Cửa Cung Sâu Thẳm
Chương 1
1.
Ta là con gái nhà quan do hoàng đế khâm điểm tiến cung.
Một tờ thánh ý, được phong làm quý phi.
Người người hâm mộ ta mệnh tốt, nhưng nào có biết trong lồng vàng, chim sẻ khó bay.
Ngày đó tiến cung, ma ma hầu hạ ta tắm rửa nói: “Hoàng đế dịu dàng thiện lương, nương nương chớ sợ.”
Nhưng thâm cung sâu mười trượng này, xương trắng phủ đầy đất.
Đủ loại chuyện đáng sợ, đều do một tay hắn gây nên mà ra.
Năm ấy tiến cung, ta chỉ có mười sáu tuổi, kinh đô cổ xưa vừa đón đợt tuyết đầu mùa.
Đội cận vệ danh dự hùng mạnh của hoàng gia xuất phát từ Thẩm phủ đã tồn tại từ hàng trăm thế hệ.
Đưa thẳng vào cửa phía tây tường cung thất, nghi lễ, âm nhạc vang lên tận mây xanh mới đột ngột dừng lại.
Công công cấp cao cung kính nói: “Bệ hạ lo lễ tấn phong phi tần sẽ khiến cho Hoàng hậu nương nương đau lòng, cho nên cố ý không không rêu rao rầm rộ.”
Hoàng đế rất yêu Hoàng hậu nương nương.
Đây là điều mà cả kinh thành đều biết.
Cung nhân cũng hiển nhiên không cần phải che giấu chuyện này.
Nghĩ đến cũng phải.
Nếu không phải Đế hậu tình thâm, sao Hoàng đế có thể lại chọn ta giữa nhiều danh môn quý nữ được.
Phong ta làm quý phi, đưa ta vào cửa cung.
Chỉ vì hoàng hậu Cố Trăn Trăn mà hắn bất chấp tất cả cưới vợ.
Là một nữ tử của một tiểu môn hộ gia thế suy bại, không hiểu cung quy.
Tiến cung gần ba tháng, lại nhiều lần làm trò cười, khiến triều đình chỉ trích.
Hắn rất cần một nữ tử thế gia hiểu biết lễ nghĩa, biết tiến biết lùi để giúp che đậy sự hoang đường của hoàng hậu.
Cha ta là đại nho đương triều Thẩm Huyền, cả đời viết sách lập học, gia phong nghiêm cẩn.
Là hòn ngọc quý trên tay do một tay cha ta bồi dưỡng, người người khen ta có học thức, có khí chất, đoan trang nhã nhặn.
Từng cử chỉ từng động tác, đều là kiểu mẫu của quý nữ thế gia.
Thẩm Vân Niệm như vậy, đương nhiên là lựa chọn tốt nhất để thu dọn tàn cục cho người trong lòng hắn.
2.
Trong cung Tần Ninh, lư hương lượn lờ, nến đỏ tỏa sáng rực rỡ.
Mama hầu hạ ta tắm rửa nói: “Hoàng đế dịu dàng thiện lương, nương nương đừng sợ.”
Sợ ta buồn, nàng mỉm cười kể cho ta nghe chuyện xưa:
Trước kia hoàng gia săn bắn, bệ hạ hiền lành không nỡ giế.t nai con còn bị tiên hoàng răn dạy.
Bởi vì trong lòng ủy khuất, còn ôm lão nô khóc nửa ngày.
Thân là nữ nhi của Thẩm gia, phục vụ bệ hạ, cũng là trung thành với người.
Nhưng dường như bệ hạ chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Trong đêm khuya băng giá, vị đế vương trẻ tuổi đạp tuyết mà đến.
Hắn cúi đầu nhìn ta với ánh mắt u ám:
[Bây giờ đã bước chân vào nơi đây, ngươi phải biết rõ thân phận của mình. Trẫm sẽ không cho ngươi bất cứ thứ gì ngoại trừ danh hiệu quý phi.]
Ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Nữ nhi Thẩm gia, chỉ vì hiền danh của hoàng hậu mà vào cung, không xứng thị tẩm.
Ta chưa kịp gật đầu đồng ý thì hoàng đế đã vội vàng quay người bước nhanh vào trong gió tuyết.
Hắn là nóng lòng muốn đến Cung Phượng Cẩm để dỗ dành người trong lòng của hắn Cố Trăn Trăn.
Hắn đón nàng vào cung với tư cách là hoàng hậu của mình, từng hứa hẹn với nàng một đời một thế một đôi người.
Nhưng bây giờ lại thất hứa sắc phong bốn phi tần trong vòng một ngày, hoàng hậu sẽ đau lòng.
Đúng vậy, trên con đường vào cung cấm phủ đầy gió và tuyết.
Cùng ta cùng nhau tiến cung, còn có Hiền Phi Như Uyển con gái của Định Quốc công , Thục phi Thanh Sương con gái của thái phó, cùng Đức Phi cháu gái của Lục lão tướng quân.
Hoàng đế một ngày phong vị cho bốn phi tần, nhưng lại không nỡ để hoàng hậu khóc.
Hắn chỉ có thể hạ mình đi đến Cung Phượng Cẩm để xin lỗi.
Hắn dỗ dành và nói với hoàng hậu:
[Con gái nhà họ Thẩm chỉ là công cụ giúp nàng quản lý hậu cung và giành lấy danh tiếng.]
[Những người khác là con gái của các trọng thần mà trẫm cần lôi kéo, làm vững chắc giang sơn của Bùi thị ta, tất cả đều là những hành động bất đắc dĩ.]
Vị hoàng đế si tình muốn bảo vệ người trong lòng khỏi mớ cung quy rườm rà phức tạp mà hi sinh những người con gái vô tội khác. Hắn đưa các cô vây trong bức tường cung điện, không bao giờ được nhìn thấy cảnh đẹp, trăng sáng và thăng trầm của sông núi.
Tuyết rơi lặng lẽ, mọi thứ đều tĩnh lặng.
Một lúc lâu, người hầu cùng ta đứng trước cổng cung điện ngắm tuyết, cau mày khuyên nhủ:
[Tiểu thư, người sẽ bị cảm lạnh mất…]
Ta lắc đầu, đè nén nỗi buồn trong lòng:
[Không phải tiểu thư, là nương nương. ]
3.
Vào cung năm đầu tiên, hoàng đế chưa bao giờ đặt chân vào hậu cung.
Ngoài việc bận rộn triều chính, thời gian còn lại luôn ở bên cạnh hoàng hậu.
Mùa xuân về bẻ hoa bồ kết cùng hoàng hậu làm bánh bao, mùa hè câu cá nấu ăn trong ao, mùa thu hái hoa quế ngắm hoàng hậu chưng cất rượu…Khi mùa đông đến, hai người họ rượt đuổi nhau và chơi trò ném tuyết trong cung điện rộng lớn…
Chỉ vì hoàng hậu nhớ nhà, hắn liền sẵn sàng làm trái cung quy để làm nàng vui vẻ.
Hắn đã hứa sẽ cả đời chỉ chuyên sủng một người.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được hắn lần lượt đưa những cô gái thuộc gia tộc lớn nhập cung.
Bởi vì hắn là vua của một nước, hắn cần sự giúp đỡ của các gia tộc lớn mới có thể đảm bảo đất nước này trăm năm được bình yên.
Các phi tần trong hậu cung đều là con gái của những gia tộc danh tiếng có công lập quốc, hoặc là con gái của các tướng quân trấn giữ biên quan.
Dùng những buổi lễ phong vị hoành tráng để nhốt họ trong cung điện sâu thẳm.
Hoàng đế phớt lờ mặc kệ, vẻ đẹp của họ dần mất đi, như những viên ngọc trai phủ đầy bụi.
Trong Kim Loan điện, các đại thần đều vì chuyện này mà tranh cãi, quỳ xuống cầu xin:
Bệ hạ phải vì huyết mạch của mình mà xem xét và để hậu cung khai chi tán diệp.
Hoàng đế lập tức tức giận và nói với giọng gay gắt:
[Hoàng hậu còn chưa mang long tự, phi tần trong hậu cung cũng đừng mơ tưởng.]
Một câu liền bảo vệ được người trong lòng.
Những cận thần muốn nói giúp con gái mình đều hoảng sợ.
Những phi tần muốn dùng thủ đoạn nào đó để hãm hại hoàng hậu cũng lập tức hoảng sợ.
Trong một thời gian, tiền triều và hậu cung trở nên vô cùng yên bình.