Cơn Ác Mộng Của Tra Nam
Chương 1
1.
Bị nhốt trong tầng hầm ngày thứ mười, trên người tôi đã bốc mùi khó chịu.
Trong thời gian này, tôi đã thử vô số cách để trốn thoát nhưng đều vô ích.
Căn hầm này được xây dựng cách đây ba năm, chính là được thiết kế riêng cho tôi, chỉ có một lối ra.
Ngay khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, đột nhiên có một tia sáng lọt qua khe cửa.
Đói khát khiến tôi hoa mắt chóng mặt đến mức không đứng dậy nổi, tôi cẩn thận từng li từng tí đỡ bụng bò lên cầu thang.
Một đôi giày da thủ công màu đen tinh xảo xuất hiện trước mắt, chủ nhân của đôi giày nâng chân giẫm mạnh lên lòng bàn tay tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn người đến, một tay nắm chặt ống quần anh ta, cầu xin lần cuối: “Lục Cảnh Niên, em thực sự không biết chuyện Tống Thư Dao mang thai, lúc đó cô ấy chỉ nói là tìm em vay tiền để chữa bệnh…”
Lục Cảnh Niên giật tóc tôi ra sau, cau mày chán ghét nói: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao? Loại người như cô có tư cách gì mà nhắc đến tên Dao Dao? Cô biết Dao Dao tốt bụng đến mức nào không? Lúc sắp chết, cô ấy còn nói ra chuyện cô thầm thương trộm nhớ tôi, bảo tôi quên cô ấy đi, chăm sóc tốt cho cô.”
Anh ta điên cuồng kể lại.
Tôi? Thầm thương trộm nhớ Lục Cảnh Niên?
Đó là chuyện rất lâu trước đây, khi đó Tống Thư Dao còn chưa ở bên anh ta.
Thậm chí sau này họ đến với nhau, đứa con mà Tống Thư Dao mang trong bụng là của anh ta, tôi cũng chỉ mới biết được sau khi bị Lục Cảnh Niên giam cầm.
Nhưng bây giờ dù tôi có giải thích thế nào cũng vô dụng, Tống Thư Dao đã chết rồi.
Đứa bé trong bụng đạp loạn xạ.
Cuối cùng vẫn không đành lòng, nó đã có sự sống rồi.
Tôi cố kìm nước mắt nhìn Lục Cảnh Niên, nói tiếp: “Anh có thể giết em để báo thù cho Tống Thư Dao nhưng đứa bé không chỉ là con của em, mà còn là con của anh, anh hãy tha cho nó một con đường sống được không?”
“Đứa bé? Cô thật sự ngu ngốc đến buồn cười! Sao tôi có thể để loại đàn bà đê tiện như cô mang thai con của tôi được, tôi đã tốt bụng tìm cho cô một thằng đàn ông lạ mặt còn rẻ tiền đâu.”
Tôi chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Thảo nào! Thảo nào! Sau khi chúng tôi kết hôn, số lần anh ta đụng vào tôi, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí hầu hết tôi đều không có ý thức, anh ta chỉ nói rằng do tôi quá mệt.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ ngay từ đầu anh ta đã hạ thuốc lên kế hoạch.
Nghĩ đến đây, lòng hận thù trong tôi bùng lên ngùn ngụt.
Tôi nhân lúc Lục Cảnh Niên ngẩn người ra, há miệng cắn vào mu bàn tay anh ta, dùng hết sức lực của mình.
Máu tanh tràn ngập trong miệng tôi, tôi chỉ hận không thể cùng kẻ trước mắt chết chung.
Lưỡi dao đâm vào bụng, cơn đau dữ dội quét qua thần kinh của tôi.
Tay chân tôi đều bị trói, muốn cầu xin một cái chết nhanh cũng không được.
Lục Cảnh Niên giơ đứa trẻ đầy máu me đến trước mặt tôi nói: “Trình Uyên, cô đã hại chết con của tôi và Dao Dao, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt cô rồi.”
Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
Hận! Hận!
Tôi chỉ cho vay một khoản tiền mà thôi. Tôi chỉ trong lúc thiếu hiểu biết của tuổi trẻ, đối với người này từng có một chút tình cảm mà thôi.
Tại sao? Tại sao? Tôi phải rơi vào bước đường này?
Tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!
Tại sao tôi phải chịu sự tra tấn đau đớn như vậy? Tại sao kẻ hại tôi còn có thể vô liêm sỉ đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi?
Tôi thà làm ma quỷ cũng phải moi tim cắt lưỡi anh ta, cắn từng thớ thịt của anh ta để báo thù.
Có lẽ chấp niệm quá sâu, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một màn sương trắng mờ ảo.
Mở mắt ra lần nữa, tôi thực sự đã trở về ngày Tống Thư Dao tìm tôi vay tiền.
2
Khi Tống Thư Dao nhắn tin cho tôi, tôi vẫn đang học trên lớp.
Trường cấp ba của chúng tôi là một trường lâu đời trăm năm, đồng thời là trường phổ thông trọng điểm cấp một, vì vậy bình thường giáo viên quản lý rất nghiêm, cơ bản không có cơ hội chơi điện thoại.
Chỉ có một số ít học sinh lén mang về ký túc xá, đợi hết giờ tự học buổi tối mới có thể chơi.
Bởi vì gần đây cô ấy tìm tôi khá thường xuyên, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy cảm thấy cơ thể mình không được khỏe, tôi luôn khuyên cô ấy đi khám.
Sợ bỏ lỡ tin tức của cô ấy, trưa nay tôi chỉ mua một ổ bánh mì rồi vội vã chạy về ký túc xá. Có lẽ hơi bị hạ đường huyết, tôi chóng mặt hoa mắt một lúc lâu mới đỡ.
Khi mở mắt ra, tất cả những chuyện về kiếp trước đều ùa về trong đầu.
Oán hận mãnh liệt trong nháy mắt nuốt chửng tôi.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay đến phát run.
Trong khung chat hiện lên những câu giống hệt như kiếp trước: [Uyên Uyên, xin lỗi, tớ thực sự không còn cách nào khác. Tớ bị ốm rồi, cần ít nhất năm nghìn nhưng tớ chỉ có hơn hai nghìn, cậu có thể cho tớ vay không? Tớ đảm bảo nhất định sẽ trả.]
Kiếp trước tôi đã hỏi cô ấy bị bệnh gì.
Cô ấy tức giận nói: [Cậu sợ tớ không trả à?]
Tống Thư Dao và tôi quen biết nhau từ nhỏ, cô ấy luôn rất thành thạo trong việc khống chế tôi.
Chỉ một câu nói như vậy, khiến tôi rơi vào cái bẫy tự chứng minh, khi đó trong quan niệm của tôi, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.
Làm sao tôi có thể để cô ấy nghĩ như vậy, có lẽ cô ấy chỉ không muốn người khác biết về sự riêng tư của mình mà thôi.
Lúc đó tôi còn là học sinh, tiết kiệm tiền tiêu vặt hơn hai năm cũng chỉ được khoảng hai nghìn, còn thiếu một nghìn, tiền sinh hoạt của tôi là tám trăm một tháng.
Tôi đã cho cô ấy vay hai nghìn năm trăm, cô ấy còn nói là không đủ, bảo tôi nghĩ thêm cách.
Vì vậy, tôi chỉ còn cách tìm bạn cùng phòng trong ký túc xá, cứ như vậy lại gom được năm trăm cho cô ấy.
Đến nỗi hai tháng sau để trả nợ, tôi đều phải dựa vào việc ăn mì ăn liền Bắc Kinh giá một đồng năm một gói.
Sau đó tôi không đợi được tin Tống Thư Dao khỏi bệnh, thậm chí sau khi cho vay, tôi không còn liên lạc được với cô ấy nữa.
Cho đến sau khi thi đại học, một lần tình cờ, tôi nghe được mẹ nói chuyện, bà nói Tống Thư Dao đã chết vì băng huyết trong một cuộc phẫu thuật phá thai tại một phòng khám nhỏ.
Lúc đó tôi như sét đánh ngang tai.
Tôi và mẹ đã cãi nhau một trận lớn nhất từ trước đến giờ, tôi hỏi bà tại sao không nói với tôi.
Bà bình tĩnh đón nhận cảm xúc của tôi rồi nói: “Nói với con thì có ích gì? Con không cần thi đại học sao? Mẹ đã nói các con không hợp làm bạn rồi, còn nữa Trình Uyên, mẹ hy vọng con hiểu rằng, con không thể can thiệp vào số phận của bất kỳ ai.”
Những ngày sau đó, tôi chìm đắm trong sự tự trách vô hạn. Tôi luôn cảm thấy nếu mình cẩn thận hơn một chút, hỏi nhiều hơn một chút thì Tống Thư Dao có phải sẽ không chết không?
Trước khi kết hôn với Lục Cảnh Niên, tôi đã từng mổ xẻ bản thân và kể cho anh ấy nghe về chuyện này.
Lúc đó anh ấy ôm chặt tôi vào lòng, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ấy.
Nhưng nước mắt của anh ấy rơi xuống cổ tôi, lúc đó tôi cảm động đến mức không nói nên lời, tôi nghĩ rằng mình đã tìm được người bạn đời tâm giao.
Anh ấy có thể hiểu tất cả mọi thứ của tôi, thậm chí còn đau cùng nỗi đau của tôi.
Khi anh ta rơi nước mắt, là đang nghĩ đến lời của tôi là thật hay giả? Hay là vì kế hoạch trả thù của mình lại tiến thêm một bước mà vui mừng rơi lệ?
3.
Kiếp này tôi đã không còn là cô nữ sinh ngốc nghếch đáng thương lúc trước nữa.
Tôi lật lại những tin nhắn trò chuyện giữa chúng tôi.
Khuôn mặt tôi càng ngày càng lạnh.
Từ khi cô ta bỏ học năm lớp 11, cô ta thường xuyên gửi cho tôi một số hình ảnh về cuộc sống bên ngoài đầy màu sắc.
Sau đó giả vờ nũng nịu nói: [Uyên Uyên, thật không hiểu học hành có gì tốt? Cậu không thấy chán sao? Hay là tối nay cậu trèo tường ra ngoài, chúng ta đi quán bar nhé? Chị dẫn cậu đi mở mang tầm mắt.]
Còn tôi trả lời là: [Dao Dao, con gái một mình không an toàn đâu, thừa dịp học bạ của cậu vẫn còn, cậu mau quay lại học đi! Nếu không sau này chúng ta trưởng thành rồi thì làm gì?]
[Trình Uyên, tớ chỉ không giỏi học thôi! Cậu cần gì phải khoe khoang trước mặt tớ?]
Lời nói của cô ta có hơi quá đáng, sau đó tôi không muốn trả lời cô ta nữa, lúc đó thực sự rất tức giận.
Kết quả là cô ta nhanh chóng lại đến tìm tôi, lén vào trường tặng hoa cho tôi.
“Uyên Uyên ngoan, đừng giận nữa được không? Cậu biết đấy, tính tớ vốn như vậy, không biết nói vòng vo tam quốc. Tớ chỉ muốn cậu vui vẻ như tớ thôi, thấy cậu mỗi ngày đều mệt mỏi nên tớ rất đau lòng cho cậu.”
“Thư Dao, làm gì cũng mệt, tớ chỉ muốn sau này không phải mệt mỏi như vậy nữa.”
“Thôi! Không nói với cậu nữa, con mọt sách.”
Tống Thư Dao thực sự đau lòng vì tôi sao?
Đau lòng tôi thì cô ta sẽ làm ầm ĩ với tôi vào lúc thi thử, bắt tôi trốn học đi sinh nhật cô ta sao?
Đau lòng tôi thì cô ta sẽ lấy danh nghĩa là để Lục Cảnh Niên không trách tôi, sau đó thêm dầu vào lửa nói với anh ta, rằng năm lớp 10 tôi đã từng có một chút tình cảm với anh ta sao?
Nghĩ đến đây, tôi nhìn vào tin nhắn cô ta lo lắng gửi đến trong hộp trò chuyện, vẻ mặt lạnh lùng gõ chữ trả lời: [Dao Dao, cậu mượn nhiều tiền như vậy để làm gì? Bị bệnh gì vậy?]
Cô ta giống như kiếp trước, tức giận đến đỏ mặt, từng tin nhắn điên cuồng gửi tới:
[Có ý gì? Trình Uyên, cậu không muốn cho mượn thì cứ nói thẳng đi chứ? ]
[Cậu coi thường tớ đúng không? ]
[Cậu lo tớ không trả được đúng không?]
Tôi nhìn thấy những tin nhắn này, chỉ thấy thật nực cười, lời từ chối sắp sửa thoát ra khỏi kẽ tay nhưng vô thức tôi lại nghĩ ra một cách tốt hơn.
Bạn tốt của tôi, chết là chuyện đơn giản thế nào chứ?