Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 32: Tiêu Sái Rời Đi



Nếu đã trở mặt với nhau thì tacũng chả cần ở trước mặt Mộc Thanh giả bộ thanh thuần, trào phúng nhìn vẻ mặt khó coi của Mộc Thanh, nói:”Ngươi nhìn thấy ta có việc gì hay không? Mới vừa rồi ta ngồi ở trong phòng, cảm thấy nhàm chán thì muốn đi ra ngoài tản bộ, lại không nghĩ rằng có mấy con chó giả mạo mệnh lệnh của Mộc gia chủ, nói là không cho phép ra ta đi ra ngoài, ta không đồng ý thì liền động đao động kiếm, muốn bức ta trở về. Ta cảm thấy quái lạ, Mộc gia chủ là người ra sao, vô duyên vô cớ lại giam lỏng ta chứ? Tại sao lại nuôi những con chó không có mắt như vậy? Trước không phải có người của phản liên bang xuất hiện hay sao? Ta nghĩ đại khái những người này là của phản liên bang cho nên mới liền động thủ thu thập, ai ngờ trong lúc đánh nhau khó có thể thu tay nên nhất thời lỡ tay mà gϊếŧ toàn bộ bọn họ, quên mất phải lưu lại một người sống cho Mộc gia chủ. Bất quá ta lại nghe một ít tin tức, có người hô cái gì là ‘Hóa công tán’ đã mất tác dụng?

Nghe ta nói xong, Thủy Hương sa sầm mặt xuống, nghe được ba chữ ‘Hóa công tán’, ánh mắt lại lộ ra tia phẫn nộ, nhưng nàng không hổ là tiểu thư Thủy gia, lập tức bình tĩnh trở lại.

“Câm miệng! Ngươi là cái quái gì mà dám miệt thị Mộc gia chúng ta!” Một thanh niên anh tuấn ở bên cạnh Thủy Hương Vân giận dữ quát.

Thấy tiểu tử này la lối om sòm lại đứng cùng một chỗ với Thủy Hương Vân, trong lòng cảm thấy tức giận, cười nhạo nói:”Ta nói chuyện với Thủy Hương Vân, liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ là ta đã đoán trúng cho nên thẹn quá thành giận? Thế nào, trừng mắt nhìn ta làm cái gì? Trừ khi muốn gϊếŧ người bịt miệng? Hắc hắc, nếu đúng như lời của ngươi, ta có thể giúp ngươi một tay à!”

Trước mặt mỹ nhân mà bị ta chế giễu như thế, tiểu tử kia nhất thời cảm giác thể diện hoàn toàn mất hết, từ nhỏ được cưng như trứng mỏng, không ai dám đắc tội hắn. lập tức l*иg lộn, giận dữ hét:”Ngươi! Ta gϊếŧ ngươi!” Vừa nói liền xông lên cùng ta đại chiến ba trăm hiệp.

Đương nhiên ba trăm hiệp là do hắn nghĩ thôi, đối với ta mà nói thì bằng vào thể chắc đặc biệt này chỉ cần một hiệp là đủ.

“Câm miệng!” Mộc Thanh quát tiếng lạnh lùng, chỉ vào tên thanh niên.

Bất quá tên thanh niên dừng lại, chỉ là ánh mắt không ngừng trừng mắt nhìn ta, trong mắt tràn đầy oán độc, hận không được đem ta chôn xuống đất.

“Mộc bá bá, Dương Đào là khách quý của Thủy gia chúng ta, là bằng hữu của thái gia gia ta, bây giờ gặp phải chuyện này, ta hy vọng ngài có thể đưa ra một giải thích hợp lý.” Thủy Hương Vân nhìn Mộc Thanh,

Sắc mặt Mộc Thanh khó nhìn đến mức không thể khó coi hơn được nữa, hắn vạn lần không nghĩ tới ta là một tên tiểu tử phảng phất trong một đêm có quan hệ thâm sâu với Thủy gia như thế, nếu như biết trước việc này, chỉ bằng vào thân phận bằng hữu của lão nhân Thủy gia kia thỉ đủ cho ý định ban đầu của hắn mất đi phân nửa. Càng huống chi chân khí hỏa diễm trên người tiểu tử này lại quỷ dị như thế, không biết có giao tình gì với Hỏa Vân gia không nữa, nếu thật sự như thế, vậy thì Mộc gia có thể đắc tội một nhân vật không thể đυ.ng đến.

Lúc này Mộc Thanh không khỏi thống hận ngành tình báo của Mộc gia, tin tức trọng yếu như vậy mà một chút tiếng gió mà cũng không biết.

Song hắn không biết chính là ngày hôm qua Thủy Thanh Hoa mặc dù thông báo thân phận của ta cho những nhân vật cao cấp Thủy gia, nhưng lại ra mệnh lệnh không thể tùy ý để lộ ra ngoài, để tránh mang phiền toái đến cho ta, cho nên thám tử Mộc gia muốn biết tin tức này thì cũng phải chờ thêm vài ngày nữa.

Mộc Thanh miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, thấy xung quanh vẫn còn rất nhiều người, nhất thời trút giận lên những kẻ dưới tay đáng thương này, cả giận nói:”Các ngươi vẫn còn ở đây làm cái gì? Rất đẹp mắt hay sao? Còn không mau trở lại chỗ làm việc của mình nữa.”

Những người đó căn bản không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng ai cũng không dám trái lời Mộc Thanh, nhất thời bay đi sạch sẽ.

Nhất thời cơn tức giận được phát ti3t xong, ý nghĩ Mộc Thanh cũng trở nên thanh tĩnh hơn rất nhiều, mỉm cười với Thủy Hương Vân, nói:”Thủy tiểu thư hiểu lầm rồi, lý do là thế lực của phản liên bang cho nên ta mới đồng ý cho những người này đi bảo vệ Dương công tử, lại không nghĩ tới mấy tên nô tài hiểu lầm ý tứ của ta, tự nhiên tự tác không cho Dương công tử rời đi, thật sự là chết cũng chưa đền hết tội, xin hiểu cho.”

Thủy Hương Vân không thể không đồng ý, đang định nói tiếp:”Vậy hóa công tán kia là chuyện gì”, nhưng lại nghĩ tới Thủy gia cùng Mộc gia có chút giao tình, cho nên không tiện làm căng quan hệ, cho nên không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, tiếp theo truyền âm cho ta nói:”Dương Đào, như vậy được rồi, không cần làm lớn chuyện nữa.”

Ta mỉm cười với Thủy Hương Vân, trong lòng ta vốn không có ý định làm lớn chuyện này.

Tiểu thanh niên Mộc gia thấy ta cùng Thủy Hương Vân nháy mắt đưa tình, nhất thời sắc mặc so với cha của hắn còn khó coi hơn nhiều, hận đến nghiến răng ken két, trong mắt cơ hồ phun ra lửa, ngọn lửa kia so với điện hỏa của ta còn nhiều hơn, có thể thấy được tâm ghen ghét của loài người vĩ đại như thế nào.

Ta lạnh nhạt nói với Mộc Thanh:”Nếu vết thương của Y Linh tỷ không có gì đáng ngại nữa, theo lời Mộc gia chủ thì xung quanh Mộc gia rất nguy hiểm, ta đây trước hết cáo từ, mong rằng Mộc gia chủ không nên giữ lại thì được.”

Trong lòng Môc Thanh nghĩ ta giữ lại ngươi cái *** gì, lúc này hắn mặc dù hận ta muốn chết, rồi lại hận không được đuổi ta đi càng xa càng tốt, ung dung thản nhiên cười khan, nói:”Đã như vậy, Mộc mỗ không tiễn xa nữa!”

Thủy Hương Vân mở miệng nói:”Mộc bá bá, ta nhớ trong nhà còn có việc quan trọng, không tiện quấy rầy nữa.”

Mộc Thanh cười tỉnh bơ, nói:”Nếu như có chuyện quan trọng bên người thì Mộc bá bá ta cũng không tiện giữ lại, Thủy tiểu thư đi đường cẩn thận.”

Thủy Hương Vân cười mỉm rồi nháy mắt với ta, chúng ta cùng đám tùy tùng Thủy gia đồng thời bay ra khỏi Mộc gia.

“Cha, ngài thả tiểu tử kia đi như vậy sao?” Tiểu thanh niên Mộc gia rất không cam lòng cho nên oán hận mà nói.

Mộc Thanh không nói gì, chỉ là sắc mặt âm trầm nhìn bóng lưng ta cùng Thủy Hương Vân.

Ngồi trên xe bay, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:”A! Đúng rồi, viên ‘Thần Thủy Đan’ kia quên đưa cho Y Linh tỷ rồi!”

Sắc mặt Thủy Hương Vân khẽ biến, nói có vẻ bất mãn:”Bọn họ đối xử với ngươi như vậy rồi mà ngươi vẫn còn nhớ tới Y Linh tỷ?” Trong giọng nói có chút mùi dấm chua.

Ta lại không nghe thấy mùi đó, lắc đầu nói:”Y Linh tỷ là Y Linh tỷ, Mộc Thanh là Mộc Thanh, tại sao lại có thể gộp chung lại được, mặc dù Mộc gia đối với không tốt, nhưng Y Linh tỷ lại là một người vô cùng tốt, ta không thể bởi vì Mộc gia đối ta không tốt mà xóa bỏ cái tốt của Y Linh tỷ đối với ta….”

“Vậy ngươi trở lại đưa là được chứ gì!” Thủy Hương Vân buồn bã nói.

Xe bay đã bay lên cao, ta nhìn xuyên qua cửa sổ xe, từ trên cao nhìn xuống trang viện Mộc gia, lắc đầu mỉm cười, nói:”Thôi quên đi, bây giờ ta đối với nhân phẩm của Mộc Thanh rất là hoài nghi, nếu đưa cho hắn thì tám chín trong mười phần là hắn lấy làm của riêng, chính là chờ sau này gặp Y Linh tỷ rồi đưa, coi như là xin lỗi nàng.”

Thủy Hương Vân không muốn nói đến vấn đề này nữa, hỏi:”Trước nghe ngươi nói về ‘Hóa Công Tán’, có phải ngươi thật sự ăn nó rồi không?”

Ta nghĩ lại cảm giác kỳ quái lúc ăn trái cây màu đỏ, nói:”Có lẽ là bọn họ bỏ độc vào trong điểm tâm, bất quá hình như đối với ta vô dụng..”

Thủy Hương Vân nhíu mày, nói:”Không nghĩ tới Mộc Thanh lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với ngươi, nhưng là….tại sao hắn lại dùng trăm phương ngàn kế muốn khống chế ngươi cơ chứ?”

Về cơ bản bảy tám phần thì ta đã đoán ra được nguyên nhân trong đó, ta nghĩ ngoại trừ xem xét thể chất đặc dị của ta thì không còn nguyên nhân nào nữa, đối với thể chất đặc thù của mình thì ta chỉ nói cho một mình Mộc Y Linh…. Chẳng lẽ Mộc Y Linh bán đứng ta sao? Nghĩ tới vấn đề này, trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu.

Lúc này đến phiên ta không muốn nghĩ nói tiếp về vấn đề này cho nên chuyển sang chuyện khác, nói:”Vậy ‘Hóa Công Tán’ là cái gì? Có phải là một loại thuốc tiêu trừ hết công lực của người?

Thủy Hương Vân lắc đầu nói:” Hóa công tán là loại thuốc mà cả giới võ học đều nghiêm cấm sử dụng, không phải theo như lời ngươi nói mà công dụng của nó là giam cầm hoàn toàn chân khí của người, không có giải dược thì cả đời không thể vận hành chân khí. Bởi vậy loại thuốc này quá mức độc ác cho nên những người có võ công đối với nó đều căm thù đến tận xương tủy, tại Tân Liên Bang, có quy định của pháp luật là một khi bị tra ra đã sử dụng ‘Hóa công tán’ thì sẽ bị dùng cực hình.

Ta cười nói:”Vậy bây giờ Mộc Thanh dụng ‘Hóa Công Tán’ đối phó ta, chẳng phải hắn chết chắc rồi sao?”

Thủy Hương Vân nhìn ta rất buồn cười, nói:”Làm gì có đơn giản như vậy, nói như thế nào thì Mộc gia cũng là một trong năm đại thế gia, ai dám tùy tiện định tội hắn chứ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...