CÔNG LÝ KHÔNG NGỦ QUÊN - Chương 4: Trả giá (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:04:19
“Này nhóc, mày quen thuộc nơi đúng ? Chỉ cho tao một chỗ ẩn nấp , tao cho mày mười vạn.”
đang xách túi chai nhựa ngang qua cổng trường học thì một bóng từ phía bắc thò đầu , thấp giọng gọi .
“Trên đời gì bánh từ trời rơi xuống?” cảnh giác siết chặt túi chai nhựa trong tay, ánh mắt đề phòng tên gầy gò .
Cả trấn đều là kẻ bắt cóc Dương Kim Bảo.
“Tao năm ngàn ở đây, đưa cho mày.” Gã gầy lấy tiền từ túi .
“Vậy ném tiền qua đây , sẽ chỉ đường cho.” bảo .
Gã khẩy, khinh bỉ. vẫn ném tiền tới.
vội vàng nhặt tiền lên nhét túi chai nhựa, giả bộ như tham lam, chỉ tay phía :
“Phía thôn chúng ngọn núi lớn, bên trong nhiều thú hoang. Anh sợ thì thể đó.”
“Mày dẫn đường, tao mày lừa tao ?” Đôi mắt tinh quái của đầy nghi hoặc.
Gã tin rằng thấu . Bởi kẻ tham tiền lúc nào cũng dễ thao túng.
Ngay lúc , tiếng kêu thảm thiết của Dương Kim Bảo từ phía toilet vọng :
“Dương Bình An cứu tao!”
giật định bỏ chạy, nhưng viên đ ạ n lạnh buốt từ s úng giảm thanh sượt qua má .
“Mày mà chạy nữa, viên đạn kế tiếp sẽ găm n.g.ự.c đấy,” giọng tên gầy lạnh tanh như d.a.o cắt.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
sợ hãi lập tức quỳ xuống van xin.
Thấy ngoan ngoãn, nhanh chóng lôi Dương Kim Bảo đang trói khỏi sân trường.
“Cũng co duỗi đấy nhỉ,” đá nhẹ .
Sau đó, sang Dương Kim Bảo, hung tợn đe dọa:
“Mày còn la hét nữa, tao b ắn th.ủng họng.”
Rồi tháo tất nhét miệng Kim Bảo. Mặt mũi Kim Bảo giờ sưng vù, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ hướng về cầu cứu.
dậy, cúi đầu khom lưng nịnh nọt:
“Anh ơi, em cũng theo !”
“Mẹ kiếp, lũ chó , mai phục tận đây!”
“Mày đưa tao núi phía thôn nhanh lên!”
“Dạ .” liên tục khom dẫn đường.
Đi mất ba tiếng mới tới thôn, nhưng cổng núi cảnh sát vây kín.
“Còn chỗ nào khác ?” Hắn hỏi.
“Anh nhà trốn tạm đấy,” chỉ về phía cuối làng, “Nhà với ông nội ở cuối làng, chẳng ai tới .”
Suy nghĩ một chút, đồng ý theo về.
Vừa nhà, cho bật đèn. Đi vài bước bỗng hét lên đau đớn. Chân mắc kẹt trong một cái hố nhỏ, khẩu s.ú.n.g trong tay rơi xuống sàn.
“Nhà mục nát lắm, nhiều chỗ hỏng kịp sửa mà.”
“Dương Bình An, cứu tao! Tao sẽ trả hộ nghèo với tiền trợ cấp cho mày!” Dương Kim Bảo thấy tên thể di chuyển, vội vàng bò lết tới chân .
“Khoan , hóa hộ nghèo với tiền trợ cấp vốn là của mày ?” Tên gầy chợt nhận , ánh mắt hung ác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-ly-khong-ngu-quen/chuong-4-tra-gia-het.html.]
“ thế. Nó dựa quan hệ cướp mất tiền thuốc của ông tao”
“Tao vốn cũng bố , nhưng tất cả đều chúng mày hủy hoại ,” cúi xuống nhặt khẩu súng, mở chốt an , “Mày đoán xem, ai g.i.ế.c c.h.ế.t bố tao?”
Tay run lên dữ dội.
ánh mắt vẫn đầy phẫn nộ và cứng rắn.
“Tao sợ mày .”
“Dương Bình An, hóa bọn chúng tìm mày! Đồ chó hoang, mau cởi trói cho tao!” Kim Bảo bò đến cạnh , quên sạch sành sanh nỗi sợ đó.
“Câm miệng. Nếu tao tới, mày c.h.ế.t ” dí s.ú.n.g trán Kim Bảo, khiến sợ tới mức tè dầm ngất lịm.
tháo thiết giảm thanh, lạnh lùng nổ một phát s.ú.n.g đùi tên gầy .
“Mày đấy,” nghiến răng.
đáp bình tĩnh:
“Phát s.ú.n.g là ông nội tao bắn. Tội ác của chúng mày, pháp luật sẽ trừng trị.”
Tiếng bước chân ngoài cửa dồn dập, cảnh sát đến .
nhặt tất lên nhét miệng .
“Lạc Lạc!”
Ông lão ngày xuất hiện, vội vàng bảo vệ lưng ông.
Hai ngày , ông nội chuyển lên bệnh viện thành phố.
Ông lão đưa đến trường thủ tục chuyển trường. Khi bước phòng hiệu trưởng, thấy giáo viên chủ nhiệm cũ của cũng đang ở đó. Vừa thấy , cô lập tức cau mày khó chịu, ánh mắt lạnh lùng như đây từng chút nào đổi.
Ông lão quan sát thái độ của giáo viên chủ nhiệm, đôi mắt ông đanh , sự hiền từ vốn biến mất. Ông lạnh lùng lên tiếng, giọng trầm nhưng vô cùng uy nghiêm:
“Giáo viên là gieo mầm đạo đức, mà cô lợi dụng chức vụ, lấy quyền lợi của một đứa trẻ mồ côi trao cho kẻ quyền thế. Cô hành động của tổn thương nặng nề đến danh dự của thầy ?”
Giáo viên chủ nhiệm biến sắc, lập tức lớn tiếng chống chế:
“ chỉ đúng theo quy định, sai gì cả…”
lời cô còn dứt, hiệu trưởng lập tức lên tiếng ngắt lời, khuôn mặt tái nhợt vì lo sợ:
“Câm miệng! cô còn gây chuyện gì ? cô lợi dụng chức vụ chiếm đoạt trợ cấp học sinh nghèo, công khai ép học sinh bỏ học. Những hành vi những vi phạm đạo đức nghề nghiệp, mà còn phạm pháp đấy! Việc sẽ trình báo lên cấp xử lý nghiêm khắc!”
Giáo viên chủ nhiệm xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, vẻ kiêu ngạo đây biến mất , chỉ còn nỗi sợ hãi và hoang mang.
Lúc ông lão mới từ tốn tiếp:
“Còn về cán bộ thôn , việc ông lợi dụng quyền lực chiếm đoạt tiền trợ cấp, ăn chặn tiền cứu mạng của dân nghèo, báo lên cơ quan chức năng điều tra rõ ràng. Những kẻ bất nhân, vô đạo đức, sớm muộn cũng trả giá!”
ông lão mà lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Những từng ép bước đường cùng, cuối cùng cũng sẽ nhận lấy hậu quả đích đáng. Đây mới thực sự là thứ công lý mà luôn chờ đợi.…
“Bình An, con gì?” Trên đường về, ông dịu dàng hỏi .
“Con trở thành cảnh sát, nối tiếp hiệu n.g.ự.c cha con.”
Đôi mắt ngời sáng, tràn đầy kiên định.
sẽ bảo vệ đất nước, để mỗi gia đình đều thể sống an vui và hạnh phúc.
Đó là điều cha , ông nội , luôn mong đợi nhất.
----
(Hết)