Công Chúa Hòa Thân
Chương 2
4
Hoàng hậu nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Mộ Nghiên Ninh, càng sợ hãi có thêm một kẻ địch, hận không thể dẫm nàng ta dưới chân:
“Mộ tần không vừa ý với quần áo trang sức bổn cung đưa đến sao?”
Mộ Nghiên Ninh kiêu ngạo trả lời: “Tần thiếp nhớ nhung cố quốc, mặc đồ Nam Chiêu mới an ủi được phần nào.”
Nào có phải nhớ nhung cố quốc, nàng ta chính là muốn khác người, bởi vậy khiến Hoàng thượng càng thêm chú ý đến nàng ta.
Kiếp trước, Hoàng hậu gây khó dễ, cho người lột y phục với trang sức của nàng ta xuống trước mặt mọi người, vì để giữ được tôn nghiêm cho nàng ta, ta không màng đến việc dám phạm thượng, đánh nhau với đám hạ nhân, còn Mộ Nghiên Ninh ổn thỏa trốn sau lưng ta, đợi khi Hoàng thượng đến, hắn đặc biệt cho phép nàng ta mặc trang phục cố quốc, thu hút sự chú ý của hậu cung một khoảng thời gian.
Còn ta thì bị phạt ba mươi gậy, nàng ta hoàn toàn không cầu xin lấy một lời.
Ta nằm trên giường cả một tháng trời mới xuống được giường, để lại tật đau người mỗi khi trời âm u, đổ mưa.
Mọi người phẫn nộ, Hoàng hậu lập tức hạ lệnh lột trang phục của nàng ta xuống.
Mấy ma ma cường tráng ép sát lại, cuối cùng Mộ Nghiên Ninh hoảng sợ rồi, nàng ta chạy về phía ta, hét lớn: “Giang Nguyệt cứu bổn cung.”
Kiếp này, ta sẽ không bao giờ làm lá chắn của nàng ta nữa.
Bụp một tiếng, ta quỳ trên mặt đấu: “Cầu xin Hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho Mộ tần. Nàng ấy biết sai rồi, không nên coi thường cung quy, mong người miễn xá cho nàng ấy.”
Nhưng ta thấp cổ bé họng, ở trong hiện trường hỗn loạn này, ta như một hòn đá rơi vào trong sóng to gió lớn, đến một chút gợn sóng cũng không gợi lên được.
Mộ Nghiên Ninh bị mọi người vây lại lột quần áo trước mặt mọi người, lộ ra áo trong.
Tóc tai rối loạn, phấn má son môi loang lổ trên mặt, nào có còn một chút dáng vẻ tiên tử lạnh lùng khi nãy, trông hệt một ả ăn xin.
Hoàng thượng đến chậm hơn kiếp trước một bước, nhìn thấy ta nước mắt lưng tròng quỳ xuống đất cầu xin Hoàng hậu và Mộ Nghiên Ninh nhếch nhác, bẩn thỉu.
Hắn mang theo chút chán ghét liếc qua Mộ Nghiên Ninh, nhìn ta một cái thật sâu, mới cười hỏi Hoàng hậu có chuyện gì.
Hoàng hậu có ba phần chột dạ, lần đầu tiên phi tần thỉnh an khiến nàng ta khó coi trước mặt mọi người, sợ Hoàng thượng trách phạt.
Trong lúc ngẩn người, ta tranh nói trước:
“Hồi bẩm bệ hạ, trách thần thiếp không tốt, không kịp nhắc nhở tiểu chủ tử thay cung trang, xúc phạm đến nương nương, làm hỏng cung quy. Mong bệ, hạ nương nương khai ân, tha cho tiểu chủ tử lần này, chắc chắn lần sau nàng ấy sẽ không dám lạm quyền như vậy nữa.”
Ta đổ hết mọi tội lỗi lên người Mộ Nghiên Ninh, Hoàng hậu hài lòng cười lên: “Mộ tần không hiểu chuyện, trái lại Nguyệt đáp ứng bên cạnh rất hiểu nguyên tắc.”
Hoàng thượng cũng hài lòng gật đầu, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn ta.
“Mộ tần nhiều lần làm hỏng cung quý, giáng làm quý nhân. Nguyệt đáp ứng chăm chỉ hiền thục, phong làm quý nhân.”
5
Bởi vì ta muốn tận mắt chứng kiến Mộ Nghiên Ninh rơi xuống thần đàn, ta lấy lý do chủ tớ tình thâm, xin chỉ ở cùng một cung với Mộ Nghiên Ninh.
Khi ta về cung Mộ Thanh cùng với Mộ Nghiên Ninh, lớp mặt nạ điềm đạm như cúc của nàng ta không giữ được nữa rồi, nàng ta đẩy ta xuống đất.
“Đến chủ tử ngươi cũng không bảo vệ được, ngươi có xứng đáng với dặn dò trước kia phụ hoàng mẫu hậu ta dặn ngươi không?”
Nàng ta bắt đầu trói buộc đạo đức của ta.
Từ xưa đến nay nàng ta đều như vậy, dùng đạo đức, dùng tình cảm, khiến cho người bên cạnh gánh vác cho nàng ta, đi chết vì nàng ta.
Nhưng mà, ta chết một lần rồi, ngươi có dùng bao nhiêu nhân nghĩa đạo đức, cũng không hề có tác dụng với ta.
“Chủ tử, nô tỳ vẫn luôn khấu đầu xin tha mà, lẽ nào người muốn nô tỳ đánh nhau với đám người đó? Chống đối Hoàng hậu nương nương?” Vẻ mặt ta khó mà tin được.
Đương nhiên là nàng ta nghĩ như vậy, chẳng qua là vướng hình tượng dửng dưng không tranh giành của mình, không thể nào nói ra, chỉ đành bỏ qua vấn đề này.
“Không ngờ rằng ngươi dám giấu dã tâm lớn như vậy, tranh chồng với chủ tử. Ngươi làm sao mà xứng với cha mẹ, xứng với kỳ vọng của dân chúng Nam Chiêu?” Dáng vẻ nàng ta vô cùng đau đớn.
Ta biết, nàng ta đang khuyên ta rút lui, đừng chắn nàng ta nữa.
“Chủ tử bớt giận, từ trước đến nay Giang Nguyệt chưa từng muốn tranh sủng, chính bởi lòng lo lắng cho Nam Chiêu nên mới cầu xin. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, lỡ như bởi vì chủ tử không muốn thị tẩm mà gây chiến với Nam Chiêu, thế chẳng phải chủ tử là tội nhân hai nước?”
Nếu như ngươi đã đánh đòn phủ đầu, vậy thì ta sẽ nghiêm trọng hóa vấn đề.
Đến Giang Bạch lòng đầy căm phẫn, cũng lộ ra ánh mắt đồng tình với ta.
Mộ Nghiên Ninh lại không đồng ý, nàng ta vẫn là dáng vẻ đau buồn: “Tình yêu của bọn ta mới vừa bắt đầu, ở giữa không thể nào thiếu hiểu lầm với thất bại, triền miên đau khổ, há sẽ bởi vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến quan hệ hai nước?”
Đến bây giờ nàng ta vẫn không biết, thiên tử tức giận, xác chết đầy đồng.
Trong đầu nàng ta vẫn đang nghĩ nên tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn như thế nào, hiểu lầm ngập tràn tình thúc sẽ rung động lòng người ra sao.
“Chủ tử, bên cạnh Hoàng thượng không có chuyện nhỏ, ngộ nhỡ chiến sự hai nước lại nổi lên, Nam Chiêu không còn tồn tại, đến lúc đó địa vị của người ở hậu cung mới thật sự lung lay đó.”
Ta than thở khóc lóc, tình chân ý thật.
Khi thật sự uy hiếp đến lợi ích của bản thân, con người mới có thể coi trọng.
Mộ Nghiên Ninh nghĩ đến lỡ như Nam Chiêu không còn tồn tại, thậm chí nàng ta không bằng bất cứ một vị phi tần nào trong hậu cung.
Vẻ mặt nàng ta dịu đi rồi.
“Nghĩ đến quá khứ chủ tớ hai ta thân thiết biết bao, nay phần của ngươi hay ta cũng đều như nhau rồi.”
Nàng ta canh cánh trong lòng chuyện ta thượng vị, càng không chịu nổi việc ngồi ngang hàng với một nô tỳ ti tiện như ta.
Đừng nhìn dáng vẻ bình thản của nàng ta, thực ra từ trước đến nay nàng ta phân rõ tôn ti, trên nàng ta người người bình đẳng, dưới nàng ta hạ tiện bất hảo.
“Người mãi mãi là công chúa của nô tỳ, Giang Nguyệt luôn luôn lấy người làm đầu.”
Kiếp trước nàng ta dùng hai ba câu nói đã khiến ta bảo vệ nàng ta cả đời.
Kiếp này ta muốn dùng độc bọc đường tiễn nàng ta lên trời một đoạn.
6
Cơ thể của con gái Nam Chiêu mềm mại thơm tho, nước da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp.
Huống chi ta hiểu làm thế nào để khiến Hoàng thượng tận hứng, còn biết cách chế ra hương tình bí truyền.
Kiếp trước, ta đưa những hương tình có mùi vị khác nhau cho Mộ Nghiên Ninh trợ hứng, khiến Hoàng thượng thâm tình với nàng ta, muốn ngừng cũng chẳng được.
Kiếp này, một chút ta cũng sẽ không chia cho nàng ta.
Rất nhanh, càng ngày Hoàng thượng càng mê mẩn ta, thường xuyên lật thẻ bài của ta.
Tiếng hoan ái trong cung điện của ta truyền đến tai Mộ Nghiên Ninh, làm nàng ta thường xuyên đập phá đồ đạc.
Ta biết Mộ Nghiên Ninh ngồi không yên rồi.
Tiết mục lạt mềm buộc chặt không có đất diễn, Mộ Nghiên Ninh quyết định không vòng vo nữa, lần này chủ động tấn công.
Nàng ta thường xuyên nhảy múa dưới ánh trăng, gảy đàn bên hồ, muốn tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn.
Kiếp trước nàng ta mặc trang phục màu trắng ánh trăng đặc biệt, kiếp này nàng ta đổi thành cung trang, không còn chút khác biệt nào nữa, cực kỳ giống với một nữ nhân nghĩ hết cách để tranh sủng.
Lại bởi vì ta sợ hãi độc sủng, lấy lý do mong Hoàng thượng chăm sóc nhiều hơn đến những phi tần khác, thường xuyên uyển chuyển từ chối hắn, Hoàng thượng càng thêm bận lòng với ta, hắn khịt mũi khinh thường trò mèo của nàng ta.
Nhiều lần mưu kế không thành, hôm đó nàng ta yêu kiều quỳ lạy trên còn đường Hoàng đế chắc chắn sẽ đi qua, kể ra nỗi tương tư vô hạn, còn có quá khứ không hiểu chuyện.
Mỹ nhân rơi lệ, chủ động tỏ ra yếu thế, Hoàng thượng từng kinh ngạc bởi vì lần đầu gặp gỡ cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.
Mộ Nghiên Ninh vẫn phô trương hình tượng như mai như cúc, lạnh lùng như tiên tử của mình, khiến cho vị Hoàng thượng giàu có khắp thiên hạ này cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Địa vị của Mộ Nghiên Ninh được tăng ba lần, phong làm Mộ phi.
Mà bởi vì trước đó Mộ Nghiên Ninh liên tục thất bại, một khi đắc sủng liền lo được lo mất, hận không thể ngày ngày dính lấy Hoàng thượng.
Ngày cả mùng một, mười lăm hàng tháng, nàng ta đều mượn cớ không khỏe, khiến Hoàng thượng qua đêm ở cung Mộ Thanh.
Bởi vì ta hiểu được không thể độc chiếm ân sủng, tướng mạo có chút xinh đẹp, hơn nữa còn không có bối cảnh, một nô tỳ trời xui đất khiến được thượng vị, nên từ trước đến nay Hoàng hậu và Vân quý phi chưa từng nhìn thẳng vào ta.
Mà đối với Mộ Nghiên Ninh khuynh quốc khuynh thành, còn là công chúa Nam Chiêu, Hoàng hậu cùng Vân quý phi bị lạnh nhạt nhiều ngày không ngồi yên được nữa rồi.
Đầu giáo của bọn họ đồng loạt nhắm vào Mộ Nghiên Ninh.
Lần này, không có ta che chở bảo vệ, Mộ Nghiên Ninh ngươi có thể đi được bao xa chứ?