Con gái vàng ngọc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:10
Đám con gái lập tức hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ cứng miệng.
“Tống Ấu Ninh, mày dám động bọn tao thử xem.”
“ đó, quên hả đây mày bọn tao bắt nạt thê thảm thế nào? Mày mà dám đụng tới Tô Tiếu, bố cô sẽ lột da mày.”
Nghe thế, động tác của con bé khựng , cúi đầu đầy mặc cảm.
Xem chuyện đã ám ảnh nó sâu.
Thấy , Tô Tiếu càng đắc ý, lạnh giọng khẩy: “Tao biết ngay mà, loại như mày chỉ là đồ hèn, đến giày tao cũng xứng xách… á!”
Còn hết, đã giáng cho cô một cái tát nương tay.
“Bố mẹ dạy mày thì để tao dạy. Đây là trường học, nơi mày giở thói côn đồ.”
Tôi xắn tay áo, sang con gái.
“Nhìn kỹ nhé, mẹ dạy con cách đối phó lũ khốn nạn.”
Năm mười tám tuổi đã là quán quân quốc gia môn taekwondo.
Vài đứa nhóc mắt đáng gì, tới năm phút đã cho chúng rạp xuống đất.
“Ấu Ninh, qua đây, ai đánh con, giờ trả hết .”
Con bé tiếp sức, gan cũng lớn hơn.
Nó kiên định bước tới mặt Tô Tiếu, tát một cái, “Cái trả cho mày.”
Lại một cái nữa, “Cái trả vì mày cố tình rút ghế làm tao ngã.”
Rồi thêm một cái, “Còn cái vì mày đẩy tao rơi khỏi xích đu.”
…
05.
Nghe con kể từng chuyện bắt nạt, mắt nóng lên, suýt rơi nước mắt.
Thì hai năm qua, con gái đã sống khổ sở thế .
“Dừng !”
Lúc vài thầy cô giáo chạy tới, kéo và con bé .
“Các điên ?”
“Biết đánh ai hả?”
Họ hoảng hốt đỡ lấy Tô Tiếu đang rống, mặt sưng vù như đầu heo, miệng run lập cập.
Xung quanh đầy học sinh, mấy thầy cô mặt tái mét, với vẻ thương hại.
“Xong , mau báo cho lãnh đạo .”
“Rắc rối to !”
Tôi lạnh lùng liếc họ luống cuống.
Ai cũng biết Tô Tiếu là con gái Tống Lẫm, cả trường nâng niu cô , mặc kệ con gái bắt nạt.
Thậm chí còn giáo viên hằm hằm trừng mắt Tống Ấu Ninh, “Lại là em? là chổi, tuyên bố ngay bây giờ, em đuổi học!”
Con gái hoảng loạn, bật lạnh, chắn mặt nó.
“Cô là cái thá gì mà đuổi học con ? Muốn đuổi thì rõ xem nó vi phạm điều lệ nào.”
Một giáo viên đeo kính lạnh lùng .
“Bà biết Tô Tiếu là ai ? Bà dám đánh cô , sống nữa ?”
“Bố cô là Tống Lẫm, tổng giám đốc tập đoàn Lâu thị, tài sản nhiều đến mức cổ xưa gọi là quốc gia còn bằng. Bọn sâu kiến như bà dám so ?”
“Hơn nữa ba tòa giảng đường ở đây là bố cô tặng, bà dám động cô ?”
Tôi lạnh giọng, “Bao giờ ba tòa giảng đường đó thành của ?”
Giáo viên như chuyện nực , khinh miệt .
“Không của ông , chẳng lẽ là của bà?”
Tôi gật đầu, “ , là của .”
Họ phá lên .
“Đừng mạnh miệng, bà nghèo đến mức học phí còn kéo dài tới ngày cuối, còn dám tặng trường giảng đường?”
Rõ ràng lũ mắt cao hơn đầu mới về, lúc tặng trường ba tòa nhà còn mặt.
Tôi lạnh lùng nhếch môi.
“Gọi hiệu trưởng các tới đây.”
Mấy giáo viên đưa mắt , ai chịu , cho rằng bịa đặt gây chuyện.
“Không ai thì tự gọi.”
Tôi rút điện thoại bấm số, đầy một giây đã bắt máy.
“Tôi là Lâu Tâm Nguyệt, đang ở trường các , mau tới đây.”
Họ ngỡ đang diễn trò, nhạo thôi.
“Hiệu trưởng bận lắm, rảnh mà chơi với bà.”
“Phải đấy, đừng để con gái bà hổ lây.”
Thậm chí còn gọi bảo vệ tới đuổi chúng .
Tôi chỉ lạnh nhạt bọn họ, “Các chắc chứ? Đợi lát nữa đừng hối hận.”
“Bớt phét , mau cút cho lẹ.”
lúc , hiệu trưởng hớt hải chạy tới, thở hổn hển.
“Dừng tay hết cho !”
06.
Ông mồ hôi nhễ nhại cúi đầu , “Lâu tiểu thư, thất lễ quá, biết cô đã về nước, báo một tiếng?”
Cả đám lập tức chết sững.
“Trời ạ, hiệu trưởng gọi cô là Lâu tiểu thư, chẳng cô chính là thiên kim duy nhất của nhà họ Lâu ?”
Trong tiếng xì xào, mặt Tô Tiếu cũng tái mét.
“Không… thể nào, bà đang dối.”
Tôi chẳng buồn liếc, chỉ thản nhiên hiệu trưởng.
“Tôi nhớ ba năm ông còn là giám thị, đề bạt lên hiệu trưởng, nhớ ai nâng đỡ ?”
Ông lau mồ hôi, cúi gập , “Dĩ nhiên nhớ, là Lâu tiểu thư nâng lên, thì hôm nay.”
Tôi gật đầu, thẳng.
“Mấy đứa là đánh, chúng bắt nạt con gái ngày một ngày hai. Tôi một lời giải thích. Nếu , Lâu gia sẽ cắt đứt mọi đầu tư.”
“Lâu tiểu thư yên tâm, chuyện đích thân xử lý.”
Quả nhiên hai tiếng , mấy giáo viên đuổi việc.
Họ mới nhận bám nhầm chỗ, tức giận chửi Tô Tiếu,
“Cô thiên kim Lâu thị, là đồ giả! Hại chúng mất việc!”
Chưa tới nửa ngày, hiệu trưởng đã đưa tới camera an ninh.
Hóa nửa năm qua, Tô Tiếu thường xuyên dẫn bắt nạt Ấu Ninh.
Cuối cùng đám học sinh đó đuổi học.
Ông hỏi đã hài lòng , gật đầu.
“Quản chặt , đừng để xảy lần nữa, dù ai bắt nạt cũng .”
Lúc Tống Lẫm đang ở buổi đấu giá, mua nhẫn kim cương tiền triệu cho Tô Y Y.
Hắn hề biết thẻ phụ đã khóa.
Đến khi máy quẹt báo , cau mày quát, “Đổi cái khác mau, làm lỡ hứng thú của chúng , gánh nổi ?”
07.
Nhân viên quýnh lên, đổi mấy máy nữa đều báo thất bại.
Tô Y Y mất kiên nhẫn, “Cái máy vớ vẩn gì , đây là thẻ đen giới hạn đấy!”
Chủ thầu lập tức kiểm tra, quẹt thẻ khác thành công.
“Xin , thẻ chị vấn đề gì, đổi thẻ khác nhé?”
Sắc mặt Tô Y Y tái , Tống Lẫm thì tức tối gọi ngân hàng, mới thẻ đã đóng.
Hắn nổi điên tìm con gái, gặp là đá đấm túi bụi.
“Tống Ấu Ninh, mau gọi mẹ mày bảo mở thẻ, dì Y Y còn đang chờ mua nhẫn!”
Tôi siết chặt tay, cố kìm nén, lén video gửi cho bố.
“Bố, bắt nạt cháu ngoại bố, bố chịu ?”
Bố nổi tiếng chỉ vì là hào môn Kinh Hải, mà còn vì cái danh Lâu tam gia ai cũng sợ.
Tin nhắn gửi , lập tức nhận hồi âm.
“Không tên Tống Lẫm khốn kiếp ? Dám động con gái và cháu ngoại của tao, tao sẽ khiến nó thân bại danh liệt.”
Khóe môi khẽ cong lên, câu của bố thì yên tâm.
Nép bên tường, hiệu bằng ánh mắt cho con gái.
Nó gật đầu, lập tức giả vờ nhún nhường, “Bố, con sẽ gọi cho mẹ ngay, đừng đánh con nữa.”
Tống Lẫm lúc mới hạ giọng, “Vậy còn tạm , nhanh lên.”
Đợi lưng , lập tức đưa con gái về thẳng nhà họ Lâu.
Từ nay về , bao giờ chịu cái kiểu nhục nhã đó nữa.
Trên đường , Ấu Ninh lo lắng hỏi, “Mẹ, chúng lừa bố như , ông trả thù ?”
Tôi bật khẽ, “Ông dung túng khác bắt nạt con, con còn gọi là bố, đó đã là lòng của con.”
“ con nhớ, mẹ và ông ngoại chống lưng, chúng dễ ức hiếp .”
Tô Tiếu về nhà với mặt mũi sưng húp, lôi kéo mấy đứa bạn đuổi học, uất ức lóc mách mẹ.
“Mẹ, con đánh , con tiện nhân Tống Ấu Ninh đó quá đáng lắm, con nó chết!”
“Bố chẳng luôn lời mẹ ? Mau bảo ông tới trường trả thù cho con!”
Mặt Tô Y Y sầm .
Đêm đó bà thay bộ sườn xám gợi cảm, nhào lòng Tống Lẫm lóc.
“Lẫm, Tiếu Tiếu là bảo bối của em, nó đánh thành thế , em nuốt trôi cục tức , cho con bé.”
Nói lôi Tô Tiếu , chỉ gương mặt sưng vù của nó.
Tống Lẫm lập tức nổi điên.
Dù Tô Tiếu con ruột, còn cưng hơn cả con gái thật.
Thấy con bé bắt nạt, giận dữ quát.
“Nói cho bố biết, ai dám bắt nạt con?”
“Tống Ấu Ninh!”
“Còn con mẹ nghèo kiết xác của nó!”
Nghe xong, sắc mặt Tống Lẫm lập tức biến đổi.
“Con gì? Mẹ của Ấu Ninh về ?”
Cả cứng đờ, dù đã ly hôn hai năm, nhưng tên , vẫn theo phản xạ sợ hãi.
Mấy năm làm rể ăn bám, luôn coi đó là nỗi nhục cả đời.
Hơn nữa ngày hôm nay địa vị , cũng nhờ nhà họ Lâu.
“Ý con là, Lâu Tâm Nguyệt đã về, dẫn Tống Ấu Ninh tới trường đánh con?”
Đón ánh mắt u ám của , Tô Tiếu gật đầu.
“Vâng bố, con còn đuổi học.”
“Nếu bố báo thù cho con, con chẳng còn mặt mũi nào đến trường nữa.”
Tống Lẫm chau mày, phịch xuống ghế.
“Xong , chắc Ấu Ninh đã méc mẹ nó, cô biết hết .”
Tô Tiếu chẳng mấy bận tâm, “Bố sợ cái gì, bây giờ bố là tổng giám đốc, còn sợ một đàn bà ?”
Tống Lẫm lập tức tát thẳng một cái.
“Mày thì biết cái gì? Nhà họ Lâu là ai, lẽ mày rõ? Khó trách cô đột nhiên khóa thẻ phụ, chắc chắn là biết mày bắt nạt con gái cô .”
“Tao bảo mày bình thường biết kiềm chế, mày , giờ thành thế , đuổi học thì tao thể làm gì?”
Tô Y Y mẹ con ôm lóc, Tống Lẫm chỉ biết thở dài.
“Thôi, mày xin .”
“Chỉ cần thái độ mày đủ thấp hèn, đủ thành thật, bọn họ chắc sẽ làm khó.”
Tô Tiếu thét lên, gào rống.
“Con xin , thà chết còn hơn!”
Mặt Tống Lẫm tối sầm.
“Vậy mày chết . Tô Tiếu, tao thể giúp mày chống khác, nhưng nhà họ Lâu, tao dám.”
Lời đó khiến lòng Tô Y Y lạnh nửa phần.
Bà hiểu rõ, Tống Lẫm vốn vì lấy mới dễ dàng leo lên thượng lưu.
Dù ngoại tình lộ, ly hôn , vẫn dựa cuộc hôn nhân đó mà trục lợi.
Giờ còn ỷ việc nước ngoài, ngang nhiên để mẹ con họ thế chỗ con gái , bắt nạt Ấu Ninh.
Ai mà nuốt nổi cục tức ?
Đợi cả nửa ngày, Tống Lẫm vẫn liên tục nhắn cho Ấu Ninh, “Thẻ đen mẹ con làm xong ?”
Ban đầu con bé trả lời, thúc mấy lần.
Rốt cuộc, khung chat hiện lên dấu chấm than đỏ.
Tống Lẫm giận đến phát cuồng, “Con nhỏ dám chặn tao!”
“Quả nhiên là con của Lâu Tâm Nguyệt, ngạo mạn, đáng ghét y hệt!”
Thấy tức tối, Tô Y Y mắt đảo qua, dịu dàng dụ dỗ.
“Lẫm, thấy ? Lâu Tâm Nguyệt rõ ràng cố ý cắt thẻ, hồi kết hôn bao nhiêu tài sản chung, giờ bà chẳng chia, còn khó chịu chuyện chúng tiêu chút tiền.”