Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 127: Phi long thuế biến





Hương Vân tựa trên vai ta, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy... nhưng mà lúc trước, quan hệ hai người chúng em rất tốt, cùng học chung một ban. Hai người chúng em đều là đệ tử Ngũ đại thế gia, có nhiều chuyện chung để nói, tự nhiên dễ dàng thân thiết. Nhưng sau này vì một chút hiểu lầm, làm cho quan hệ giữa hai người trở thành như bây giờ...”



“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì? Nói cho anh nghe không được sao?”



Thủy Hương Vân cười yếu ớt, nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chính là ngoại trừ chúng ta, huynh đệ Hoàng Phủ Phi Long cũng cùng chung trong đê cấp giáo dục, mà Kim Tiểu Uyển từ bé đã thích Hoàng Phủ Phi...”



Trời ạ! Sao mà năm nào cũng có tình tiết chó má như vậy chứ? Ta cười khổ, nói: “Nếu ta đoán không sai, chắc là Kim Tiểu Uyển hiểu lầm Hoàng Phủ Phi có ý với em, cho nên quan hệ hai người mới nháo nhào thành như vậy phải không?”



Thủy Hương Vân trầm mặc một chút, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi cổ quái, nói: “Kỳ thật, cái này cũng không phải là hiểu lầm?”



“Nga?” Ta lấy làm kinh hãi, nói: “Không phải Hoàng Phủ Phi thật sự thích em?”



Như thế thật làm cho ta ngoài ý muốn, Hoàng Phủ Phi nhìn qua hết sức lãnh khốc, lại còn biết chủ động luyến ái chứ? Bình thường không nhìn ra hắn có quan tâm đặc biệt gì với Thủy Hương Vân nha?



Thủy Hương Vân cười cười, nói: “Có lẽ lúc đó còn bé...”



Ta cũng cười: “Vậy cũng chưa chắc, có lẽ bây giờ Hoàng Phủ Phi tới Ngũ Đạo học viện học tập, chính là bởi vì em đấy!”




“Em biết...” Thủy Hương Vân tuy cười, nhưng ánh mắt lại hơi buồn bả, “Hắn vẫn không buông tha em... Có lẽ anh không biết, lúc ở đê cấp giáo dục, Hoàng Phủ Phi rất sáng sủa, chỉ là sau đó... Lúc này hắn trở nên trầm mặc, tất cả tâm tư đều đặt trên võ học, không còn là hắn trước kia nữa...”



Ta thu vẻ cười lại, đem tay Thủy Hương Vân nắm chặt một chút, nghe nàng nói “sau đó”, hơn phân nửa là nàng cự tuyệt Hoàng Phủ Phi . Mới đẩy đưa Hoàng Phủ Phi tính tình đại biến trở nên lạnh lùng cao ngạo.



Mà giờ Thủy Hương Vân có thể thản nhiên nói rõ với ta những lời này, thật là cho ta cảm động, việc này nói rõ, nàng cũng không muốn giấu diếm ta bất kỳ điều gì, làm cho ta có một loại cảm giác hoàn toàn tín nhiệm, trong lòng không nhịn được sinh ra một tia đồng tình với Hoàng Phủ Phi.



Thủy Hương Vân nói tiếp: “Em cùng Tiểu Uyển vẫn căng thẳng như vậy, sau này, vô luận chuyện gì, nàng ta luôn nhằm vào em. Em không thích tập võ, nàng ở trong gia tộc được coi là thiên tài luyện võ, nàng ta thường dùng chuyện này cười nhạo em... Nếu có người tỏ vẻ thích em, nàng ta sẽ dùng trăm phương ngàn kế câu dẫn hắn, sau đó lại vứt bỏ kẻ đó... Sau này, em thật sự không chịu được, liền chuyển sang học viện khác, cuộc sống mới bình lặng lại, nhưng quan hệ hai người, vẫn cứ như cũ...”



Ta thầm nghĩ, bằng tính tình điêu ngoa của Kim Tiểu Uyển, không chừng thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy, mỉm cười nói: “Em sợ anh cũng bị nàng ta cướp đi sao?”



Thủy Hương Vân trầm mặc không nói.



“Hương Vân. Em nhìn ta này.” Ta nghiêm mặt, nhìn chằm chằm hai mắt nàng, nói từng chữ một: “Tin tưởng ta, tin tưởng chính mình! Chuyện của người khác, em không cần quan tâm!”



Trong mắt Thủy Hương Vân nổi lên màn hơi nước, lẩm bẩm nói: “Đào...”



Hai người gắt gao ôm chặt một chỗ, không nói lời nào. Nhưng hai trái tim, như nghe thấy nhịp đập của nhau...



Chúng ta trở lại Ngũ Đạo học viện, không đợi lâu, vòng đào thải buổi chiều lại bắt đầu.



Lúc này, tình thế đã rõ dần, một ít đầu hắc mã bình thường yên lặng bắt đầu được chú ý, danh sách thập đại cường giả của học viện cũng bắt đầu được viết lại, nhưng kết quả cuối cùng, phải chờ vòng đào thải hôm nay kết thúc mới nói tiếp.



“Ôi mẹ ơi!”



Bầu trời Văn nghệ quán vang vọng tiếng gào thảm thiết của Hoàng Phủ Phi Long, làm người nghe nổi hết da gà.



Hết cách, bởi danh sách đối chiến giả của trận kế tiếp do máy tính chọn ra, có một tổ như vầy – “Ban Lãnh đạo Dương Đào VS Ban Lãnh đạo Hoàng Phủ Phi Long!”



Trúng lớn rồi! Đây là ý nghĩ thứ nhất trong đầu của Hoàng Phủ Phi Long, tuyển thủ tham gia nhiều như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại để hắn gặp ta? Cái này còn không trúng lớn là gì nữa?



Mà khán giả cùng các đệ tử học viện cùng bắt đầu bàn tán, đều mang vẻ mặt xem trò vui, lưỡng đại cao thủ lợi hại nhất học viện quyết đấu, đây là tràng diện không dễ thấy được.



Nhìn Hoàng Phủ Phi Long vẻ mặt chết cha chết mẹ, ta cười hắc hắc, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ thao luyện ngươi thật tốt!”



Nghe tới hai chữ thao luyện, theo tính phản xạ, thân thể Hoàng Phủ Phi Long run mạnh một cái, sắc mặt càng khó coi hơn.




Tất cả mọi người bị vẻ mặt của hắn làm buồn cười. Hoàng Phủ Phi Long bây giờ hoàn toàn không có ý khí nghênh ngang trên lôi đài như trước, nghe những người xung quanh gọi tên ta thì nhiều, mà hô tên hắn liêu xiêu mấy mạng, vốn còn có chút tin tưởng, càng thêm héo hắt, vẻ mặt đau khổ nói: “Lão Đại, ta nhận thua được không?”



“Không được.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi nên nghiêm chỉnh đánh với ta một hồi, để ta xem, thực lực địa giai của ngươi đã đạt tới mức nào rồi?”



Sắc mặt biến hóa mấy lần, Hoàng Phủ Phi Long rốt cuộc hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Tốt! Ai nói gì cứ nói đi! Dù sao bị lão Đại đánh cũng không mất thể diện gì cả!”



Ta cười khổ, trầm mặt quát: “Tiểu tử ngươi, còn chưa đánh, đã chuẩn bị thua rồi, nếu trong chiến đấu chính thức, đây chính là tối kỵ! Một cao thủ chính thức, sẽ không bởi đối thủ mạnh mẽ mà có chút bối rối, ngược lại, càng phải kích khởi đấu chí! Ngươi ngay cả điểm đó cũng không biết, sau này làm sao chính thức thành một cường giả chứ! Ngươi còn muốn giống như trước sống một cuộc sống bị người ta cười nhạo mắng là phế vật sao?”



Lời này giống như một cây gậy đánh vào đầu một phát, làm thân thể Hoàng Phủ Phi Long chấn động, hô hấp dần trở nên dồn dập, vốn ánh mắt không tự tin cũng dần ngưng tụ lại, mạnh miệng quát lớn: “Hoàng Phủ Phi Long ta không phải là phế vật! Lão Đại, ngươi mắng hay lắm! Để chúng ta đánh một trận hoành tráng đi! Cẩn thận đấy, ta tuyệt đối không lưu thủ đâu!”



Nói rồi, trên người bộc phát chân khí mãnh liệt màu xám, phóng bước về phía ta!



Dị trạng này, làm cho rất nhiều đệ tử đương trường kinh hô: “Đây là chân khí màu xám hắn dùng trong lời đồn sao?”



Hoàng Phủ Phi Long lại đem toàn bộ tâm thần đầu nhập vào tràng chiến đấu này, không còn bận tâm tình huống xung quanh nữa, một quyền đánh về hướng ta!



“Quá chậm!” Ta thản nhiên nói, đầu hơi nhích một chút, liền tránh thoát quyền đầu, thân thể cũng không nhúc nhích, mà kình phong trên quyền đầu dù mãnh liệt, ngay cả một cọng tóc của ta cũng không bay lên.



Hoàng Phủ Phi Long hét lớn một tiếng, quyền đầu không ngừng công kích phía ta, tốc độ nhanh đến không tưởng, khán giả phía trên nhìn xuống, chỉ thấy ta bị bao phủ trong một mảnh màu xám, không thấy thân ảnh đâu.



Hoàng Phủ Phi Long bước tới, ta lại lui về sau, khoảng cách hai người thủy chung không thay đổi. Mà ở trong phiến màu xám này, ta vẫn luôn tránh né, nhanh đến kinh người, như là tiên đoán trước vị trí mà tránh!



Quyền của Hoàng Phủ Phi Long hoàn toàn thất bại, vài giây đánh ra hơn ngàn quyền, ngay cả góc áo của ta cũng không chạm tới!



“Đây là khác biệt giữa địa giai và thiên giai sao? Giữa ta và lão Đại chênh lệch lớn như vậy?” Hoàng Phủ Phi Long trong lòng nóng bỏng như tạt một gáo nước lạnh, trước mắt thấy ta mặt không đổi sắc vẫn nhìn chằm chằm hắn, trong mắt như nhìn một tòa núi cao sừng sững, cho hắn cảm giác không thể chinh phục được.



Đột nhiên nghĩ đến lời ta vừa nói, trong mắt Hoàng Phủ Phi Long lệ mang chợt lóe, trong lòng hét như điên: “Không tin! Ta không tin được! Hoàng Phủ gia không có kẻ bỏ cuộc! Cho dù là một ngọn núi, Hoàng Phủ Phi Long ta cũng phải đánh nát nó!”



“Hống!” Một tiếng hống mạnh từ cổ họng Hoàng Phủ Phi Long phát ra, rung động cả Văn nghệ quán, làm cho người ở các lôi đài khác không nhịn được dừng tay, nhìn sang bên này!



Tiếng hống này, nghe bên tai mọi người, phảng phất như thiên long kinh hống! Làm người ta nghe xong, ngay cả linh hồn cũng bị chấn động!



Theo tiếng rống to này, thân hình ta và Hoàng Phủ Phi Long hạ xuống, cách nhau mười thước mà đứng!




Ta nhìn Hoàng Phủ Phi Long cách đó không xa, trong lòng tràn ngập chờ mong: Cố lên đi! Phi Long, đột phá chính mình! Chiến thắng chính mình! Đem tên Hoàng Phủ Phi Long yếu ớt trước kia, diệt bỏ hắn khỏi thế giới này đi!



Thân thể mập mạp của Hoàng Phủ Phi Long co giật mãnh liệt, nhìn qua như đã mất sức. Nhưng tất cả mọi người phát hiện hắn giờ đã bất đồng, Hoàng Phủ Phi Long trước kia, trên người luôn có một khí chất ôn hòa không tranh cùng thế nhân, hắn bây giờ, như một con dã thú sổng chuồng, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt càng như hổ đói nuốt người, nhìn chằm chằm ta không nhúc nhích cách không xa.



Ánh mắt đó, tuy không phải nhìn khán giả trên đài, nhưng các đệ tử đứng ở một bên mà nhìn ánh mắt đó, trong lòng đều không khỏi phát lạnh.



“Lão Đường, xem ra tên nhi tử phế vật trước kia của ngươi, cũng không còn là vật trong ao, tương lai tiền đồ thật vô hạn lượng nga!”



Trên vị trí quan sát tốt nhất của khu khách quý, Chu Phóng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ha ha nói với người bên cạnh.



Người kề bên cũng không phải ai khác, chính là gia chủ Hoàng Phủ gia Hoàng Phủ Đường! Trên thân thể mập mạp không kém chút nào so với Hoàng Phủ Phi Long, Hoàng Phủ Đường nhìn Hoàng Phủ Phi Long trên lôi đài bằng ánh mắt tràn ngập tán thưởng và vui mừng, cảm khái nói: “Vậy cũng nhờ hắn gặp một lão Đại tốt, nếu không có Dương Đào, Phi Long vĩnh viễn cũng không thể bay lên được.”



“Phi Long kinh khiếu, bình địa trùng thiên... Hoàng Phủ gia, ha ha...” Bên kia, trong ánh mắt Mộc Thanh hiện vẽ âm lãnh, hắn theo yêu cầu của Mộc Long mà tới xem luận võ, thuận tiện xem Ngũ Đạo học viện có nhân tài nào đáng để Mộc gia chiêu lãm không, lại không nghĩ thấy được một màn Hoàng Phủ Phi Long thuế biến.



Trên lôi đài, Hoàng Phủ Phi Long thở dốc một lúc, rùng một mình cái, giọng nói nặng nề: “Lão Đại, kế tiếp ta dùng chính là tuyệt kỹ của Hoàng Phủ gia ‘Phá thiên nhất quyền’. Ngươi phải cẩn thận!”



Nói rồi, dưới chân đạp mạnh, đem mặt đất bằng hợp kim đặc biệt trong hai thước hãm sâu xuống, trong tiếng rít xé gió của chân khí phá không, một quyền đánh tới hướng ta!



“A! Đó là cái gì?” Khán giả trên cao, lập tức không ít người bắt đầu kinh hô.



Chỉ thấy, lấy hữu quyền của Hoàng Phủ Phi Long làm trung tâm, dật tán ra chân khí màu xám, đã ngưng tụ thành hình tượng một sinh vật quái dị dài hơn năm thước!



Hình tượng này rõ ràng vô cùng, chân thật vô cùng, kẻ có công lực cao thâm, ngay cả lân phiến ti râu cũng có thể nhìn thấy được!



Mà nếu một người Trung Quốc trước khi cựu văn minh còn chưa yên diệt đứng đây, liền theo bản năng sợ hãi mà gọi ra tên sinh vật này – Rồng! Rồng Trung Hoa!



24-12-2009, 01:24 PM



Cực Phẩm Chiến Thần


Chương trước Chương tiếp
Loading...