Cửa Cung Sâu Thẳm
Chương 6
Một lúc lâu sau, bóng dáng quen thuộc đột nhiên quay lại như thể linh cảm điều gì đó.
Ánh mắt tràn đầy đau đớn và khao khát đó rơi thẳng vào con đường cung điện đối diện.
Cũng thẳng tắp rơi xuống trên người của ta.
Bóng đêm mông lung, ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuân mặt của chàng ấy.
Thế nhưng lại rất rõ ràng cảm nhận được:
Người thiếu niên rất hăng hái, chững chạc, trưởng thành.
Chàng là Lục Mộ An!
Lục Mộ An của ta!
Không phải Lục Mộ An thì ta sẽ không gả!
Ta cùng hắn ước hẹn sẽ sống với nhau tới bạc đầu, hắn hứa với ta sẽ kết tóc làm phu thê.
Nhưng ai có thể ngờ:
Sinh thời lần nữa gặp lại nhau, lại là cách mười năm ròng rã.
Mười năm, thật sự là quá lâu.
Theo thời gian, rượu hoa đào hắn dậy ta càng ủ càng đậm đà, không còn gánh nổi nỗi tương tư.
Lâu đến nỗi hoa đào trong Tê Ninh cung, nở rộ rồi lại rụng, rụng rồi lại nở.
Dưới ánh trăng, ta cùng hắn chỉ có thể xa xa nhìn nhau sau mười năm cách biệt ròng rã.
Không dám tiến một bước, cũng không dám lùi một bước.
Một lúc lâu sau, hắn mới giơ bàn tay run rẩy lên chạm vào cổ áo, cẩn thận từng li từng tí gỡ xuống cái gì đó.
Ánh trăng như nước.
Trên tay hắn đang cầm một miếng ngọc bình an trong suốt, bao phủ một tầng sương trắng.
Bỗng dưng, ta chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ ra từng mảnh.
Cơn đau tột độ như lưỡi câu, móng vuốt đâm vào tim.
Thứ hắn đang cầm là miếng ngọc bội bình an mà năm đó ta đã nhờ trưởng tỷ mang ra khỏi cung.
[A Niệm bình an, chính là ta bình an. ]
[A Niệm cầu, duy nhất chỉ có Mộ An…]
Ta thất tha thất thểu đi trở về, chỉ để lại mười dấu tay in sâu trong lòng bàn tay, cơn đau lan khắp cơ thể.
Lưu lại thế gian này nỗi hận ly biệt của những đôi tình nhân, cả đời khó gặp một lần.
14.
Đêm Trung thu năm nay, ta lôi kéo Diệp phi uống rượu suốt đêm ở Tê Ninh cung.
Khi nàng say rượu, Lâm Thục phi luôn đóng kín cửa, dưới ánh trăng đẩy cửa bước vào.
Khuôn mặt nàng lạnh như băng, đôi mắt trong veo, cả người lộ ra sự lạnh lẽo như mùa đông giá rét.
Chỉ có bông hoa mẫu đơn hồng trên búi tóc nở rộ ấm áp.
[Thế nào Diệp phi có thể uống rượu Tê Ninh cung, còn Lâm Thanh Sương ta lại không thể?]
Đêm đó, Tê Ninh cung đèn đuốc sáng trưng.
Ta ôm vò rượu, nghe Lâm Thục phi kể về cố sự ân oán tình thù ở giang hồ, kể về những cơn mưa bụi liên miên ở Giang Nam.
Kể đến cuối cùng, nàng nói:
[Nếu một ngày nào đó ta có thể xuất cung, ta sẽ tìm một nơi ở Giang Nam, trồng một sân đầy mẫu đơn.]
[Đúng vậy, liền trồng mẫu đơn, mặt trời lên thì giúp nó tưới nước bón, mặt trời lặn thì cùng nó uống rượu.]
Nhưng nói hoài nói hoài, ánh mắt của nàng trong nháy mắt liền ảm đạm xuống, chỉ còn lại sự im lặng, lạnh lùng như đống tro tàn.
[Ta tự hỏi liệu sinh thời ta còn có thể cùng nó uống rượu nói cười không……]
Diệp phi cầm quạt lông ngỗng, loạng choạng đứng dậy, cười nhạo sự ngu ngốc của người bên cạnh:
[Thục phi nhất định là say rồi, nào có ai uống rượu cười nói với mẫu đơn…]
Thục phi không nói nữa, vừa đi ra khỏi cung, bẻ gãy một nhánh cây, tại chỗ biểu diễn kiếm vũ.
Dưới gốc cây hoa quế thơm ngát, đôi mắt lạnh lùng, dáng vẻ phóng khoáng, thoải mái.
Không nên là người trong thâm cung, mà nên là nữ hiệp đi khắp thiên hạ, tùy tâm tùy hứng.
Đến cuối điệu nhảy, Diệp Phi đã hoàn toàn say.
Nàng chỉ vào cây quạt lông ngỗng trên tay và mắng to:
[ Bùi Chiêu, đồ cẩu hoàng đế, ta chính là biểu tỷ của ngươi. ]
[ Ngươi cũng dám nhốt ta trong cung, không sợ ta phá hủy nhà của ngươi?]
[ Đồ khốn nạn, năm đó không nên để cho cha ta cứu ngươi, lẽ ra nên để tiên hoàng phế bỏ vị trí thái tử của ngươi. ]
[Tám năm sống trong thâm cung, ta thậm chí còn không thể ăn được món chân ngỗng xấu xí của Tụ Hương Lâu, đồ khốn nạn…]
Mắng được một lúc rồi lại mê man ngủ thiếp đi.
Lưu lại những vệt nước mắt đọng lại trên mặt dưới ánh trăng đang khô dần.
Nửa hũ rượu hoa đào cuối cùng được ta ôm ra ngoài điện, vừa uống vừa ngắm trăng.
Ngắm được một hồi lại bật khóc ra thành tiếng.
Lục Mộ An, Lục Mộ An của ta.
Người nói muốn cưới ta, người ta muốn gả.
Nhưng bây giờ, sao có thể như thế này được.
Tại sao lại thành ra như vậy…
Sáng sớm hôm sau, Diệp phi tỉnh dậy cảm thấy choáng váng, nhưng vẫn cười nhạo Thục phi quá nhỏ mọn.
Nói nàng ôm trâm cài tóc hoa mẫu đơn ngủ một đêm, làm thế nào cũng không tách ra được.
Thục phi vốn luôn lạnh lùng lập tức đỏ mặt, lại quay qua cười nhạo ta: ôm vò rượu không chịu buông ra, thậm chí còn hét lên đòi nằm trong phòng nhìn mặt trăng.
Nói hoài nói hoài, mọi người đều cười lên.
Nhưng vừa cười, mọi người lại bật khóc.
Thanh Hòa ở ngoài điện vội vàng mở cửa bước vào, thanh âm nghẹn ngào khuyên:
[Các nương nương, xin đừng khóc nữa, các cung nhân trong cung điện đều đã dậy rồi.]
[Trong nước không có đại tang, thiên tử còn sống, các phi tần nếu thất lễ sẽ bị trách phạt.]
Bạn thấy đấy, sống trong thâm cung này, bạn thậm chí không có cả tư cách để khóc.
Không được khóc cũng tốt.
Không được khóc cũng tốt.
Chi ít không khí sẽ có chút vui vẻ.
Có chút vui vẻ, thì liền có thể đem một chút tưởng niệm này chịu đựng vào trong lòng.
15.
Hai năm nữa trôi qua.
Ta vẫn là một phi tần cao quý, làm việc chu đáo và tuân thủ bổn phận của mình.
Ta đem hậu cung quản lý đến ngay ngắn rõ ràng, chỉ vì đổi lấy một lời khen của bách quan trong triều đối với hoàng hậu.
Từ khi tiểu công chúa của hoàng hậu chế/t đuối, hoàng đế không còn tới Tê Ninh cung nữa, ngay cả hậu cung cũng hiếm khi tới.
Có lẽ hắn cảm thấy mình đã phụ vợ cả nên mới bị ông trời trừng phạt.
Cái chết của tiểu công chúa cũng mang đi sự vui vẻ của hoàng hậu.
Nàng không còn làm bánh bao vào mùa xuân, cá lát vào mùa hè, ủ rượu hoa quế vào mùa thu…
Mà chỉ sau một đêm, nàng đã trở thành một hoàng hậu luôn gò bó theo quy tắc.
Đem tất cả tinh lực đều đặt vào nhị hoàng tử Dịch Lâm.
Chỉ cầu khối thịt rơi từ trên thân xuống này, có thể bình an lớn lên.
Thời gian nhoáng một cái đã đến năm Minh Đức thứ mười bốn.
Dịch An cũng đã mười tuổi.
Hai hoàng tử không chênh lệch nhau nhiều về tuổi tác nên khó tránh khỏi bị so sánh.
Dịch An từ nhỏ đã không được phụ hoàng sủng ái, cũng may thông minh hiểu chuyện, vô cùng có thiên phú.
Ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi đã đọc thơ, bây giờ mới mười tuổi đã có thể đọc hiểu được một số sách luận.
Tài năng như vậy khiến tiên sinh Thượng Thư Phòng vô cùng kinh ngạc, ông thường xuyên khen ngợi tài năng của đại hoàng tử.
Các tiên sinh khoe khoang quá nhiều, hoàng đế cũng chú ý tới.
Có lẽ là không tin nên đã đích thân ra đề mục cho hai hoàng tử trong thư phòng.
Khác biệt với thái độ ấp úng, vò đầu bứt tai của Dịch Lâm.
Dịch An luôn có thể trích dẫn các tác phẩm kinh điển và trả lời các câu hỏi mà phụ hoàng hỏi một cách trôi chảy.
Biểu hiện như thế đã nhận được một tràng pháo tay từ tất cả mọi người có mặt.
Thật lâu sau, bệ hạ mới lộ ra vẻ nhàn nhạt vui mừng:
[Đại hoàng tử quả thực rất thông minh. ]
Từ nhỏ đến lớn lên, Dịch An rất hiếm khi nghe được phụ hoàng khen ngợi mình.
Trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, chỉ có thể khẩn trương đứng tại chỗ.
Mãi đến khi ta đưa hắn về cung, đứa bé dựa vào bên cạnh ta, đôi mắt mới chợt sáng lên:
[Mẫu phi, hôm nay phụ hoàng khen con!]
Ta nén đau đớn, nắm chặt bàn tay nhỏ của thằng bé, cũng cười rạng rỡ:
[Con trai ta thông minh, mẫu phi sẽ dẫn con đi ăn bánh củ sen của Đức phi nương nương.]
Ta đã tuân thủ bổn phận của mình cả đời, không có ý định tranh giành cái gì.
Tất cả những gì ta mong muốn là hòa bình trên thế giới, sự bình an cho người thân, Dịch An luôn mạnh khỏe.
Làm sao, thế sự luôn làm phiền ta, quấy nhiễn ta, không chịu bỏ qua ta.
Sau cơn mưa mùa thu đầu tiên, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Dịch An mười tuổi ngã bệnh nặng.
Khi tỉnh dậy lần nữa, thần trí mất hết, giống hệt đứa ngốc.
16.
Trong cung Tê Ninh cung, các ngự y đã nhiều lần chẩn đoán nhưng không thể làm gì được.
Bệ hạ vô cùng tức giận và tiến hành điều tra kỹ lưỡng hậu cung.
Kết quả điều tra ra là thường tại Thâu Thâu hạ độc, bị hoàng đế ban chế/t ngay tại chỗ.
Khi Thanh Hòa mang tin đến, ta đang lau mặt cho Dịch An.
Chiếc khăn tay ấm áp dần dần lạnh đi trong tay, lạnh lẽo đến kinh người.
Con ta có tài đức gì, có thể gây rắc rối ở hậu cung phong vân này?
Ngày hôm đó, ta mặc trang phục quý phi chỉnh tề, từng bước một đi về phía Càn Khôn Điện.
[Cơ thể của Dịch An đã bị thương nặng. ]
[Thần thiếp quỳ xuống cầu xin Bệ hạ cho phép đại hoàng tử ở lại cung Tề Ninh cung để dưỡng bệnh, không cần học tập trong thư phòng nữa.]
Mười bốn năm kể từ khi vào cung, ta đã nghiêm túc thực hiện nghĩa vụ của một quý phi cao quý, an phận thủ thường, quản lý hậu cung, chưa bao giờ cầu bất cứ điều gì.
Thấy ta quỳ hoài không đứng dậy, hoàng đế đích thân bước xuống bậc thang, đem ta đỡ dậy.
[Trẫm sẽ phái thái y tốt nhất, tiếp tục chữa trị cho Dịch An. ]
[Ngay cả khi cơ thể của đại hoàng tử không thể khôi phục, trẫm chắc chắn sẽ phong cho hắn một chức vị vương gia cao quý, đảm bảo Dịch An cả đời không lo.]
Ta lần nữa khấu tạ, tạ ân Ngô Hoàng.
Từng bước một, đi ra khỏi cung điện nguy nga này.
Từng bước một, lại đi vào thành cung tịch liêu.
Những ngày tiếp theo, ta ngóng trông, chờ đợi và cầu xin…
Ta chỉ cầu nguyện Dịch An nhanh chóng khỏe lại.
Minh Đức mười lăm năm.
Tướng quân Tây Bắc Lục Mộ An lại lãnh đại quân lập được nhiều chiến công hiển hách, được bách tính biên cương ủng hộ kính yêu.
Cố nhân bình an, nhưng Dịch An của ta vẫn không khỏe lại.
Minh Đức năm mười sáu.
Lão tướng Định Quốc Công chế/t bệnh, hoàng đế đích thân lo tang lễ.
Vào mùa thu, con mèo Như Ý của Diệp phi cũng già đi, nàng chôn nó tại tường thành Tây cung, nơi gần với tự do nhất.
Nàng nói: Tiểu gia hỏa rất nhanh nhẹn, chỉ cần một bước nhảy là có thể chạy ra khỏi cung.
Dịch An của ta vẫn chưa khỏi bệnh.
Minh Đức năm thứ mười bảy.
Bệ hạ chính thức sắc phong Dịch Lâm làm thái tử, đề bạt huynh trưởng của hoàng hậu làm Hộ Bộ thượng thư.
Một năm này, thứ đệ của hoàng hậu Cố Cẩn gia nhập quân Tây Bắc, dũng mãnh thiện chiến, tuổi trẻ tài cao.
Cũng không chờ ta nhéch khóe miệng.
Các thái y trong Tề Ninh cung đã bị hoàng đế thu hồi…
17.
Phụ hoàng từ bỏ hắn, nhưng đám nương nương yêu hắn sẽ không bao giờ từ bỏ.
Lâm Thục phi đóng cửa cung, dạy cho Dịch An ngốc nghếch từng bước luyện kiếm.
Trong những buổi định kỳ khám bệnh với thái y, Đức phi sẽ làm những chiếc bánh củ sen ngọt ngào xốp giòn cho Dịch An đang gào khóc.
Diệp phi thậm chí còn coi Dịch An như con ruột của mình, kiên nhẫn lật binh thư, kể chuyển cười cho Dịch An đang ngồi lúc lắc cái trống bỏi.
Mỗi lần như vậy, ta sẽ ngồi ở trước bàn sắp xếp lại các phương pháp nghiên cứu học mà cha ta đã dạy.
Dịch An mười ba tuổi chơi đến mệt mỏi, lặng lẽ dựa vào bên cạnh ta.
[ Dịch An, trên thế giới này có rất nhiều điều không công bằng, lời giải thích đều ở trong những cuốn sách này. Chỉ khi con đọc được nhiều, mới có thể vì thiên hạ mưu cầu phúc lợi.]
[Dịch An, mau chóng khỏe lại… chờ con khỏe lại, ta sẽ từ từ nói cho con nghe.]
Ta im lặng, kiên nhẫn nói và van xin hết lần này đến lần khác.
Nhưng người trước mặt lại ngơ ngác, ánh mắt vô hồn.