Cởi Bỏ Gánh Nặng
Chương 5
15
Vị đội trưởng trước mắt rõ ràng không có kinh nghiệm gì trong việc làm ăn.
Thấy ta im lặng, hắn tưởng rằng ta từ chối.
Trong phòng không khí rất nặng nề.
Hắn đưa tay ấn lên chuôi đao nhưng vẫn từ từ buông lỏng.
“Vậy ngươi muốn bao nhiêu bạc?” Hắn như đang cố gắng kiềm chế: “Tướng sĩ ở hậu phương liều mạng, lương thực thuốc men đều chậm chạp, —— các ngươi còn muốn phát quốc nạn tài, không sợ tuyệt tử tuyệt tôn sao ——”
“Không cần tiền.” Ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng nói của người nam nhân khựng lại, một giây sau mới hoàn hồn: “…… Bao nhiêu?”
“Nhưng có lấy được hay không, phải xem bản lĩnh của các ngươi.”
16
Ra khỏi tửu lâu, xung quanh đều là những người qua đường vội vã, không ít người mặt mày hốc hác, dìu già dắt trẻ.
Cung Lãng đuổi theo ta, song hành, muốn nói lại thôi.
Hắn không hiểu tại sao ta lại đồng ý.
Hiện tại loạn thế sắp đến, đương nhiên là có thể tự bảo vệ mình trước là tốt nhất, phát quốc nạn tài không phải chỉ có một nhà chúng ta.
Ví dụ như Tô gia đã sớm hoạt động khắp nơi, thậm chí còn mở tiệm cầm đồ ở cửa thành, chuyên đợi những người chạy nạn đến để hút máu.
Những người bán hàng rong trên phố bàn tán rằng Trấn Bắc tướng quân đã mất hai thành ở phương Bắc, thành Giao phòng thủ cũng sắp thất thủ, hiện đã phái người đi khắp nơi cầu viện.
Nhưng càng đến gần nội thành, càng có nhiều con em hoàng thân quốc thích đóng quân, những thủ lĩnh này thấy tình hình không ổn, người nào cũng chỉ lo tự bảo vệ mình, không những chậm chạp không chịu xuất binh mà còn dâng tấu chương lên triều đình là do Trấn Bắc tướng quân chống cự không nổi, đổ lỗi trước.
“Chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ đánh tới.”
Tiếng than thở vang lên khắp nơi.
Ta đoán đây cũng là lý do vị đội trưởng đó phải tự đến thu mua thuốc.
—— Thành Giao phái người cầu viện, chủ tướng thành Vãn không chịu xuất binh.
Nhưng có người có quyền lại thương cảm bất bình nên sai người đến giúp thu mua thuốc men để hỗ trợ thành Giao, vì vậy cũng lấy con dấu của kỵ giáo úy Bình Châu.
Người này… là Bùi Chương sao.
Suy nghĩ của ta bị mùi thơm của những chiếc bánh bao mới ra lò bên đường cắt ngang.
Ta mua mấy cái bánh bao, đưa hai cái cho Cung Lãng, một cái cầm trên tay.
Một thiếu niên mặc quần áo rách rưới khoảng bảy tám tuổi bên cạnh cứ nuốt nước bọt đi theo chúng ta.
Ta liếc nhìn Cung Lãng, hắn đưa chiếc bánh bao đó cho đứa trẻ.
Đứa trẻ sửng sốt, cảm ơn được nửa chữ liền vội vàng bẻ đôi, một miếng nuốt trọn, sau đó nắm chặt nửa còn lại quay đầu bỏ chạy, trong góc đều là những người tị nạn mặt mày hốc hác.
Nhìn từ xa, hắn đưa nửa chiếc bánh bao còn lại cho một phụ nữ tóc bạc trắng.
Cung Lãng thở dài, muốn mua thêm bánh bao.
“Nếu tiền tuyến thất bại, nhiều bánh bao đến mấy cũng không đủ dùng, chỉ như muối bỏ bể. Đây chính là lý do ta muốn đưa thuốc cho hắn.”
Trong loạn thế, mạng người như kiến cỏ, nữ tử càng gian nan.
Nếu ta chỉ có tiền, không đủ để an thân lập mệnh.
Ta còn cần một thứ khác.
Ta gọi tùy tùng phía sau, bảo họ đi tìm người chủ thứ hai đó.
“Nói với họ, ta đồng ý giao hàng.”
17
Quả nhiên đến nửa đêm, nhóm khách hàng cải trang này đã đến như đã hẹn.
Ta hỏi tiền ở đâu trước?
Người đứng đầu ném ra một gói, bên trong là bạc nặng trịch.
Ta lập tức chỉ cho họ vị trí bàn phía sau.
Hai người khiêng chiếc bàn dài trên đó ra, quả nhiên nhìn thấy hầm ngầm bên dưới, sau khi xác nhận bên trong có thuốc.
Người đứng đầu cười lạnh một tiếng, nhìn ta như nhìn người chết, khoảnh khắc sau liền rút đao.
Nhưng đao của hắn còn chưa kịp chém tới.
Tiếng tên xé gió vang lên, một mũi tên xuyên thủng yết hầu hắn.
Ta nhanh chóng ngồi xổm xuống lăn một vòng.
Không lâu sau, vị đội trưởng đó và người của hắn đã phục sẵn trong sân dọn dẹp xong đám thương gia giả mạo này.
“Quả nhiên là đám man di phương Bắc cải trang, trên người còn mang theo không ít dầu hỏa, xem ra là định giết người diệt hàng. Tiểu tiên sinh phát hiện ra thân phận của bọn họ từ khi nào?”
“Giày.”
Những người này tuy đã thay y phục của Sở triều, nói cũng có thể bắt chước giọng điệu của Sở triều nhưng giày của họ vẫn là giày da của man di phương Bắc, loại giày đặc chế có gắn thêm gai nhỏ.
Giẫm lên người như móc câu treo ngược.
Nhục nhã mà đau đớn.
Hơn nữa, mỗi người trong số họ đều có vết hằn trên ngón tay cái do tháo nhẫn để lại.
Ta lấy thông tin nhớ được từ kiếp trước coi như là moi ra được từ những người chết này, nói hết cho đội trưởng.
Hắn nghe xong thì sửng sốt: “Vậy nên lực lượng chủ lực thực ra là đang tiến về thành Vãn, không phải là Giao Châu mà quân man di đang tập trung tấn công sao?” Hắn chỉ suy nghĩ một chút là hiểu hết.
Trên mặt cũng lộ vẻ cấp bách: “Giang tiên sinh lần này đã lập đại công.”
Ta nhận lấy giấy nợ, xách túi bạc đó lên, lấy ra phần của mình, còn lại đều đưa cho đội trưởng.
“Đây là vì sao?”
“Ta là thương nhân, đương nhiên là vì làm ăn. Tuy là chiến công nhỏ nhoi nhưng cũng muốn sau này khi đại nhân được tướng quân ban thưởng, có thể có một lệnh tín hay thư khen thưởng gì đó —— tương lai ta đi lại ở phương Bắc này cũng tiện hơn?”
“Được.” Đội trưởng lần đầu tiên nghiêm túc hỏi ta: “Xin hỏi đại danh của tiên sinh.”
“Giang Diệu.”
Hắn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, hơi sửng sốt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn ta: “Biểu tự là gì?”
Cha ta đã đặt cho ta chữ này khi cập kê: “Thâm vi.”
“Tiểu chưởng quầy nghe giọng điệu là người Nghiêm Châu.”
Bên ngoài có đồng bọn của hắn thúc giục, bọn họ đã mua chuộc được người cùng đi ra khỏi thành, thời gian có hạn.
Hắn gật đầu: “Hẹn gặp lại.”
Tiếng vó ngựa phi nước đại dần dần biến mất.
18
Thông tin ta đưa ra chỉ cần sử dụng đúng cách, đủ để thay đổi vận mệnh của thành Vãn thậm chí là toàn bộ phương Bắc.
Kiếp trước, thành Vãn đã dùng nửa mạng người để kìm chân quân man di, cuối cùng Trấn Bắc tướng quân phản công giành được đại thắng, bảo toàn được Giao Châu.
Đây cũng là việc duy nhất ta có thể làm cho thành Vãn và phương Bắc.
Chỉ là kiếp này, ta không thể xác định được trong tình huống thông tin đã thay đổi, Giao Châu có xảy ra chuyện gì không.
Vì vậy sáng ngày hôm sau, ta đã thu dọn hành lý, cùng Cung Lãng chuẩn bị lên đường.
Để đảm bảo an toàn, ta vẫn đi cùng thương đoàn và đội hộ vệ.
Thu dọn xong bên này, bên kia lại gặp đứa trẻ ta từng cho bánh bao.
Nó kéo theo mẫu thân mình đứng chờ ở xa ngoài cửa, thấy ta ra, lập tức chạy đến dập đầu với ta.
Nói rằng nó muốn tự bán mình làm nô, đi theo ta.
Nó nhìn ta đầy mong mỏi, nói rằng mình cũng biết một số chữ, có thể làm được nhiều việc.
Mẫu thân của nó dịu dàng đoan chính, cũng vội nói rằng mình biết giặt giũ cũng giỏi nấu nướng, cố gắng kìm nén cơn ho, cố gắng đứng thẳng thân thể ốm yếu giả vờ khỏe mạnh, chỉ muốn cho đứa trẻ một con đường sống.
Cuối cùng ta để lại một số tiền, giữ cả hai người họ lại.
“Đây là tiền để chữa bệnh cho mẫu thân của ngươi, đây là tiền sinh kế của các ngươi. Còn lại, nếu sau này giá lông thú giảm, ngươi hãy đến tìm Hồ chưởng quầy ở cửa hàng trên phố Xương Môn để mua.”
“Còn lại, hãy cứu tế những người cần giúp đỡ.”
19
Chúng ta không về nhà.
Mà đi thẳng đến kinh đô.
Kinh đô phồn hoa, bất kể biên thành hỗn loạn thế nào, vẫn ca múa bình yên.
Mùa đông năm đó, phương Bắc nổi lên gió tuyết trắng xóa, cuối cùng cũng giống như kiếp trước, không, còn tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Không chỉ giữ được thành Giao, ngay cả thành Vãn và Bình Châu cũng nằm vững trong tay Trấn Bắc tướng quân.
Kiếp này, hắn không bị mù, không chặt ngón tay cầu cứu, cuối năm trong kinh thành đều là truyền thuyết về tài dùng binh như thần của hắn.
Còn nói rằng dưới trướng hắn có một quân sư được gọi là Tiểu Gia Cát, có thể tiên đoán trước, lập công không nhỏ.
Kiếp này, bách tính cũng không phải lưu lạc khắp nơi.
Giá lông thú đương nhiên cũng không giảm mạnh.
Đợi ở thành Giao chuẩn bị mua vào giá thấp, Tô Thừa đã lỗ một khoản tiền lớn.
Hơn nữa vì quân Trấn Bắc đã sớm đánh tan quân man di, số thuốc mua vào giá cao chất đống trong tay, quý nhân trong kinh thành không ra tay, Tô gia đã nhiều lần phái người đến tìm chủ nhà ở kinh thành nhưng không thu được kết quả gì.
Ta âm thầm giúp họ đốt thêm một ngọn lửa.
Bắn danh sách quan thương cấu kết mà ta biết ở kiếp trước vào phủ ngự sử vào ban đêm, gây ra một trận náo động, Tô gia đền một khoản tiền lớn mới được yên ổn.
Nhờ vào lô hạt giống mùa xuân đó, ta đã tung ra kịp thời, tích lũy đủ vốn.
Có tiền tích trữ thêm nhiều hàng hóa.
Kiếp trước từng ngày trôi qua như từng năm, từng khoảnh khắc từng khoảnh khắc của ký ức đã trở thành trợ lực lớn nhất của kiếp này.
Mua vào bán ra, gần như có sự phù trợ của thần linh, số lượng không lớn nhưng có thể đảm bảo lần nào cũng không lỗ.
Cung Lãng trưởng thành rất nhanh, trở thành cánh tay đắc lực của ta.
Rất nhiều việc mua bán bên ngoài đều do hắn xử lý.
Mùa xuân năm sau, ta đã mua được hai căn tiểu viện ở kinh đô.
Cuộc sống như nước chảy, bình lặng và thoải mái.
Ngày Thượng Tị, ta lại gặp được vị đội trưởng cố nhân ở Giao Châu trước đây ở kinh đô, hắn tự xưng là Bùi Quý Chân.
Người đẹp vì lụa. Hôm đó trong thành trông hắn thật tiều tụy, giờ đây đã thay một bộ y phục lộng lẫy, trông khác hẳn, thêm ba phần nho nhã, lại càng thêm phong độ.
Vừa bước vào cửa hiệu thuốc của ta, đã khiến mấy cô nương bên cạnh ngoái đầu nhìn lại liên tục.
Hắn tự xưng là đến kinh đô để làm việc.
Lần gặp gỡ tình cờ này lại khá hợp ý.
Liên tiếp mấy ngày đều hẹn nhau tụ họp, với sự giúp đỡ của hắn, ta đã liên lạc được với cố nhân ở Giao Thành, lại kiếm được một khoản tiền lông thú.
Lúc đầu sau khi bảo vệ được Giao Thành, giá lông thú tuy không giảm.
Nhưng Bùi Quý Chân đã kiếm được một lô chiến lợi phẩm là lông thú, chính là những vật cấm của Bắc Man mà những người ở kinh đô muốn có và muốn thu mua lúc trước.
Hắn nói những tấm da này cũng giống như tiền thuốc mà ta đưa cho hắn, đều là “Chiến lợi phẩm nhỏ nhoi” nên chia sẻ.
Ta chưa bao giờ để tiền qua tay liền an tâm nhận lấy.
Bùi Quý Chân quả là một người thú vị, vì thường ở trong quân ngũ nên có chút chơi bời không đứng đắn nhưng cũng vì ở trong quân ngũ nên khi nghiêm túc lại có chút đáng sợ.
Hắn kể chuyện rất có duyên.
Ngày lấy tiền về, hắn muốn ta mời khách, rượu nhạt hơi say, nắng xuân ấm áp.
Trên phố người qua kẻ lại.
Hắn uống một chén, lại rót cho ta một chén.
Hắn đột nhiên cảm thán: “Cảnh náo nhiệt như vậy, thật khiến người ta thích.”
“Nếu thích, có thể ở lại thêm vài ngày. Xem thêm vài ngày nữa, hoa đào ở chùa Báo Quốc sắp nở rồi.”
“Hoa ở ngoại ô Giao Châu cũng sắp nở rồi, bãi cỏ xanh mướt, hoa cúc dại đầy đất vàng rực như mặt trời. Giang chưởng quầy, muốn đi xem không?”
Ta chỉ vào điểm tâm trong tay: “Nhưng mà… ta thích sự náo nhiệt của kinh đô hơn.”
Ổn định, náo nhiệt, ẩn mình trong đó, như cá gặp nước.
Hắn không nói gì nữa.
Tiếp xúc mấy ngày, cùng nhau đi dạo, một người lính từng làm trinh sát, tỉ mỉ chu đáo, hắn đã sớm nhìn thấu lớp ngụy trang của ta.
Có lẽ cũng đã sớm điều tra rõ thân phận.
Cả hai đều là người thông minh, hỏi đến mức này là đủ rồi.
Trong sự im lặng, hắn nâng chén rượu lên, uống cạn.
Ta từng hỏi hắn ở thành Vãn có một đồng liêu họ Bùi không.
Hắn trước đây không trả lời, hôm nay kết thúc cuộc trò chuyện, lại đột nhiên nói đến chuyện này.
“Còn nhớ vị đại nhân Bùi Chương mà Giang chưởng quầy từng nói không? Hắn… thật ra đã chết rồi.”
Hắn nói xong, chén rượu đặt vững vàng trên bàn, cười nói.
“Đi.”