Công Chúa Thượng Vị - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:43
Thế nên nhấc chân bước khỏi bóng râm:
“Sao thế? Thất hoàng ý tiểu hộ vệ của bản cung ?”
“Vậy thì nha,” vẻ mật, đưa tay vuốt nhẹ thắt lưng Vệ Tịch, rạng rỡ, “Bản cung còn chơi đủ.”
“Hơn nữa, bản cung thấy bên cạnh trông còn tuấn tú hơn kìa. Tiếc là bản cung bây giờ chỉ thích mấy rắn rỏi khỏe mạnh thôi.”
Ta cố tình Hừ Hừ vài tiếng, tay vẫn đặt eo Vệ Tịch rời.
Rồi nhân lúc ai để ý, bấu vài cái thật mạnh.
Hồng Trần Vô Định
Vệ Tịch lập tức cứng , miệng ngậm như hến, gương mặt vốn cũng đông cứng .
“Tam hoàng tỷ xin chớ đùa.”
Thẩm Huyên nhíu mày, giọng vui:
“A Cảnh chẳng qua là phụ trách bảo hộ thôi.”
“Phải ,” gật đầu lấy lệ, “Thất hoàng xưa nay trong sáng thuần khiết, là bản cung năng hàm hồ .”
Thẩm Huyên , vẻ mặt thoáng chốc lộ nét sửng sốt.
Ta chẳng tiếp tục dây dưa với nàng , liền định kéo Vệ Tịch rời .
Nào ngờ Thẩm Huyên cắn môi, bất ngờ cất tiếng gọi :
“Phụ hoàng ban ảnh vệ của cho .”
Ta khựng bước, nghĩ bụng: chuyện từ lâu, chẳng lẽ nàng còn khoe khoang mặt ?
Thế nhưng câu của nàng khiến nhướng mày kinh ngạc.
Nàng :
“Muội , trong đám ám vệ cùng lứa , năng lực của Vệ Tịch cũng chẳng nổi bật. Tam hoàng tỷ bên cạnh đang thiếu , bằng để A Cảnh qua bảo vệ tỷ.”
11
Khi Thẩm Huyên những lời , giọng nàng mang theo chút vội vàng, đến cả bản nàng dường như cũng nhận .
Trước mơ hồ cảm thấy, Thẩm Huyên như thể năng lực tiên đoán tương lai.
Nàng dường như luôn nắm rõ từng bước kế hoạch của , luôn thể chuẩn sẵn đường lui, thế phản đòn.
từ khi trọng sinh, dường như nàng mất quyền chủ động với .
Không chắc chắn, nên tiếp tục quan sát.
Thế là vẻ kinh ngạc:
“Thất hoàng thật sự nỡ lòng nhường yêu thích?”
“Dù thì sự an của Tam hoàng tỷ vẫn là quan trọng hơn.”
“Muội cũng bản cung xưa nay chẳng quan tâm mấy chuyện .”
Ta tủm tỉm, nhưng ánh mắt mang theo chút giễu cợt.
“Bản cung chỉ thích c.h.ế.t hoa mẫu đơn, quỷ cũng phong lưu.”
Thẩm Huyên , như trút gánh nặng.
Nàng mỉm , dịu dàng tiếp: “Dù gì A Cảnh cũng là một nhân tài, nếu tỷ thật sự thích—”
“Bản cung thích.”
Ta cắt lời nàng, vẫn giữ nụ môi. từng chữ thốt đều lạnh như băng:
“Bản cung xưa nay vốn yêu sạch sẽ, những thứ khác dùng qua, bản cung sẽ bao giờ chạm .”
“Bản cung thấy bẩn.”
Nói đến hai chữ cuối, sang Bùi Cảnh, ánh mắt cong cong như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-6.html.]
Bùi Cảnh sững .
Sắc môi tái nhợt, thể lảo đảo, như thể chống đỡ nổi nữa.
12
Ta nổi danh là kẻ mê sắc.
Người hầu hạ bên cạnh , ai nấy cũng đều chút sắc riêng.
Vì thiên hạ liền đồn đại rằng công khai dưỡng nam sủng trong cung, hoang dâm vô độ, điều trái luân thường.
Ta liền thuận theo nước đẩy thuyền.
Nữ tử mà dưỡng đầy nam tử, trong mắt thế nhân quả thật là điều ghê tởm.
Và Bùi Cảnh, tin thật.
Cho nên lúc mới giữ bên , trong mắt ngoài sự nhục nhã còn thêm chán ghét.
Thực lúc đầu còn cảm thấy phần ấm ức, thậm chí định dạy dỗ một trận nên .
ngay đầu tiên tay, thuộc hạ khống chế lực đạo, khiến vô tình thấy vết sẹo nơi n.g.ự.c .
Vết sẹo là vết thương suýt g.i.ế.c c.h.ế.t khi cứu năm xưa.
Cuối cùng, hạ lệnh dừng tay.
Không còn cách nào khác, ai bảo năm từng cứu một mạng chứ?
A tỷ từng , mạng sống còn đáng giá hơn cả thể diện.
Thế nên nhẫn nhịn, nghĩ bụng: “Rồi sẽ ngày hiểu tấm lòng .”
Ai ngờ kịp đợi hiểu, chỉ chờ một câu từ miệng Bùi Cảnh: “Dơ bẩn.”
Ta còn nhớ hôm đó là sinh thần của Bùi Cảnh.
Vì đó là sinh thần đầu tiên bên cạnh , nên hứng chí khắc tay một thanh tiểu kiếm bằng gỗ, định bụng sẽ chờ đến để tự tay buộc dây tua đỏ.
lúc chuyện gấp khiến thể đến, đành bảo một cung nữ mang tặng .
Cung nữ tướng mạo cũng tệ, e là khiến Bùi Cảnh hiểu nhầm.
Kết quả là cây kiếm gỗ trả về.
Người báo rằng Bùi Cảnh bảo phận thấp hèn, dám nhận ân thưởng.
Thế nhưng Tịch Lạc — lớn lên cùng từ nhỏ khi giận đến đập chân đập tay, hét lên:
“Rõ ràng thấy tên lòng lang sói đó bảo rằng thanh kiếm bẩn!”
Vật thì bẩn.
Chỉ là nó khinh thường.
Vậy nên tự nhủ, nghĩ đến vết sẹo n.g.ự.c , để sinh mạng áp chế thể diện.
kể từ đó, bao giờ tặng thêm bất kỳ món đồ tự tay nào nữa.
Dẫu , vẫn luôn đối xử với Bùi Cảnh .
13
Ban ngày Thẩm Huyên vẫn thể thật sự đem Bùi Cảnh rời .
Ta vốn nàng chắc chắn còn chiêu , nhưng ngờ nàng thể chuyện hoang đường đến thế.
Vài ngày , thấy Bùi Cảnh trang điểm chải chuốt một lượt, đưa đến tận tẩm điện của , lòng chỉ thầm nghĩ: quả nhiên, xem thường Thẩm Huyên là đúng .
“Đường đường là một ám vệ hạng nhất Ám Ty đào tạo , cam tâm tình nguyện đến đây món đồ sưởi ấm giường cho bản cung ?”
Ta lắc đầu vẻ kinh ngạc, lùi về vài bước, chẳng thèm đến gần:
“Nếu để thủ lĩnh Ám Ty của các ngươi chuyện , nhất định cảm thấy ngươi chính là nỗi sỉ nhục mà đào tạo .”