Công Đức Thâm Hậu Trở Thành Đạo Cụ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 23:59:31
Đạo sĩ gật đầu: “Sơn Quỷ cũng dễ, mà cũng khó. Bởi một khi đã nhập, thì sống chết gắn liền, thể tách . Muốn cứu cháu ông, chỉ một cách, tìm thân thiết, để Sơn Quỷ chuyển qua. chuyển sẽ chết thay cháu ông.”
Lời dứt, cửa phòng bỗng bật mở. Một đàn ông trung niên, vẻ ngoài nhã nhặn, đeo kính gọng vàng bước . Hắn dứt khoát: “Tôi làm.”
Ngay khi xuất hiện, nữ quỷ trong lọ vốn yên tĩnh lập tức nổi điên. Sợi dây đỏ buộc lọ vỡ vụn từng đoạn. Trong nháy mắt, bình thủy tinh nứt nẻ khắp nơi, chỉ cần chút lực nữa là nữ quỷ sẽ thoát . Một giọng đầy sát khí vang lên từ trong lọ, điên cuồng và khát máu…
“Tôi giết . Làm ơn, hãy để giết !” Nữ quỷ nổi điên.
Ông Cố Xuyên Sơn đến, vội vàng lắc đầu: “Không ! Con là cha ruột của Tiểu Tiểu. Nếu con xảy chuyện, con bé làm bây giờ?”
Người đến chính là con rể của nhà họ Cố – Lục Thừa Dương, trông vẻ mới vội vã chạy về, trán còn lấm tấm mồ hôi.
Lục Thừa Dương : “Ba, con đã từng bảo vệ Nhạc Nhi. Lần , dù thế nào con cũng bảo vệ Tiểu Tiểu.”
Tống đại sư bên cạnh vuốt râu hỏi: “Anh Lục, đã suy nghĩ kỹ ? Một khi sơn quỷ nhập thân, kết cục là chỉ chết.”
Lục Thừa Dương gật đầu, giọng kiên quyết: “Con chấp nhận mọi kết quả. Ba, công ty con đã sắp xếp thỏa, tuần ba đến tiếp nhận là . Những năm qua, con cũng dành dụm một ít cho Tiểu Tiểu, mong ba chuyển cho con bé. Con vốn là kẻ ở rể, con cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Chỉ là… ba mẹ con bên vẫn mong ngày Tiểu Tiểu đến thăm ông bà.”
Lời của chân thành tha thiết. Hắn quỳ xuống dập đầu với ông Cố, dậy, ánh mắt kiên quyết: “Tống đại sư, xin bắt đầu .”
Tôi xoa cằm cảnh, cảm thấy gã con rể tồi nhỉ. Ít cũng trách nhiệm, khí phách.
Tôi nghiêng đầu hỏi nữ quỷ: “Nè, khi nào cô nhớ nhầm ? Biết cô thật sự từng mang thai và sinh con gái?”
Một làn khói đen bốc lên, lẫn trong đó là tiếng gào thét đầy phẫn nộ của nữ quỷ: “Lừa đảo! Đều là đồ lừa đảo!”
… Tiêu , lẽ nên nhiều chuyện. Một câu hỏi khiến cô nổi điên thật .
Chị liền tháo sợi dây quấn bình đựng linh hồn nữ quỷ xuống, quẳng cho : “Thẩm Giai, làm cô im .”
Khói đen dày đặc đến mức chẳng rõ gì nữa.
“Á… Tôi… làm để cô im đây?”
Tôi như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay, chuyền từ tay trái sang tay , cuối cùng đành siết chặt cái bình, dịu giọng thương lượng: “Cô lời một chút, tìm cơ hội cho cô trút giận, chứ?”
Nữ quỷ gào lên: “Tôi !”
Tôi nạt : “Thế giờ đập chết cô nhé?”
Nữ quỷ… im bặt: “Được … làm loạn nữa.”
Khói đen tan , hình ảnh trở nên rõ ràng. Trên lầu đã bắt đầu làm phép.
Quá trình nghi lễ dài rườm rà, là thứ mê tín cổ quái. Sau vài lượt niệm chú, Tống đại sư đột nhiên phun một ngụm máu tươi.
“Không … Mệnh cách của xung khắc với sơn quỷ, thể dẫn nó .”
Tống đại sư yếu đến mức suýt ngã gục, Lục Thừa Dương vội đỡ lấy: “Vậy làm ?”
Tống đại sư truyền lời trăn trối: “Chỉ còn cách đổi . Có ai cùng huyết thống với cô bé ?”
Vừa dứt lời, ông Cố nhắm mắt, giọng trầm thấp: “Có . Để .”
Lần thì nghi lễ tiến hành suôn sẻ. Một bóng đen dữ tợn ép khỏi Cố Tiểu Tiểu, phát tiếng gào rít sắc nhọn.
Trông nó như một con mèo, nhưng tai to và nhọn hơn, thân hình cũng lớn hơn nhiều.
Theo hướng dẫn của Tống đại sư, sơn quỷ gào rú lao về phía ông Cố. Chỉ trong nháy mắt, làn da trần của cụ bắt đầu nứt nẻ, những đường rạn như vảy cá hiện rõ, máu rỉ thành từng tia.
Ông Cố ngã xuống, đau đớn quằn quại, cố bò bồn kính chứa nước.
Tôi hỏi: “Nếu Tiểu Tiểu là con gái của nữ quỷ, thì giữa ông Cố và con bé chẳng huyết thống gì. Sao dẫn dụ sơn quỷ nhập thân ?”
Tống Triết nhếch môi lạnh: “Cái gã Tống đại sư , một câu thật cũng . Đối phó với sơn quỷ vốn cần mạng đổi mạng gì cả.”
Tôi hít một lạnh: “Vậy… đây là một cái bẫy?”
“Tất cả những thứ như ‘huyết thống’, ‘mệnh cách xung khắc’ đều là cái cớ. Cái gã đại sư đó là do Lục Thừa Dương thuê về giả làm.”
Tôi chợt hiểu.
Một màn lớn như thế… mục đích chỉ là để dụ sơn quỷ nhập ông Cố, danh chính ngôn thuận trừ khử ông .
Và như , cả gia sản nhà họ Cố sẽ rơi trọn tay Lục Thừa Dương.
Quả nhiên, khi sơn quỷ nhập thể, sắc mặt căng thẳng lo lắng ban đầu của Lục Thừa Dương lập tức biến mất.
Hắn xuống, châm một điếu thuốc, mờ mịt khói thuốc bao quanh, thong dong thưởng thức dáng vẻ , quỷ chẳng quỷ của ông Cố.
“Ba, đau ?” Hắn hỏi.
Ông Cố còn chút tỉnh táo, thấy bộ dạng hiện tại của Lục Thừa Dương liền hiểu tất cả.
“Là mày…”
Ông giận dữ đập thành bồn kính, nhưng tất cả đã quá muộn.
Lục Thừa Dương dậy, phủi bụi áo, khí chất cao quý lạnh lùng: “Là con. Ba làm gì dữ ? Sắp chết thì đừng la lối om sòm, bẩn nhà, gọi đến dọn.”
Lúc , Cố Tiểu Tiểu mới tỉnh trong bồn kính, cô bé xung quanh, ngơ ngác hỏi: “Ba, ba đã làm gì ông nội ? Ông chết! Trước ba như mà!”
Lục Thừa Dương đáp, chỉ giơ tay tát một cái. Tiểu Tiểu đánh ngã lăn đất.
“Tao lần nữa. Mày là con tao. Mày quan hệ gì với cái họ Cố hết. Mày mà còn linh tinh, sẽ chết chung với ông .”
Tiểu Tiểu dọa đến im bặt.
Quản gia bước , kéo cô bé ngoài.
Ông Cố như sét đánh ngang tai.
“Mày gì? Tiểu Tiểu… cháu tao?”
Lục Thừa Dương khẽ: “Muốn biết thật ? Đợi đến tuần thất của ông tính tiếp. Tôi sẽ đốt cho ông.”
Hắn phẩy tay, hiệu cho Tống đại sư tay: “Xử lý sạch sẽ một chút, nhà họ Cố nhiều , lắm tai mắt.”
Tống đại sư hề hề, vỗ ngực cam đoan: “Cứ yên tâm, lật tung cả trời lên, cũng chỉ là họa do sơn quỷ gây .”
Lục Thừa Dương gật đầu, nhấc chân định rời , nhưng bước một bước, “choang” một tiếng, chiếc lọ thủy tinh chứa lão quỷ rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tống Triết , nhún vai, : “Tôi lỡ tay làm rớt. Anh tin ?”
Tống Triết gật đầu: “Tin. Rất tin luôn.”
Chúng bước lên phòng ngủ tầng ba. Căn phòng tối om, từng đợt khói đen cuồn cuộn dâng lên, tiếng gào thét vang trời, nữ quỷ phẫn nộ lật tung mọi thứ, tay tàn nhẫn, thèm một lời mở màn, lao treo ngược Lục Thừa Dương lên tường, quất roi lia lịa ngừng nghỉ.
“Ai đó! Tống đại sư, còn mau thu phục yêu nghiệt !”
Lục Thừa Dương kinh hoàng tột độ, mất hết vẻ kiêu ngạo thường ngày, giờ chỉ còn sự chật vật và sợ hãi. Tống đại sư vội vàng định niệm pháp, nhưng một đạo huyết quang xẹt tới, đóng đinh ông thẳng tường.
Sương máu tan , lộ khuôn mặt già nua, trắng bệch và tang thương của lão quỷ, khằng khặc: “Lão tử sống trăm năm, từng thấy tên đàn ông nào vô liêm sỉ như ngươi. Bắt nạt đàn bà con gái, giỏi lắm ? Lại đây, đấu với lão một trận!”
Ngay cả một con sơn quỷ cấp thấp mà Tống đại sư còn vật lộn, gì tới lão quỷ sống cả thế kỷ? Chớ cứu Lục Thừa Dương, bản thân ông cũng khó mạng. Ông run rẩy van xin: “Tiền bối, việc liên quan tới , chỉ là kẻ giả mạo thu tiền thôi! Tôi họ Lưu, họ Tống. Có ân oán gì thì tìm Lục Thừa Dương ! Chính bỏ một triệu, thuê giết Cố Xuyên Sơn, ngoài chẳng làm gì hết!”
Lão quỷ quỷ dị, thè cái lưỡi đỏ như máu quấn lấy cổ “Lưu đại sư”, gã trợn trắng mắt, chân co giật, ngất lịm vì sợ.
“ là vô dụng, còn gan bằng một con nhóc con.”
Lão quỷ phì một tiếng khinh bỉ, quẳng Lưu đại sư sang một bên lăn lên ghế sofa, vẻ hứng thú với cảm giác , dặn: “Con nhỏ , mày cứ từ từ mà xử lý , hôm nay cần vội .”
Nữ quỷ càng quất Lục Thừa Dương mạnh tay hơn. Sau cơn thịnh nộ, cô hiện nguyên hình: gương mặt trắng bệch vấy đầy máu và nước mắt. Ban ngày ban mặt, mà vẫn lạnh sống lưng.
“Lục Thừa Dương, lâu gặp.”