”
Muốn phá hủy niềm tin của một người rất đơn giản.
Chỉ cần khi hắn vô cùng tin chắc vào một phỏng đoán nào đó, hãy đưa ra một sự thật hiển nhiên để phủ định nó.
Sự tuyệt vọng to lớn trong đó sẽ khiến người ta mất đi lý trí.
Ngay cả khi sự thật đó là do ta bịa đặt.
Trong đêm khi trò chuyện, ta kể lại chuyện này như một câu chuyện cười cho Phương Tất Hoài nghe.
Vốn định nghe hắn khen ta thông minh, kết quả sự chú ý của hắn lại hoàn toàn lệch hướng.
“Mạnh Thanh Chu yêu nàng.”
Hắn bất ngờ ném cho ta một câu.
Đó là điều đương nhiên, nếu không hắn cũng sẽ không thất thố khi gặp lại ta, càng không vì sự thật Mạnh Loan Loan có lẽ đã thực sự chết mà mất hồn mất vía.
Nhưng có ý nghĩa gì chứ?
Ta nhìn hắn như vậy, chỉ thấy giả tạo.
Phương Tất Hoài ôm ta vào lòng, ôm rất chặt, như muốn nhắc nhở ta rằng, người chung chăn gối với ta là hắn, không phải bất kỳ ai khác.
Hắn hẳn là đang ghen tuông.
Ta mím môi cười, đưa tay ôm lấy hắn, giống như mỗi đêm đã qua, trong bóng tối, hai con thú hoang mang đầy thương tích ôm nhau sưởi ấm.
Mạnh Thanh Chu nuôi một gánh hát ở Lâu Nghê Vũ.
Ta thường cải trang thành nam nhân lẻn đến đó nghe hát.
Nửa tháng sau, hắn cuối cùng cũng xuất hiện, trông gầy đi không ít.
Lần này hắn không còn hấp tấp nữa, khi nhìn thấy ta, chỉ gật đầu, khẽ cười, trong nụ cười có chút chua xót.
Ta lật mí mắt, không để ý đến hắn.
Hắn tự nhiên ngồi xuống bàn ta, nói với ta rằng trước đây hắn đã lỗ mãng, nhiều lần xúc phạm, xin ta tha thứ.
Thái độ thì rất thành khẩn.
Ta nhổ vỏ hạt dưa, không nói gì.
Cho đến khi một khúc hát kết thúc, điểm tâm trên tay ta cũng hết, ta ngước mắt nhìn hắn.
Nửa lạnh lùng nửa khinh thường nói: “Chỉ nói miệng thì có ích gì, nếu thực sự thấy có lỗi, ta nghe nói chỗ này là của thế tử gia?”
Ta giơ tay gọi một người chạy bàn, kiêu ngạo nói: “Lấy cho ta thêm ba bát hạnh nhân, hai đĩa hạt dẻ rang, một ấm Long Tỉnh.”
Sau đó chỉ tay vào Mạnh Thanh Chu, khẽ hừ: “Ghi hết vào sổ nợ của hắn.”
Hắn nhìn ngón tay ta, cười khẽ lắc đầu, ra lệnh cho người chạy bàn làm theo lời ta.
“Sau này đến đây, đồ ăn thức uống, cứ ghi hết vào sổ nợ của ta, miễn là nàng vui vẻ.”
Ta không trả lời, chỉ cầm một nắm hạt dưa ném lên sân khấu.
Danh ca Liên Sinh đang hạ màn, biểu diễn hai động tác, ta cùng mọi người reo hò vui mừng.
“Nàng thích hắn?”
Mạnh Thanh Chu đặt tách trà trong tay xuống, đột nhiên tiến lại gần thì thầm bên tai ta: “Ta dẫn nàng đi gặp hắn, đi không?”
Ta và Liên Sinh có thể nói là hận gặp nhau quá muộn.
Ta bảo hắn dạy ta hai chiêu, tay hắn vừa định nắm lấy, Mạnh Thanh Chu lại ho mạnh một tiếng.
Liên Sinh thu tay lại, che mặt cười khẽ: “Thôi, cô nương, người mà thế tử của chúng ta coi trọng, không dễ động vào đâu.”
Ta lập tức phản bác hắn: “Ngươi đừng nói bậy, phu quân ta là Điện tiền chỉ huy sứ mới nhậm chức, chẳng lẽ không oai phong hơn thế tử các ngươi sao? Ta với thế tử nhà các ngươi chẳng có liên quan gì.”
Mạnh Thanh Chu khẽ nhíu mày, mọi người lúng túng đứng một bên, nhìn sắc mặt hắn không dám nói gì.
Ta không quan tâm nhiều như vậy, tự thấy mất hứng nói: “Xem ra ta nói sai rồi sao? Thôi, ta đi vậy.”
Ta bước chân ra khỏi Lâu Nghe Vũ, Mạnh Thanh Chu đi theo, trầm giọng hỏi ta: “Lần sau nàng đến, muốn học gì ta sẽ bảo Liên Sinh dạy nàng.”
Ta không để ý đến hắn, bước chân lên xe ngựa.
Qua khe hở của cửa sổ xe, thấy sắc mặt hắn ảm đạm, hẳn là rất thất vọng.
Ta tính toán thời gian.