Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 53: So đấu





Hùng Phách giận dữ, hừ hừ cười lạnh: “Ngươi cũng tự cao quá đấy, hôm nay ta phải giáo huấn tiểu tử chẳng biết trời cao đất rộng ngươi.”



Ta cười lạnh, hướng Hùng Phách ngón tay ngoắc ngoắc. Rống giận một tiếng, Hùng Phách trên người toát ra một cỗ kình khí màu xanh, quần áo phồng lên, khí thế kinh người, cảnh vật xung quanh cũng biến sắc trở nên mơ hồ.



Thấy màu sắc kình khí của Hùng Phách, ta lông mi chớp một cái, lộ ra vẻ tươi cười: “Nghĩ không ra ngươi luyện chính là chân khí thuộc tính mộc, ngươi cùng Mộc gia có quan hệ phải không?”



Hùng Phách quát: “Thúi lắm, cái này là lão nhân gia ta tự lãnh ngộ ra “Thanh long chân khí”, cùng Mộc gia có liên quan gì! Bớt sàm ngôn đi, tiếp lão tử một chiêu – Luyện ngục hỏa hồn!”



Chỉ thấy Hùng Phách song chưởng rung lên, hai sợi dây xích dài quấn trên người chợt giống như lục xà vặn vẹo hướng ta phóng tới, phát ra tiếng xé gió bén nhọn giống như luyện ngục quỷ khóc sói tru thê lương! Dây xích quỹ tích biến ảo rất nhanh, làm cho người ta không cách nào nắm giữ chính xác phương hướng, từ điểm này nhìn ra, Hùng Phách đối với thao túng dây xích đã tới mức xuất thần nhập hóa, ta nguy nhiên bất động, chắp tay mà đứng, dùng bất biến ứng vạn biến, yên lặng chờ sát chiêu đến.



Hai sợi xích hai bên bọc lại, tại khi cách ta không đến ba thước, chợt liên tiếp phát ra âm thanh hoa lạp, hai sợi xích ở hai bên tiến đến lại phân liệt, mỗi sợi phân thành mười, hai mươi sợi xích to bằng ngón cái giống như cá vàng uốn lượn phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng bao trùm quấn lấy ta lại! Trong nháy mắt, cả người ta bị hai mươi sợi xích gắt gao quấn trụ, không lộ ra một khe hở nhỏ! Mà dây xích quấn trên người ta không ngừng co rút rất nhanh, phát ra tiếng vang dát dát.




“Như thế nào ngươi lại không tránh né?” Hùng Phách dừng lại thế công, tức giận nói, “như thế ta hoàn toàn triển khai chiêu này, ngươi chỉ sợ lúc này đã biến thành thi thể rồi!”



Thanh âm ta trong vòng xích không nhanh không chậm từ từ truyền ra: “Đối phó với chiêu này của ngươi, không cần ta tránh.”



Lời còn chưa dứt, nhưng đã thấy từ trong vòng xích bộc phát mạnh một đạo điện quang màu đỏ, trong nháy mắt đánh trúng lên đầu xích Hùng Phách nắm. Hùng Phách giống như bị điện giật – trên thực tế hắn quả thật bị điện giật, phát ra một tiếng hét thảm thiết, cả người bị bắn bay ra ngoài. Bay xa gần mười thước, thân thể Hùng Phách mới chạm đất, phát ra “Bính!” một cái âm thanh nặng nề. Nhìn lại hắn, cả người phảng phất mới từ mỏ quáng than đi ra, cả người đen nhánh, trên người toát ra khói trắng nhè nhẹ. Hùng Phách trong miệng ho khan, phun ra một ngụm khói đen, gian nan từ mặt đất đứng lên, cảm giác điện giật đó một mãng hán như hắn cũng khó có thể thừa nhận.



Bên ngoài Hoàng Phủ Phi Long đang xem cuộc chiến đã hoàn toàn ngây người, hắn hoàn toàn không thấy ta ra tay, chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Hùng Phách liền bay ra ngoài, biến thành bộ dáng này, làm cho hắn cảm giác như David làm ảo thuật biến mất tượng Nữ thần tự do.



Lảo đảo từ trong hoảng loạn trấn tĩnh lại, Hùng Phách nhìn lại mình, vẻ hèn mọn trên mặt giờ tất cả đều là sự khiếp sợ, lại ngẩng đầu trừng con mắt nhỏ nhìn ta, nói: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi sử dụng yêu pháp?”



Ta nhẹ nhàng gỡ bỏ xích sắt trên người, mỉm cười nói: “Có cần phải thử lại nữa không?”



Hùng Phách do dự một chút, sau đó cắn răng noi: “Lần nữa, chẳng lẽ Hùng Phách ta lại sợ ngươi phải không! Ta muốn nhìn xem ngươi cuối cùng có thứ quỷ quái gì chứ!”



Nhẹ nhàng nhất ngón tay, trên ngón trỏ tay phải xuất hiện một tiểu đoàn nho nhỏ lôi hỏa, chi chi chớp động. Cổ tay vừa chuyển, đoàn lôi hỏa bị nắn tại ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng b ắn ra. Sưu một cái, lôi hỏa cầu hoa xuất một đạo ánh sáng hồng trắng, bay như tia chớp hướng tới Hùng Phách!



Hùng Phách thấy lôi hỏa cầu bay đến, trong lòng cả kinh, hạ ý thức lắc mình tránh né. Ta khóe miệng nhếch lên, ngón tay khẽ động, đoàn lôi hỏa cầu tại không trung hoa xuất một đạo hồ tuyến, đánh úp về phía sau lưng Hùng Phách. Biến hóa phát sinh quá nhanh, Hùng Phách hoàn toàn trở tay không kịp, phía lưng bị trúng tập kích.



Aaa hét thảm một tiếng, thân thể Hùng Phách bay về phía trước năm sáu thước, lại lăn lộn trên mặt đất hai thước, khó khăn lắm mới dừng lại trước mặt ta. Mà lúc này, Hùng Phách phảng phất giống như người mang huyết thống Châu Phi, đầu tóc tròn như cái bánh bao, mỗi sợ tóc xoăn tít, pha lẫn phong cách chủ nghĩa hiện đại, làm cho kẻ vốn khác thường như hắn càng thêm lạc loài.




Lần này, Hùng Phách ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, cả ngươi tê liệt, chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích. Cái này đã là kết quả do ta nương tay, chỉ là dẫn phát lực lượng của lôi điện trong lôi hỏa cầu, còn phần hỏa thì hoàn toàn tán đi, bằng không, chỉ sợ Hùng Phách bây giờ đã là một đống tro tàn.



Ta đi tới trước mặt Hùng Phách, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn hắn, hỏi: “Có phục hay không?”



Hùng Phách gian nan ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt đầy vẻ không phục cùng bi phẫn: “Ngươi, ngươi ám, ám toán ta!”



Ta lắc đầu cười sách sách: “Ngươi vẫn còn không phục a, xem ra muốn thử lại một chút!”



Nghe nói như thế, mặt Hùng Phách vốn đen nhánh lập tức hiện ra bạch quang, nhất là khi chứng kiến ngón giữa của ta lại có một lôi hỏa cầu, trong mắt càng hiện vẻ sợ hãi. Nhìn lôi hỏa cầu điểm từng chút hướng tới hắn, Hùng Phách rốt cuộc cầu xin tha thứ, la lớn: “Ta phục! Ta phục rồi!”



Ta mỉm cười, thu hồi lôi hỏa cầu vào trong cơ thể, đưa tay điểm lên trán Hùng Phách một cái, lập tức hấp thu dòng điện còn sót lại trên người hắn trở cề, Hùng Phách nhất thời cảm giác lại được thân thể, đứng lên. Hùng Phách lúc này không dám xem thường ta, lòng còn sợ hãi nói:



“Ngươi vừa rồi sử dụng là công pháp gì? Có thể lại sinh ra dòng điện?”



Ta thuận miệng đáp: “Giống như “Phi Long chân khí” của ngươi, là do ta tự mình nghĩ ra.”



Hùng Phách nhất thời giống như ăn phải trứng cá thiêu, ngậm miệng không nói được một lời, trong nội tâm hắn mà nói, không thể tin một người trẻ tuổi như ta lại có thể sáng tạo ra công pháp, nhận định phía sau ta còn có cao nhân tồn tại, nhất thời nổi lên trong mắt hắn ta trở nên thần bí khó lường.



“Bây giờ ta cùng Hoàng Phủ Phi Long có thể đi chưa?”



Hùng Phách lúc này nào dám giữ lại ta, lập tức nói: “Nga, có thể, có thể.”




Ta quay đầu nói: “Được rồi, hy vọng tỷ thí hôm nay ngươi không được truyền ra ngoài, ta không muốn đưa tới phiền toái không cần thiết.” Nói xong, ta cùng Hoàng Phủ Phi Long rời đi.



Lúc rời khỏi “Hành vũ lâu”, nhân viên đăng ký “Hành vũ lâu” hết sức kỳ quái ta cùng Hoàng Phủ Phi Long như thế nào vừa vào trong chốc lát lại đi ra, phải biết dựa theo thường lệ của “Bạo long hình người”, không hành hạ đủ hai ba tiếng thì sẽ không thả người a?



“Lão Đại! Ngươi thật sự tài giỏi a! Vừa rồi cái chiêu, cái chiêu đó tên gì? Thât sự là do ngươi nghĩ ra sao?” Hoàng Phủ Phi Long cuống quýt hỏi tới, nhìn ta tràn đầy sùng bái.



Ta hừ hừ một tiếng, nói: “Ngươi nghĩ sao? Ta dám nói, trừ phi tự nghĩ ra, nếu không thế gian này có sẽ không xuất hiện người thứ hai có chân khí giống ta!”



Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Phi Long sùng bái với ta lại bắt đầu như nước sông Hoàng Hà tràn bờ.



Hai người lại tới giáo học lâu, trong sát na mở cửa phòng học lãnh đạo ban, thấy ta cùng Hoàng Phủ Phi Long hoàn hảo không tổn hao gì, kể cả Thủy Hương Vân cùng Tiêu Mi ở bên trong, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, phải biết khoảng thời gian từ lúc ta cùng Hoàng Phủ Phi Long hai người tới “Hành Vũ lâu” tiếp nhận xử phạt bất quá mới hai mươi phút mà thôi, chính là đi cũng như về đều mất mười phút, không phải hai người đã bị trừng phạt xong hết rồi chứ? Cái này quá không thể tư nghị sao?



Nghĩ đến điều có thể, Tiêu Mi mặt trầm xuống, nói:



“Hoàng Phủ đồng học, Dương đồng học, các người không đi “Hành Vũ lâu” tiếp nhận hình phạt sao?”



30-08-2009, 12:07 PM


Chương trước Chương tiếp
Loading...