Công Chúa Thượng Vị - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:42:46
15
Ta thật là con ruột của hoàng hậu đương triều.
Ta sinh trong lãnh cung, bởi một phi tần thất sủng.
Mẫu từng mơ tưởng rằng, nếu sinh hoàng tử thì thể nhân đó thoát khỏi nơi . Thế nhưng, bà sinh một nữ nhi.
Ngay khi chào đời, suýt chút nữa bóp c.h.ế.t trong tã lót, may nhờ một ma ma già nhặt về cứu sống.
Chỉ là những tháng năm đó trong lãnh cung, sống bằng chết.
Năm giặc nổi khắp nơi, thích khách xông hoàng cung hành thích, thất bại chạy trốn đến tận lãnh cung.
Lũ thích khách, dĩ nhiên sẽ buông tha những kẻ già yếu bệnh tật vứt bỏ nơi xó xỉnh đó.
Khi , mẫu trong cơn hoảng loạn túm lấy , đẩy mặt, cầu xin tên thích khách tha mạng.
Có lẽ ngay cả cũng cảm thấy hành vi đó thật đáng khinh, nên lưỡi đao đang bổ xuống , chuyển hướng c.h.é.m xuống chính đàn bà đó.
Ta tận mắt thấy bà c.h.é.m đôi, m.á.u ấm văng đầy mặt.
Thế mà gương mặt vẫn chút biểu cảm.
“Để bà c.h.ế.t ngươi, xem như ngươi c.h.ế.t cũng nhắm mắt .”
Tên thích khách , giơ đao nữa.
Ta đáng lẽ chết.
Hồng Trần Vô Định
một , chắn mặt .
Kẻ đó chỉ là một thiếu niên chừng tám, chín tuổi, mặc hắc y bó sát, nơi tay áo thêu một con ưng trắng.
Ma ma già từng kể với , trong cung một tổ chức tên gọi “Ám Ty”, nơi huấn luyện ám vệ bảo vệ hoàng tử công chúa. Còn thêu sắc trắng tay áo, là ám hiệu cho ám vệ mới nhập môn.
Vậy mà chút do dự, chắn , liều giằng co với thích khách.
Hắn cũng chút bản lĩnh, hơn nữa kẻ vốn mang thương tích từ .
Cuối cùng, lấy chính n.g.ự.c đón một nhát đao, đổi là một kiếm đ.â.m xuyên tim kẻ thù.
Thế nhưng thích khách vẫn c.h.ế.t ngay, chỉ tạm thời mất hành động.
Mà tiểu ám vệ cũng kiệt sức.
Ta vẫn một lời.
Chỉ nhặt lấy thanh kiếm rơi đất, hai tay nắm chặt, dồn lực đ.â.m thêm mấy nhát.
Đến khi tiểu ám vệ nhăn nhó, lên tiếng nhắc nhở:
“Tiểu điện hạ, c.h.ế.t . Chết đến mức thể c.h.ế.t thêm nữa .”
—— Đó là đầu tiên g.i.ế.c .
Bàn tay cầm kiếm run rẩy ngừng, đến lúc mới chậm rãi cảm nhận nỗi sợ.
Hắn cẩn thận lôi từ một thanh tiểu mộc kiếm, đưa cho :
“Cái thứ nặng quá. Tiểu điện hạ còn nhỏ, chơi cái .”
Ta theo bản năng đưa tay đón lấy.
Chuỗi tua đỏ của kiếm, thời gian phai màu, lắc lư trong gió đêm.
Ta lặng lẽ bước đến mặt , chằm chằm vết thương rách toạc đầy m.á.u nơi ngực, cổ họng khô khốc:
“Trong lãnh cung thuốc.”
“Ừ.”
“Ngươi sắp c.h.ế.t .”
“Ta sẽ c.h.ế.t .”
Khuôn mặt của tiểu ám vệ từng xử lý qua, nên dù mất máu, sắc mặt vẫn mấy đổi.
Chỉ đôi mắt, vẫn rực rỡ như trời, mang đầy nụ .
Hắn nhắc một nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-thuong-vi/chuong-8.html.]
“Ta sẽ chết, tiểu điện hạ. Ta còn đợi lớn lên, đến tìm ám vệ của mà!”
Khi , chỉ nghĩ mê sảng.
Chẳng đến chuyện tư cách chọn ám vệ , ngay cả sống sót qua đêm nay, cũng dám chắc.
Thế là lưng bỏ .
—— ít nhất, kẻ từng cho mấy miếng bánh, cùng vài ngắm , giờ cứu một mạng thể c.h.ế.t .
Ta gom hết thuốc ít ỏi cất giữ , chạy vội .
còn ở đó.
Chỉ để đất một hàng chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc.
Lúc chữ, chỉ thể ghi nhớ hình dạng từng nét bút.
Chuyện ầm ĩ trong lãnh cung hôm khiến hoàng đế thể ngơ.
Cũng nhờ đó mà bọn họ mới phát hiện, thì trong lãnh cung vẫn còn một tiểu công chúa.
Ta đón khỏi lãnh cung, đưa đến danh nghĩa của Hoàng hậu để nuôi dạy.
Ta học chữ.
Rồi dòng chữ năm xưa để là gì:
“Tiểu điện hạ, nhớ đến tìm .”
Và , thật sự tìm .
lẽ tìm nhầm .
16
Vệ Tịch vẫn đang ầm ĩ đòi đổi chỗ, rằng thể để Bùi Cảnh thấy hết , như thế là chịu thiệt.
khi nhận nét mặt dần lạnh xuống, giọng điệu của cũng dần nhỏ .
“Tiểu điện hạ, đang giận ?”
Người dần thu vẻ cợt nhả thường ngày, phần lúng túng.
Hắn liếc Bùi Cảnh đang trầm mặc rõ đang nghĩ gì, cuối cùng cắn răng, túm lấy hai vạt áo che chắn mặt , cúi đầu khẽ:
“Nếu tiểu điện hạ thật sự thèm thể như thì cứ cắn khẽ một cái , nhỏ thôi, đừng để khác thấy là .”
Ngữ điệu giống như đang dỗ một đứa trẻ.
lời chẳng thể thống gì.
Ta mặt cảm xúc, đưa tay đẩy khuôn mặt .
Vốn dĩ định nghiêm túc chuyện với , nhưng khi mở miệng, kìm mà giọng bắt đầu run rẩy:
“Ngươi lừa ”
—— Rõ ràng hứa để đến tìm ngươi, để ngươi trở thành ám vệ của . năm đó rõ ràng ngươi còn ở đó!
Kiếp , từng nhận sai một .
hiểu vì , tin chắc Vệ Tịch chính là mà đang tìm kiếm.
Vệ Tịch vẫn hiểu , vẻ mặt ngơ ngác:
“Ta lừa tiểu điện hạ chuyện gì cơ?”
Ta đáp, chỉ ngẩng đầu, thẳng đôi mắt màu hổ phách của , hỏi tiếp:
“Mắt của ngươi thế?”
Ta nhớ rõ khi mắt của Vệ Tịch là màu đen tuyền.
Đôi mắt luôn khiến nghĩ tới bầu trời đêm rực rỡ nhất mà từng thấy trong lãnh cung.
Vệ Tịch lập tức né tránh ánh mắt .
Hắn khẽ gãi mũi, lẩm bẩm rõ:
“Hồi thử thuốc, cẩn thận uống nhầm cái gì đó.”