Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Công Chúa Hòa Thân 2: Sổ Tay Sinh Tồn Của Công Chúa Hòa Thân

Chương 5



Ta ngồi một mình trong trướng chờ xem chuyện cười của hắn, gần đây cũng không cho Hoa Diễn đến hầu hạ.

Trêu chọc hắn như vậy, chỉ sợ bị hắn đánh phạt cũng là hợp tình hợp lý.

Vẫn là đừng làm Hoa Diễn sợ hãi.

Tông Tì đương nhiên tức giận, nhưng càng tức, hắn ngược lại càng bình tĩnh.

Liền dùng khí lực xử lý ta ở trên giường.

Hàng ngày cùng ta ở trong trướng, cũng không thèm đi ra nhìn mặt trời bên ngoài đã lên cao.

Hắn không ra ngoài, cũng không cho ta ra ngoài.

Ta cũng không biết, trong mấy ngày nay, Bùi Mãn thị đã thay đổi ý định.

Tâm tình của ta, bình thường đại khái cũng khó diễn tả như biểu cảm của ta.

Thật không hổ là Tông Tì.

Hắn lại dẫn tới Tây trướng yên thị vì Lục Đại Vương dẫn dụ Bùi Mãn thị.

Hắn lập kế dẫn dụ hai người họ gặp nhau, Tây trướng Yên thị lại đổi rượu sữa ngựa mà Lục Đại Vương Tông Xá mang theo thành rượu tương duyệt, khiến hai người bọn họ gạo nấu thành cơm.

Lần này thì tốt rồi, Tông Tì trở thành người chịu thiệt thòi, chiếm hết lợi thế, không chỉ không cần cưới Bùi Mãn thị, còn hai đầu không đắc tội.

Lục Đại Vượng đoạt quyền thế của hắn, cũng phân biệt sự nghi kỵ của Lang chủ đối với hắn.

Mà Lang chủ thì đau đầu, một đứa con trai vốn không thành thật, hiện tại một đứa khác cũng bám vào đại tộc, hơn nữa hai người này, đều là con ruột của Yên thị, càng khó phân cao thấp.

Việc hắn làm Lang chủ thật sự là càng ngày càng có hi vọng.

“Ngươi cho rằng như vậy là xong?” Tông Tì cười ôm ta vào trong ngực, cầm bình trong tay rót cho ta một chén: “Nếm thử xem.”

Ta ngửi: “Đây là…”

Tông Tì cười: “Ngươi luôn nói bản vương khó chơi, nhưng không biết là còn có nhiều người khó chơi hơn bản vương, thứ Tây trướng Yên thị đổi không phải rượu Bắc Quốc thường dùng, mà là rượu Nam Quốc các ngươi… Nếu không phải bản vương yêu thương thê tử, giữ ngươi ở trong trướng tránh né mấy ngày, chỉ sợ hiện tại Bùi Mãn thị đã đánh tới cửa.”

Trong lòng ta cười lạnh.

Đây chính là cái bẫy ta hố hắn, Tây trướng yên thị cũng không phải hạng vừa.

Cũng đúng, dù sao năm đó cũng từng đánh ngã mẹ ruột hắn, sức chiến đấu của Tây trướng Yên thị ít nhất có thể bằng dưỡng mẫu quý phi và Chiêu phi nương nương của ta cộng lại.

Cũng khó cho Tông Tì trước bị người hãm hại, sau bị người chặn, còn có thể cười như thế.

Ta lấy trán đặt lên ngực hắn, không khỏi thở dài: “Đại vương, hoàn cảnh của ngươi còn không bằng Cửu ca ta năm đó.”

Tông Tì lại cười: “Ngươi còn có tâm tình quan tâm bản vương, không bằng ngẫm lại sau này đối mặt với Bùi Mãn thị như thế nào đi, chắc chắn nàng ta cho rằng là ngươi ngăn cản nàng ta trở thành đại phi của ta, thế nào cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu.”

Ta ngẩng đầu lên, biết hắn đang thử ta.

Học bộ dáng của hắn, cười lười biếng: “Đại Vương sợ bộ tộc Bùi Mãn sao?”

“Không sợ.”

“Vậy thiếp cần gì phải sợ Bùi Mãn thị.”

Tông Tì hứng thú nhướng mày, ta cọ vào cổ hắn: “Đại vương, người mẹ kế này của ngài, thật sự là thợ săn biết tận dụng mọi thứ, lấy nhu thắng cương, mưu cầu Nhạc gia giao quyền lực lớn cho nhi tử, hất nước bẩn lên người ta, xúi giục chị em dâu chúng ta đối chọi gay gắt, không nói đến huynh đệ các ngươi càng không có khả năng yên ổn, vì để trấn áp ta, chắc chắn Bùi Mãn thị sẽ cùng Lục Đại Vương một lòng chèn ép vợ chồng chúng ta, nếu ta lại sinh hiềm khích với Đại Vương, chẳng phải để cho Tây trướng yên thị chiếm hết tiện nghi sao?”

Tông Tì cười: “Cho nên? Tiểu yêu tinh.”

“Cho nên…” Ta cười khẽ: “Nếu Tây trướng Yên thị cho rằng Đại Vương thương thiếp mới làm vậy, vậy làm phiền Đại Vương về sau thật lòng thương thiếp.”

“Ngươi cởi mở thật đấy.”

“Chỉ thua không thắng, thiếp chỉ ở chỗ Đại Vương cảm thụ qua, nếu chúng ta chịu sự thiệt thòi này, không phải làm nhục môn phong vợ chồng chúng ta sao? Thời điểm này, đương nhiên phải nhất trí đối ngoại.”

Tông Tì giữ cằm ta, ý cười thâm trầm: “Người thức thời là trang tuấn kiệt.”

Ta nắm tay hắn: “Vậy Đại Vương mang tuấn kiệt đi ngắm sao đi.”

8.
Bầu trời thảo nguyên, một màu xanh đậm.

Ta và Tông Tì cùng cưỡi một con ngựa dạo bước trong bóng đêm sáng.

Ta bị hắn cuốn vào trong áo khoác, nhìn bầu trời đầy sao, trong lòng không ngừng tính toán.

Hắn bị Lang chủ nghi kỵ như vậy.

Nắm quyền lớn trong tay, là một bước Tông Tì không thể không đi.

Nhưng đối địch với tây trướng Yên thị, Lục Đại Vương cùng Bùi Mãn thị, hắn khiến ngoại nhân cho rằng chúng ta tình phu thê bền chặt, hắn có nhược điểm, vậy một khi có biến, người đứng mũi chịu sào, gặp tổn hại chính là ta đây.

Thật là tính toán giỏi, tổn hại ta, hắn đương nhiên có biện pháp mượn chuyện này sinh sự, một lần lật đổ Tây trướng Yên thị, không chừng ngay cả thù của mẹ hắn Đông trướng Yên thị cũng báo cùng nhau.

Nếu ta muốn sống… nhất định phải cùng một chiến tuyến với hắn.

Nếu ở sau lưng vẫn gây địch với Tông Tì, chỉ sợ ngày chết của ta không còn xa.

Tranh đoạt vị trí kia, quả thật là thắng bại khó liệu, nhưng ta, không cùng một chỗ với Tông Tì cũng không sống nổi.

Tông Tì ở trong trướng với ta mấy ngày, tránh được mưa gió đến từ Bùi Mãn thị, không trực tiếp hy sinh ta.

Cũng là đang nói cho ta biết, nơi này chỉ có hắn bảo vệ được ta.

Ta làm, đó là một thanh đao của hắn. Không làm, về sau chính là một cái cớ của hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...