Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Con rơi con rớt ở đâu? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:57:20

01

“Niệm Niệm , em sức khỏe kém, khó thai. Đứa nhỏ chẳng là món quà ông trời ban ?”

Tôi ôm đứa bé nựng nịu, ánh mắt chan chứa yêu thương.

Tâm chấn động, lập tức nhớ bài đăng đêm qua.

Chẳng lẽ… đăng bài đó chính là Lục Cảnh Xuyên – chồng ?

nhớ bao năm qua luôn đối xử với , dám tin Lục Cảnh Xuyên thể làm chuyện như thế.

Tôi lặng lẽ giấu tờ phiếu khám thai chuẩn để tạo bất ngờ, cố gắng nặn một nụ gượng gạo:

“Chồng , đừng vội nhận nuôi… em tin mừng —”

“Em gì?”

Tôi còn kịp hết câu đã Lục Cảnh Xuyên cắt lời, giọng gắt gỏng.

Anh trừng mắt , quát lớn:

“Lý Niệm, chính em đẻ , giờ cho nhận nuôi, em tuyệt hậu nhà họ Lục ?”

Tôi dáng vẻ tức giận , tim như chìm xuống đáy.

Chúng kết hôn tám năm, còn hiểu hơn chính bản thân .

Thái độ rõ ràng là đang ép chấp nhận đứa con .

Thấy nhíu mày im lặng, Lục Cảnh Xuyên càng thêm giận dữ, chỉ mắng:

“Em còn mặt mũi mà lườm ? Nếu vì em sinh , việc gì nhận con khác?”

“Em nghĩ kỹ , nuôi, cái đồ ăn bám tám năm làm như em sống nổi ?”

“Nói cho em biết, đứa nhỏ , em nuôi. Nếu thì ly hôn !”

Nhìn dáng vẻ ngang ngược , siết chặt bàn tay giấu lưng, móng tay đâm sâu lòng bàn tay.

Năm đầu kết hôn, nghỉ việc ở nhà chăm mẹ bệnh.

Đợi bà khỏi, làm thì bảo vợ chồng mà, làm vất vả, sẽ nuôi cả đời.

Tôi tin .

Nào ngờ, niềm tin ngày giờ đã trở thành con dao đâm ngược .

Tôi cắn răng, cố nặn nụ :

“Đừng giận mà . Em nuôi. Nhà thêm trẻ con càng vui, em còn mừng kịp chứ.”

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ yêu thương đứa nhỏ như con ruột.”

Nghe , cuối cùng mới hài lòng, tươi:

“Thế mới ngoan. Tối nay em ngủ với đứa nhỏ . Anh về công ty làm thêm giờ.”

Nói cho phản ứng gì, dúi đứa bé tay lưng bỏ .

Lục Cảnh Xuyên khỏi nhà, thấy bài đăng cập nhật.

Lần , giọng văn thay đổi rõ rệt, là của ả tiểu tam:

“Đã đưa con cho con mụ mặt vàng . Cái loại ngu ngốc đó, những nghi ngờ, còn sẽ coi con trai như con ruột mà nuôi.”

mai định đích thân đến nhà xem thử.”

“Con quý giá lắm, dù chỉ là bảo mẫu miễn phí, cũng xem xem bà đủ tư cách .”

Nhìn từng câu chữ đầy đắc ý của ả, siết chặt điện thoại.

02

Quả nhiên, trưa hôm , Lục Cảnh Xuyên dẫn về một đàn bà ăn mặc diêm dúa.

Lúc đó đang bận tay bận chân pha sữa, thay tã cho đứa nhỏ.

Nhìn đầu bù tóc rối bận rộn hầu hạ con trai họ, hai đồng loạt lộ vẻ hài lòng.

Ả đàn bà đó quét mắt từ đầu đến chân, khẩy:

“Anh Lục, chị giúp việc nhà kiếm ? Nhìn chuyên nghiệp quá, đúng là giỏi việc nhà!”

“Nhà em cũng bừa bộn lắm, là cho chị qua giúp vài hôm?”

Lục Cảnh Xuyên liếc đầy ghét bỏ:

“Được, lát về em dẫn cô về nhà dọn dẹp giùm .”

“Mấy năm nay làm, giá trị duy nhất còn cũng chỉ là biết lau nhà, quét dọn. Tận dụng rác thải cũng việc đấy.”

Ả đàn bà giả vờ “giật ”, vội vàng lấy tay che miệng:

“Ơ… hóa là chị dâu ? Em chị ăn mặc giản dị quá, cứ tưởng là giúp việc thật.”

Tôi còn kịp phản ứng thì đã tiếng khẩy của Lục Cảnh Xuyên chặn :

“Bày cái mặt gì? Người lỡ lời thôi mà.”

“Được , bếp nấu cơm . Anh và Anna còn việc cần bàn.”

Nói xong, kéo ả phòng làm việc.

Cửa đóng, hai đã quấn lấy như rắn rết.

Vừa hôn hít, đắc ý:

“Anh đã mà, Lý Niệm chắc chắn sẽ ngoan ngoãn chăm con cho .”

“Em tin, đòi đến tận nơi kiểm tra. Giờ tin chứ?”

Anna hí hửng trong vòng tay :

“Có con mụ đó chăm con , chúng yên tâm nước ngoài hưởng thụ thôi!”

Lục Cảnh Xuyên lạnh:

“Mai về quê đón mẹ lên, để bà ở nhà trông chừng Lý Niệm.”

“Có mẹ ở đó, cô dám làm gì?”

Tay siết chặt tay nắm cửa, cố nhịn xuống cơn thịnh nộ xông lột mặt hai kẻ đê tiện .

Bây giờ lúc.

03

Ngày hôm , Lục Cảnh Xuyên thật sự đưa mẹ từ quê lên.

Lúc chúng cưới, bà đã chẳng ưa .

từng ngày chăm sóc khi bà bệnh, bà vẫn từng cho sắc mặt .

Quả nhiên, bà đến đã soi mói bắt bẻ, hành hạ đủ điều.

Chỉ mấy ngày đã tiều tụy xanh xao.

Tôi cắn răng chịu đựng, vẫn chăm sóc đứa nhỏ thật .

Bài đăng cập nhật:

“Xem như con mụ đó biết điều, chăm con cũng tạm . Cho nó nuôi đỡ vài năm cũng .”

“Tôi và em chuẩn xuất ngoại, điểm đến đầu tiên: Maldives!”

Kèm theo là hai tấm vé máy bay.

Hôm , đúng như dự đoán, Lục Cảnh Xuyên đề cập chuyện công tác nước ngoài một thời gian.

Hắn dặn chăm sóc đứa trẻ.

Thấy ngoan ngoãn gật đầu, mới yên tâm mang Anna xuất ngoại.

Tôi giả vờ biết gì, ứng phó mẹ chồng khó tính, chăm con.

Chỉ là… “vô tình” làm rơi chiếc điện thoại để cho mẹ chậu nước.

Lúc nhặt lên thì máy đã hỏng .

Mẹ chồng như ăn tươi nuốt sống, nhưng khi đưa giấy khám thai thì lập tức sắc mặt thay đổi.

Để phòng hở chuyện, Lục Cảnh Xuyên từng đứa bé là con ruột , mẹ luôn nghĩ đó là con nuôi, chẳng mặn mà.

Giờ biết sắp cháu ruột, bà vui mặt.

Tôi lấy cớ báo tin mừng, gọi cho Lục Cảnh Xuyên cả chục cuộc, nhưng ai máy.

Sau đó, điện thoại nhận một đoạn video “tai nạn xe” đã chuẩn sẵn.

Tôi ôm video đến mặt mẹ chồng, diễn cảnh đau đớn ngất lịm, đòi báo cảnh sát.

biết con còn sống, lập tức ngăn cản đủ đường.

Tôi giả vờ thuyết phục, ở nhà “tang thương” mấy ngày.

Nhìn đứa bé họ để , vuốt bụng, với mẹ chồng:

“Mẹ , khi dặn con chăm sóc đứa nhỏ thật .”

giờ con công việc, thật sự thể nuôi hai đứa cùng lúc.”

“Con nghĩ… con nên bỏ cái thai trong bụng, để dồn sức chăm đứa , thành tâm nguyện của .”

“Không !”

Mẹ chồng lập tức bật dậy:

“Đó là cháu ruột nhà họ Lục, bỏ?!”

Nhìn vẻ mặt tức tối của bà , cúi đầu nhỏ:

… đó là tâm nguyện cuối cùng của mà…”

nghiến răng:

“Tốt nhất là cô đẻ nó cho ! Nếu thì đừng trách khách khí!”

Nói xong, ánh mắt bà liếc sang đứa trẻ trong xe nôi, ánh đầy độc ác thoáng qua…

Loading...