Công Lược Nhân Vật Phản Diện Hắc Hóa
Chương 4
Với tính cách của cha mẹ, không thể không phát hiện ra con gái mình đã đổi hồn.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh: “Thay đổi gì ạ?”
“Đổi thành chăm chỉ, dạo này con không còn ham chơi nữa, cũng lâu rồi không xin mẹ thêm tiền tiêu vặt, trước kia con tháng nào cũng tiêu hết mười vạn.”
“Cũng đã mời hai rồi, còn không chăm chỉ thì sẽ không kịp.”
Mẹ Giang nhìn tôi, hốc mắt dần đỏ hoe.
“Con ngoan lắm, Thanh Thanh.”
“Con càng ngày càng giống trước kia rồi.”
17.
Ý gì?
Tôi mơ hồ cảm thấy, câu nói của bà có ý sâu xa.
Làm cha mẹ, họ đối xử với con gái thái độ cũng không tốt… Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác?
Chuông cửa đột nhiên reo.
Thịnh Ninh Dạ đứng ở ngoài cửa.
Trên tay anh ta cầm một bó hoa hồng.
“Thanh Thanh, hôm nay thời tiết đẹp, có muốn cùng anh ra công viên đi dạo một chút không?”
Hắn cố ý lấy lòng tôi.
Chắc là mẹ Thịnh đã ngầm ý bảo anh ta phải nhanh chóng ôm chặt lấy đôi chân dài của tôi.
Thế nhưng là, tôi nhìn ra được sự không tình nguyện trong mắt anh ta.
“Không đi.”
“Tại sao chứ? Trưa nay anh sẽ đưa em đến nhà hàng em thích nhất.”
“Anh nhường đường một chút, đừng cản đường tôi.”
Nhiều lần từ chối, rốt cục cũng chọc giận Thịnh đại thiếu gia.
“Giang Thanh Nguyệt, tôi đã đủ nể mặt em rồi! Đều chủ động đến hẹn hò với em, em còn muốn thế nào nữa?”
“Tôi không thích anh, nghe hiểu tiếng người đúng không?”
“Còn giận dỗi à? Tôi nghe nói dạo này em đi rất gần với Thịnh Minh Kì, cố ý chọc giận tôi sao?” anh ta cong môi, cười tà mị: “Muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, được thôi, quay về bên tôi đi, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cân nhắc chuyện đính hôn với em.”
“Câm miệng đi đồ ngốc!”
Tôi không nhịn được nữa, cầm bó hoa hồng đập vào đầu anh ta.
Trong bó hoa còn có nước, làm ướt mái tóc được chải chuốt cẩn thận của đại thiếu gia.
“Tôi hiện tại nhìn thấy gương mặt này của anh liền thấy buồn nôn, anh cho rằng mình rất đẹp trai sao? Dừng tự dát vàng lên mặt chứ, nói năng thì ngu ngốc, tự tin một cách thái quá, Lương Tĩnh Như cho anh can đảm thế à, tôi cảnh cáo anh, nếu còn làm phiền tôi nữa, lần sau đánh vào đầu anh không chỉ là hoa đâu!”
Thịnh Ninh Dạ bị tràng mắng như tát nước của tôi làm cho choáng váng.
Hoàn hồn lại, anh ta tức giận túm lấy tôi: “Cô dám mắng tôi!”
Dù sao anh ta cũng là đàn ông, sức lực đương nhiên lớn hơn tôi.
Tôi suýt thì bị anh ta kéo ngã.
Đúng lúc này, Thịnh Minh Kì xông ra, trực tiếp đấm thẳng vào mặt anh ta.
“Không được đụng vào cô ấy!”
18.
Thịnh Minh Kì ra tay rất nặng.
Thịnh Ninh Dạ trông có vẻ cao to nhưng thực ra yếu đuối không chịu nổi gió, trực tiếp ngã xuống đất.
Tôi vội vàng kéo Thịnh Minh Kì lại.
“Đừng đánh, sắp thi tốt nghiệp rồi, đừng gây chuyện.”
Thịnh Minh Kì ngoan ngoãn thu tay lại.
Nhưng cậu ta vẫn hung dữ nhìn chằm chằm Thịnh Ninh Dạ.
Thần sắc đó, giống như một con chó hoang đang nổi điên.
“Nếu còn đụng vào cô ấy, tao sẽ chặt tay mày.”
Thịnh Ninh Dạ run rẩy, đũng quần ướt đẫm.
Thế mà lại tè ra quần rồi.
Trong lòng tôi nảy ra một kế: “Thịnh Minh Kì, cậu biết cách uy hiếp người khác hiệu quả nhất là gì không? Bạo lực không giải quyết được vấn đề, cậu phải công kích vào tâm lý.”
Tôi cầm điện thoại ra, chụp Thịnh Ninh Dạ mấy tấm ảnh.
“Đại thiếu gia, nếu cậu còn làm phiền chúng tôi nữa, những bức ảnh cậu tè ra quần này sẽ xuất hiện trên mọi phương tiện truyền thông xã hội, cậu cũng không muốn chuyện mất mặt như vậy bị mọi người biết chứ?”
Quả nhiên Thịnh Ninh Dạ sụp đổ, cầu xin tôi đừng tung mấy thứ này ra.
Sau khi hắn bỏ trốn, tôi liền khoác vai Thịnh Minh Kì.
“Nhìn này, đối phó với người chết vì sĩ diện, thì phải dùng cách này, nắm được điểm yếu của hắn, mới là nhân vật phản diện ưu tú.”
“Phản cái gì?”
“Không có gì, đi thôi.”
Đi được vài bước, Thịnh Minh Kì không theo kịp.
“Giang Thanh Nguyệt, cô vừa nãy có nhìn thấy tôi ra đòn không?”
“Có, sao vậy?”
“Đánh giá một chút?”
“Rất mạnh mẽ, rất lợi hại.”
“Không sai.” Hắn gật đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cho nên, tôi rất mạnh mẽ.”
19.
Tôi tranh thủ thời gian tìm hiểu một chút về nguyên chủ trong quá khứ.
Giang Thanh Nguyệt đã gặp tai nạn xe hơi ba năm trước.
Mất hết ký ức, tính cách thay đổi rất nhiều.
Mẹ Giang nói, trở nên giống với trước kia hơn – có lẽ là trước khi gặp tai nạn xe hơi.
Thật trùng hợp, tôi xuyên vào từng thế giới khác nhau để đóng vai nữ phụ độc ác, cũng đã ba năm.
Ba năm trước, tôi là ai, tôi ở đâu, tôi cũng không biết.
Sắp đến kỳ thi rồi.
Đêm trước kỳ thi, xảy ra một sự cố.
Tôi không liên lạc được với Thịnh Minh Kì.
Tôi đã tự để lại cho mình một con đường lui, Thịnh Minh Kì đã nương tay trong các vòng thi thử, để bản thân duy trì ở khoảng 20 học sinh giỏi nhất của khối.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có thể khiến mẹ Thịnh kiêng dè.
Nửa tháng trước kỳ thi, mẹ Thịnh tìm đủ mọi cách để cắt giảm tiền ăn vặt của hắn, thậm chí còn không cho hắn ăn cơm.
Cái này cũng không khó giải quyết, tôi có thể nuôi hắn no bụng mỗi ngày.
Nhưng liên lạc không được lại là chuyện gì xảy ra?
Sau khi nghe ngóng một vòng, suy đoán của tôi đã được chứng thực.
Thịnh Minh Kì bị giam lỏng.
Mục đích là để hắn không thể tham gia kỳ thi đại học.
Tôi rất tức giận.
Hắn học tập, tôi phụ đạo.
Hắn bị thương, tôi chăm sóc hắn.
Thịnh Minh Kì giống như một chú mèo con mà tôi nuôi lớn.
Tôi có thể xoa bóp nghiền nắn, nhưng không cho phép người khác bắt nạt hắn.
Nửa đêm, tôi trực tiếp xông vào biệt thự nhà họ Thịnh.
Một ngọn đèn sáng trong căn gác nhỏ hẻo lánh.
Tôi trèo từ bên hông vào.
Nghe có vẻ rất lợi hại nhưng mà… dù sao tôi cũng đã từng xuyên vào tiểu thuyết tu chân cổ đại, không có chút bản lĩnh nào thì làm sao tồn tại được chứ?
Tôi gõ cửa sổ.
Thịnh Minh Kì kinh ngạc nhìn tôi.
Cửa sổ không khóa.
Mẹ Thịnh cho rằng nếu hắn dám nhảy xuống, nhẹ nhất cũng phải gãy xương, cho nên rất tự tin không khóa.
Phòng của Thịnh Minh Kì rất nhỏ, rất đơn sơ, hoàn toàn trái ngược với sự hào nhoáng bên ngoài.
“Sao cô lại đến đây?”
“Tới cứu cậu.”
“Vậy chúng ta chạy ngay bây giờ?”
“Không vội, sáng mai hãy chạy, cậu nghỉ ngơi cho khỏe đã, giữ sức.”
Tôi đi vào, Thịnh Minh Kì dường như yên tâm hơn.
“Cảm ơn.”
Tôi lấy một chiếc bánh nhỏ từ trong túi ra.
Đã bị ép dẹp, không còn hình dạng gì nữa.
Nhưng tôi vẫn cắm một ngọn nến vào, thắp sáng.
“Thịnh Minh Kì, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
20.
Tôi đã xem qua hồ sơ của Thịnh Minh Kì, sinh nhật trùng với ngày thi đại học.
Trên đường đi, tôi tiện tay mua cho hắn.
Không ngờ, một chiếc bánh nhỏ giảm giá lại khiến chú mèo Thịnh cảm động đến mức mặt mày hớn hở.
Sáng sớm hôm sau, tôi buộc dây thừng, để hắn trèo xuống.
Thịnh Minh Kì hỏi: “Còn cô thì sao? Không đi thi à?”
“Tôi không cần thi, ba mẹ tôi đã đầu tư vào trường học tư, tôi có thể vào thẳng.”
Thịnh Minh Kì là người trong giới này, những chuyện như thế này không có gì lạ.
“Vậy cô đi cùng tôi.”
“Tôi không đi.” tôi trừng mắt nhìn hắn: “Tôi phải đánh lạc hướng bọn họ.”
Mẹ Thịnh đã bố trí rất nhiều vệ sĩ ở cửa.
Thịnh Minh Kì đu xuống, rất nhanh đã bị phát hiện.
Một đám người vạm vỡ xông lên khống chế hắn.
Cùng lúc đó, tôi đập vỡ cửa sổ kính.
Tiếng kính vỡ chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc này, tất cả mọi người trong biệt thự đều chạy ra ngoài.
Tôi ném que diêm xuống dưới, đốt cháy tấm vải tẩm xăng đã chuẩn bị sẵn.
Ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt.
Mọi người đều hoảng loạn.
Có người vội vàng dập lửa.
Có người muốn bắt Thịnh Minh Kì.
Có người muốn bắt tôi.
Không lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa biệt thự.
“Nhận được tin báo, có người ngược đãi trẻ vị thành niên.”
“Nghe nói có trộm đột nhập?”
Loạn càng thêm loạn, lúc này rất náo nhiệt.
Tiếng còi cảnh sát, tiếng lửa cháy, tiếng la hét, tiếng chửi rủa.
Đây mới là những gì mà phản diện như chúng ta nên làm!
Khi trời vừa hửng sáng, tôi hét lớn với Thịnh Minh Kì:
“Chạy đi! Đại học đang đợi cậu!”
Cậu thiếu niên nhân lúc hỗn loạn thoát khỏi sự trói buộc, chạy về phía mặt trời mọc.
21.
Trước khi cảnh sát phá cửa, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Hệ thống, độ hảo cảm là bao nhiêu?”
Âm Thanh hệ thống đã bị tôi chặn từ ngày đính hôn.
Tôi suýt quên mất sự tồn tại của nó.
“Ký chủ, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi huhuhu!”
“Độ hảo cảm đã là 70 điểm rồi!”
“Sao nhanh thế?” Tôi kinh ngạc.
Nhưng tôi đã kinh ngạc quá sớm.
Vì hệ thống nói: “Ký chủ, độ hảo cảm của cô với Thịnh Minh Kì cũng đã là 50 rồi.”
Tôi ngây người hồi lâu.
Sau đó mới hiểu ra.
Tôi xuyên vào các thế giới khác nhau, đều bị mọi người khinh thường và ghét bỏ vì là nữ phụ độc ác.
Tôi luôn đơn độc một mình.
Cho đến khi gặp Thịnh Minh Kì, tôi như tìm được đồng loại.
Cảm thông cho nhau, có lẽ chính là tình cảm như vậy đi.
Sau một hồi điều tra, cảnh sát phát hiện mẹ Thịnh có hành vi ngược đãi trẻ vị thành niên nên đã đưa bà ta đi.
Còn tôi thì sao?
Tôi chẳng làm gì cả.
Tôi là khách của tiểu thiếu gia Thịnh Minh Kì, dựa vào đâu mà nói tôi đột nhập vào nhà dân?
Không tin ư? Đi hỏi Thịnh Minh Kì xem.
Tấm vải tôi ném xuống, thực ra không phải xăng, không cháy được lâu.
Hỏi thì hỏi, tôi chính là đi cổ vũ thi đại học.
Cảnh sát giáo dục tôi vài câu rồi thả tôi đi.
Thịnh Minh Kì đã phát huy hết toàn lực của mình trong kỳ thi.
Không ngoài dự đoán, cậu đã trở thành thủ khoa toàn tỉnh.
Thành tích của cậu quá xuất sắc, hoàn toàn vượt qua Thịnh Ninh Dạ.
Sau khi kỳ thi kết thúc, cậu đã phối hợp với cảnh sát điều tra, xác thực việc mẹ Thịnh ngược đãi.
Nhà họ Thịnh muốn nhờ quan hệ cũng không được, vì truyền thông đã vào cuộc trước.
Thủ khoa, lại trường kỳ bị ngược đãi.
Những từ khóa này kết hợp lại với nhau, đủ để làm bùng nổ dư luận trong kỳ nghỉ hè.
Tất nhiên, Thịnh Minh Kì cũng phải trả giá.
Cậu không thể về nhà họ Thịnh nữa.
Cậu thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài, tự lập về tài chính.
Tôi nói: “Thịnh Minh Kì, tiếp theo cậu chỉ cần tỏa sáng, chờ ba cậu chủ động đến tìm cậu.”
“Được.”
Chỉ thị của tôi, cậu hoàn toàn làm theo, không hề nghi ngờ.
Cùng lúc đó, thái độ của ba mẹ tôi cũng dần thay đổi.
Ba tôi thậm chí còn có ý định giao sản nghiệp trong nhà cho tôi, tôi rất nghiêm túc tiếp nhận.
Nửa học kì đầu đại học.
Thịnh Minh Kì đã bộc lộ tài năng, kiếm được thùng vàng đầu tiên.
Cậu bắt đầu “Báo đáp.” tôi.
Đưa tôi đến nhà hàng tôi thích, mỗi ngày đều gọi trà sữa và đủ loại đồ ăn vặt cho tôi.
Những người giao đồ ăn gần đó đều quen tôi.
Bọn họ trêu chọc: “Bạn trai lại đưa cô đi ăn à.”
Nói nhiều lần không phải bạn trai, bọn họ đều không tin.
“Nếu không phải bạn trai thì sao lại đối sử với cô tốt như vậy?”
Lâu dần, tôi cũng lười giải thích.
Năm hai, cùng bạn học đến phòng chơi trò chơi kinh dị.
Thịnh Minh Kì cũng đi theo.
Tôi hỏi: “Dạo này cậu bận lắm à? Sao lại rảnh đi chơi với tôi vậy?”
“Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất sợ ma, tôi phải đi cùng cô.”
“Ồ.”
Nhưng mà, khoan đã.