Con gái của bảo mẫu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:28:22
Ánh mắt liếc sang, thấy La Tư Phàm, nhướng mày hỏi: "Dì ơi, nhà khách ạ?"
"Không , đây là con gái dì Tần, đang học đại học." Mẹ thu dọn hành lý cho , , "Dạo nghỉ hè tìm chỗ thực tập, đến nhà ở nhờ mấy hôm."
Hà Tụng hiểu , gật đầu, nó thường xuyên đến nhà , với dì Tần cũng coi như quen thuộc:
"Chào chị."
La Tư Phàm hào phóng đưa tay bắt tay nó, lộ má lúm đồng tiền: "Tớ là La Tư Phàm."
Anan
"À… chào ."
Hà Tụng cũng bắt tay qua loa với nó: "Hà Tụng."
Nhà cháu gái của tiệc đầy tháng, bố ăn cỗ về tấm tắc khen ngớt, bảo cô bé cháu gái ngoan ngoãn đáng yêu hết sảy:
"Lúc thôi nôi, nó bốc cả con dấu công ty, chắc chắn thành bà chủ lớn cho mà xem."
Hà Tụng thì phá lên: "Thế thì khác gì chị hai , hồi bé chị hai bốc bút vẽ."
Bố vô cùng tán thành: " là thế còn gì? Kết quả, bây giờ đến cả một cái hồ sơ mời thầu cũng chẳng buồn ngó."
"Cô cháu gái nhà bác cả cháu , bụ bẫm đáng yêu lắm, cứ ai trêu là nó ."
bế Đậu Đinh đến mặt hai , chẳng thèm để ý : "Hai cứ trêu Đậu Đinh , nó cũng cho mà xem."
Mẹ véo véo trán : "Người mà so với chó hả con? Con thì sinh con đẻ cái gì , bố già bế cháu nội cháu ngoại mất thôi."
Hai dồn ánh mắt sang Hà Tụng: "Chỉ còn trông chờ Hà Tụng sinh thằng cháu đích tôn nào , để cô chú còn bế bồng chút."
Hà Tụng ngại ngùng gãi gãi đầu: "Cô ơi, cháu còn yêu nữa là."
Bố ha hả: "Cháu mười tám tuổi còn gì, tính là lớn đấy."
"Bây giờ là thể yêu đương đấy nhé."
Dì Tần đang rửa bát trong bếp, La Tư Phàm mất , chắc là về phòng thu dọn đồ đạc.
Bố dặn dò Hà Tụng: "Mấy hôm nữa cô chú công tác xa, chị Băng Băng của cháu cũng tỉnh khác dự đám cưới bạn, ở nhà cháu cần gì cứ bảo dì Tần với chú Trương nhé."
Hà Tụng tươi, lộ hai chiếc răng khểnh: "Cháu ạ, cháu lớn tướng mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-gai-cua-bao-mau/chuong-8.html.]
Bố dặn dò thêm mấy câu nữa, đến khi ăn cơm xong, vặn gặp La Tư Phàm đang xuống lầu.
Gặp bố , nó : "Cháu chào cô chú ạ, mấy ngày nay phiền cô chú quá ạ."
"Cháu tìm công việc thực tập , tuần cháu sẽ chuyển ngoài ạ."
Mẹ dịu giọng hơn hẳn: "Ừ, mới thì chịu khó học hỏi thêm, cẩn thận một chút nhé."
La Tư Phàm rối rít , dì Tần cũng luôn miệng cảm ơn vì mấy ngày nay chiếu cố con gái dì.
Ban đầu cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc.
Ai ngờ hai ngày , nửa đêm, một cuộc điện thoại gọi đến.
Vừa bắt máy, là giọng Hà Tụng nghẹn ngào pha lẫn tức giận:
"Chị hai! Chị về nhà ngay ."
9
lái xe về nhà ngay trong đêm.
Phòng khách sáng đèn, Hà Tụng và La Tư Phàm sô pha.
Tóc La Tư Phàm còn ướt sũng, nhỏ giọt xuống sàn, xem là mới tắm xong.
"Chuyện gì thế?"
liếc Hà Tụng, thấy vẻ mặt khó , trong lòng đoán phần nào, lạnh mặt hỏi La Tư Phàm bên cạnh:
"Cô , chuyện là thế nào?"
La Tư Phàm ấp úng: "Chị Băng Băng, là…"
Cô ngẩng đầu lên, dè dặt liếc Hà Tụng một cái, như thể lấy hết dũng khí : "Hay là, …"
Hà Tụng vẻ mặt phức tạp nó một cái, mới chậm rãi mở miệng.
Từ lời kể của , , khi nghiệp cấp ba, Hà Tụng và mấy bạn tụ tập ăn uống, buổi tối uống chút rượu, lúc về nhà thì chẳng ai ở nhà, định bụng sẽ lăn ngủ luôn, ai ngờ đột nhiên mất điện.
Có gõ cửa phòng, là La Tư Phàm chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, đầu óc choáng váng, thấy đối phương sợ hãi túm chặt lấy áo , vỗ về ôm lấy đối phương, may mà nhanh đó tỉnh táo , nhưng La Tư Phàm chịu buông tha…