Công Lược Trái Tim
Chương 7
Chương 7 Đau xót lại không biết làm cách nào
Trang Tử Khâm, “Chuyện này là sao?!”. Trang ‘Tử Khâm chất vấn,dường như trong chốc lát đã hiểu rõ điều gì, “Lẽ nào tiền kia không phải là do người gây ra sự cố bồi thường?”.
Bà bị tai nạn giao thông bị thương, chỉ phí mai táng của con trai, đã tiêu không ít tiền, trước khi về nước cô còn đưa bà một chút tiền, nói là tiền người gây ra sự cố bồi thường còn dư lại.
Lâm Tân Ngôn không biết mở miệng như thế nào, quá khó để mở miệng.
Sự trầm lặng của cô rõ ràng chính là mặc nhận, cô là một cô gái, sao có thể xoay sở được số tiền kia, Trang Tử Khâm đau lòng, nhưng lại không dám tin, “Con, lẽ nào con bán rẻ bản thân——”.
Một tay bà nắm lấy cổ tay Lâm Tân Ngôn, “Con không thể sinh đứa trẻ này, bây giờ liền cùng mẹ đi bệnh viện!”.
Lâm Tân Ngôn, “Tại sao?”. Lâm Tân Ngôn thử giấy dụa ra khỏi tay bà.
Trang Tử Khâm, “Con sinh rồi,thì cả đời này sẽ bị huỷ hoại!”. Đứa bé này cô không thể sinh nó ra, cô đã gả cho người khác, để người khác biết, thì đời cô liền xong rồi.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, con xin mẹ, để con sinh nó ra”. Lâm Tân Ngôn vừa khóc vừa cầu xin.
Lâm Tân Ngôn cầu xin như thế nào thì Trang Tử Khâm đều không đổi ý, thái độ của bà kiên quyết.
Ngay ngày hôm đấy liền kéo Lâm Tân Ngôn vào bệnh viện.
Lâm Tân không đi, bà liền dùng cái chết để uy hiếp.
Lâm Tân Ngôn không thể không đi, phá thai phải làm các mục kiểm tra, khi Trang Tử Khâm đi lấy phiếu hoá nghiệm, một mình cô ngồi ở ghế dài trên hành lang,hai tay che lấy bụng.
Nước mắt không kìm được rớt xuống.
Đau xót lại không biết làm cách nào “Hạo, em không sao, đừng căng thẳng như vậy, chỉ là bị bỏng có một chút”. Bạch Trúc Vi cười nhạt, trên người mặc váy bó màu đen, ôm lấy đường cong cơ thể tuyệt đẹp, trên vai đang choàng một chiếc áo vest, cánh tay Tông Cảnh Hạo mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xăn lên, làm lộ ra cánh tay tráng kiện.
Tông Cảnh Hạo vẻ mặt lo lắng, “Bị bỏng, xử lý không tốt sẽ để lại sẹo”.
Cơ thể Bạch Trúc Vị dựa vào trong lòng Tông Cảnh Hạo, “Nếu để lại sẹo, anh có ghét bỏ em không ?”.
Tông Cảnh Hạo, “Chỉ nói bậy!”.
Bạch Trúc Vi cười khanh khách, biết Tông Cảnh Hạo không phải là người hẹp hòi.
Giọng nói này——- Lâm Tân Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trong hành lang,Bạch Trúc Vi dựa vào Tông Cảnh Hạo dần dần bước đến.
Dáng vẻ xứng đôi vừa lứa giống như một cặp đôi vô cùng đẹp.
Cô thì giống như một chú hề làm nền, tuổi còn quá trẻ mà mất đi sự trong sạch, trong bụng còn có một đứa trẻ không rõ cha là ai.
Khi cô nhìn thất thần, thì trong ánh mắt lại đụng phải một ánh mắt kinh ngạc.
“Bệnh nhân tiếp theo” Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đứng ở trước cửa, đẳng sau là một người phụ nữ trẻ tuổi, che lấy phần bụng từ bên trong đi ra, trong miệng còn nhắc lại, “Phá thai không đau, tại sao còn, mẹ nó, đau như vậy?”
Nếp nhăn ở ấn đường Tông Cảnh Hạo chau lại thành một chỗ, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Tân Ngôn, khi ở trước mặt anh, còn thể hiện mình vô cùng để ý đến đứa bé trong bụng, vừa xoay mặt một cái, lại đi phá thai?.
Trong lòng anh cười nhạt!
Bạch Trúc Vi theo ánh mắt của anh nhìn qua Khoảng khắc nhìn thấy Lâm Tân Ngôn, cô ta có một chút cảm giác quen thuộc như vậy, nhưng lại không nhớ ra, từng gặp cô ở đâu, cô ta nhìn Tông Cảnh Hạo, “ Anh quen cô ta sao?”.
Tông Cảnh Hạo, “Không quen”. Trong lòng Tông Cảnh Hạo đã định cho cô rất nhiều nhãn mác, cuộc sống riêng tư thác loạn, mới 18 tuổi đã mang thai, một mặt ở trước mặt anh thể hiện tình yêu của người mẹ, một mặt khác chạy đến bệnh viện phá thai.
Chàng trai có nhiều suy tính!
“Nghĩ kĩ chưa?!”. Y tá hết lần này đến lần khác xác định lại.
Lâm Tân Ngôn không muốn bị người khác nhìn thấy sự thảm hại của mình, cho dù trong lòng không đồng ý, trong lòng cô là sự đau lòng, không biết làm cách nào, nhưng cô vẫn gật đồng, “Tôi nghĩ kĩ rồi”
“Vậy theo tôi vào đi”
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu, không đi nhìn bất kì ai, đi theo y tá vào trong phòng phẫu thuật, cửa trong phòng phẫu thuật đóng lại, ngăn cách với tất cả bên ngoài.
Bạch Trúc Vi mờ mờ ảo ảo có chút bất an, cô ta cảm nhận được Tông Cảnh Hạo đang tức giận, đưa tay ra kéo lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng nói, “ Hạo.”
Tông Cảnh Hạo mặt lạnh lại, “ Đi thôi”.
Bạch Trúc Vi kéo lấy tay anh chặt hơn một chút, quay đầu nhìn phòng phẫu thuật đã đóng cửa một cái, lại nhìn phản ứng của Tông Cảnh Hạo, không giống như không quen biết, nhưng đi theo anh lâu như vậy, bên cạnh anh trước đây chưa từng có phụ nữ xuất hiện.
Cô ta rất rõ điểm này, người phụ nữ vừa nấy là ai?
Tại sao anh lại tức giận như vậy?!
“Hạo, người phụ nữ vừa nấy…”.
Tông Cảnh Hạo ôm lấy cô ta,không muốn nhắc lại chủ đề này, “Người không quan trọng, không cần để ý trong lòng”.
Bạch Trúc Vi chỉ có thể im lặng, cho dù trong lòng tò mò cũng không lên tiếng nữa.
Trong phòng phẫu thuật, nhìn thấy những máy móc lạnh giá kia Lâm Tân Ngôn chùn chân, không, cô không thể bỏ đứa trẻ này đi, không thể!
“Nằm lên” Bác sĩ ra hiệu.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi không làm nữa”. Lâm Tân Ngôn lắc đầu, quay người liền chạy mất.
Cô chạy rất nhanh, do quá hoảng hốt nên không chú ý đến đường phía trước, cho nên đã chạm trán với một người đàn ông bị người khác bao quanh đang đi đến trước mặt.
Cô che trán, liên tục xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi——”
Hà Thuy Trạch, “Lâm Tân Ngôn?”. Hà Thuy Trạch nhìn thấy giống cô, nhưng cũng không dám xác định, thử hỏi một câu.