Cùng Bạn Thân Xuyên Không - Chương 9. Bị ép xuyên trở lại
Cập nhật lúc: 2025-07-09 02:20:05
Hiếm hoi lắm, và Thiên Nhu mới nhắc đến chuyện trong sách.
Thiên Nhu hỏi: “Mày c h ế t kiểu gì thế?”
Khi tự hạ độc chính , nàng nhạo: “Xàm xí, chán òm!”
Nàng đắc ý: “Đâu như tao, Tố gia cuối cùng đóng đinh lên cột nhục, tao đó nha, ngầu ?”
Ta mới , nàng rõ ràng chỗ ở riêng ngoài Lục phủ, cần gì để ngân phiếu trong đó.
Hóa chuyến trở , nàng cố ý nhân loạn trộm chứng cứ Tố gia hãm hại đối thủ chính trị Lục Cảnh Dật.
Ha, hổ là Thiên Nhu!
Ta thì chẳng gì sâu xa đến thế.
Trong ba ngày Thiên Nhu qua đời trong sách, lẻn cống ngầm nơi nàng từng tìm ngọc bội cho Lục Cảnh Dật, bắt một ổ chuột to, nhốt lồng, thả mỗi phủ—Tùy, Lục, Tố—một cái.
Chắc bọn chuột ăn ngon, đúng , bạn chuột?
Thiên Nhu hỏi: “Xác tụi xử lý ?”
Ta đáp: “Chẳng , chắc hệ thống lo. Mà mới nhớ, thần kỳ thật, xác mày bên tao ba ngày, trừ lúc đầu cứng ngắc, đó cứ như đang ngủ !”
Thiên Nhu sững .
Trong vài giây im lặng, tiếng xẹt xẹt của hệ thống vang lên:
【Thọ tẫn ! Thọ tẫn ! Xác thu hồi! Nam chính trong tiểu thế giới đang cưỡng chế triệu hồi hai vị!】
Ta: “Hả?”
Thiên Nhu: “What the…”
Ý thức kéo ngược , hiếm hoi Thiên Nhu buột miệng chửi:
“Đồ ngu! Đại ngu! Hệ thống rác rưởi đúng là siêu cấp đại ngu!”
Hệ thống: 【Hu hu!】
Ý thức trở xác hộ vệ Chi Đào, chỉ cảm thấy tay chân tê dại trong thoáng chốc.
Cơ hội chế phục hai gã , để lỡ mất.
Ta và Thiên Nhu một đất trống, xung quanh là trận pháp phức tạp vẽ bằng chu sa đỏ rực.
Ngửi kỹ, còn thoảng mùi m á u tươi lẫn trong khí.
Tùy Trường Bình và Lục Cảnh Dật nơi rìa trận pháp, thần sắc u ám như mây giăng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-ban-than-xuyen-khong-pcsx/chuong-9-bi-ep-xuyen-tro-lai.html.]
Một lão đạo sĩ tóc trắng run rẩy chắp tay hành lễ với cả hai:
“Nhị vị đại nhân, hồn phách dị thế triệu hồi. Xin hãy tha thứ, đừng khó đạo quán chúng , để cho bần đạo và các tử một con đường sống!”
Tùy Trường Bình chẳng đáp, chỉ khẽ phẩy tay.
Đám ám vệ bên cạnh nhận lệnh, lập tức áp giải lão đạo .
Lục Cảnh Dật chờ nổi, vội bước trận pháp, tiến về phía Thiên Nhu.
Hắn run rẩy ôm lấy vai nàng, như thể đang nâng niu một món đồ sứ quý giá.
“Nàng trở ! Nàng cuối cùng cũng trở ... Ta nàng sẽ bỏ mà !”
Trong mấy năm ở thế giới , từng thấy ai sến đến thế, nổi hết da gà, định mở miệng chửi.
Thiên Nhu bất ngờ lên tiếng:
“Ngươi là ai? Trông giống hệt Cảnh Dật nhà , trai của hả?”
Cả đám trong sân đồng loạt sững sờ.
Ta quá quen với trạng thái của nàng.
Hồi mắc chứng Alzheimer, nàng cũng y như .
Thiên Nhu tiếp tục ba hoa:
“Cảnh Dật nhà dỗi , tự giận luyện võ giỏi. Ngươi giúp dỗ một chút ?”
Lục Cảnh Dật nắm tay nàng, luống cuống ánh mắt mơ màng của nàng.
Đột nhiên, Thiên Nhu rút tay , táng thẳng hai cái tát mặt :
“Không ! Mày Cảnh Dật nhà tao!
Cảnh Dật nhà tao trọng nghĩa khí, thể dung túng cho bọn phản tặc thông địch!
Mày là đồ súc sinh! Đồ vô ơn bạc nghĩa!”
Lục Cảnh Dật đánh ngơ ngác.
Hắn theo bản năng nắm cổ tay nàng, nhưng chỉ cần dùng chút lực, Thiên Nhu nức nở.
Hắn nới lỏng tay, nàng lập tức giật , tiếp tục táng thêm vài cái tát.
Ta: “...”
Chỉ , lúc thật sự phát bệnh, Thiên Nhu chẳng bao giờ khuynh hướng bạo lực.
Dỗi hờn thì càng .