Cùng Bạn Trai Đánh Rơi Mặt Mũi
Chương 4
7
“Được, em chờ anh. Y Y, đừng vào, nơi này bẩn, cũng không an toàn.”
Đại khái là quá mức kích động, tôi nghe ra giọng Cố Nguyên có chút bất ổn.
Mười lăm phút sau, Cố Nguyên thở hồng hộc đứng trước mặt tôi.
Anh đội mũ bảo hiểm màu vàng, mặc quần áo làm việc bẩn thỉu và không vừa vặn.
Tôi sờ sờ cổ tay áo ngắn ngủn anh, đau lòng nói: “Lãnh đạo các anh cũng quá vô nhân đạo, cho các anh đồng phục làm việc như thế nào còn ăn bớt nguyên vật liệu?”
Cố Nguyên mặt đỏ tới mang tai, gập ghềnh giải thích: “Kỳ thật lãnh đạo cũng bận rộn nhiều việc, có thể sẽ không chú ý tới những thứ này.”
Nhìn bộ dạng ngại ngùng của anh, tôi liền biết, anh khẳng định không tiện tìm lãnh đạo đòi thay một bộ đồng phục làm việc.
Tôi gấp đến độ chống nạnh nói: “Chi tiết mới là quan trọng nhất, bây giờ đang là mùa đông, anh lại làm việc ở tầng cao nhất, cổ tay và cổ chân đều lộ ra, chờ anh già rồi bị viêm khớp thì làm sao bây giờ?”
Bạn trai của tôi, người khác không đau tôi sẽ đau!
Dứt lời, tôi liền kéo tay anh xông vào trong.
Bất đắc dĩ Cố Nguyên đành phải mượn một cái mũ bảo hiểm của nhân viên đi ngang qua đội lên cho tôi.
Cùng lắm, cũng là màu đỏ.
“Y Y, hiện tại lãnh đạo không có ở đây, em có đi cũng không gặp được người. Em yên tâm, chờ anh ấy trở về anh nhất định sẽ phản ánh chuyện này với anh ấy. ” Cố Nguyên vội vàng nói,” Đúng rồi, không phải em tới đưa cơm cho anh sao? Vừa lúc anh cũng đói bụng.”
Nghe được lời lãnh đạo không có ở đây, tôi cũng chỉ đành từ bỏ.
“Cố…… Tiểu Cố, nơi này có vị trí!”
Cách đó không xa, một nhân viên đội mũ bảo hiểm màu trắng nhiệt tình vẫy tay với anh.
Cố Nguyên kéo tay tôi đi qua, sau khi đi vào tôi mới phát hiện, trong phòng còn mở hệ thống sưởi.
Trong phòng sắt nho nhỏ, quét dọn sạch sẽ.
“Sao nhân viên vừa rồi không vào ăn cơm?” Tôi tò mò hỏi.
Cố Nguyên nhìn ra ngoài một cái, nói: “Bọn họ ăn rồi.”
Haha, tôi thu hồi câu nói vừa rồi, ông chủ các anh thật sự không tệ, còn lắp hệ thống sưởi cho chỗ các anh ăn cơm.
Cố Nguyên nhìn bình giữ nhiệt trong tay tôi, bộ dạng vò đầu bứt tai.
Dọn gạch cả buổi sáng, chắc anh đói lắm rồi.
Nghĩ đến đây, lòng tôi không khỏi chua xót một chút:
“Em làm sushi cho anh, anh nếm thử có ngon không nha?”
Cố Nguyên cầm một miếng đưa vào trong miệng, lập tức khen không dứt miệng: “Ngon, rất ngon, so với sushi chính thống của Nhật Bản anh từng ăn còn ngon hơn!”
“Anh đã từng đến Nhật Bản?”
Cố Nguyên vội vàng lắc đầu: “Không có không có, trước đây anh từng mua ở một cửa hàng sushi tên là ‘sushi Nhật Bản’.”
Tôi đau lòng sờ sờ đỉnh đầu anh, không khỏi nói: “Sau này em sẽ dẫn anh ra nước ngoài ăn món đó.”
Cố Nguyên ngẩng đầu: “Hả?”
“Ý của em là, chờ chúng ta có tiền, tương lai sẽ cùng nhau ra nước ngoài du lịch được không?”
Cố Nguyên nghe vậy, lúc này mới gật đầu.
Tôi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, thiếu chút nữa đã lộ tẩy.
Tôi tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ trên một cánh đồng trống, nơi một nhóm người mũ bảo hiểm với nhiều màu sắc khác nhau tụ tập.
“Bọn họ đang làm gì?”
Cố Nguyên cũng không ngẩng lên nói: “Họp!”
“Họp sao không gọi anh?”
Cố Nguyên dừng một chút, lúc này mới mở miệng: “Đẳng cấp của anh không đủ.”
Tôi “A” một tiếng, lập tức hiểu được.
Cũng đúng, Cố Nguyên tốt nghiệp trung học phổ thông, gia cảnh bần hàn, có thể ở trong thành phố lớn tìm được một phần thu nhập tám ngàn một tháng công tác đã rất tốt rồi.
“Cố Nguyên, các anh đội mũ màu sắc không giống nhau, chức vị cũng không giống nhau sao?”
8
“Đúng vậy.”
Sau khi ăn xong cả hộp sushi, Cố Nguyên đi tới trước cửa sổ, giải thích với tôi:
“Màu đỏ là cấp bậc cao nhất là các lãnh đạo, màu trắng là công nhân bình thường…”
Sườn mặt anh góc cạnh rõ ràng, mặt mày thâm thúy và sống mũi cao thẳng.
Thanh âm trầm thấp mát lạnh, yết hầu cũng chuyển động lên xuống.
Cả người tản ra một loại khí tức mê người.
Tôi hai tay nâng cằm, phát ngốc nhìn anh.
Cố Nguyên đột nhiên quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi anh cong lên.
Trong con ngươi đen kịt như là vô số ngôi sao lấp lánh.
Lúc ấy tôi liền cúi đầu lại gần anh hôn lên.
Trong lúc Cố Nguyên đang xúc động, tôi đột nhiên đẩy anh ra.
Chỉ vào mũ trên đầu mình hỏi: “Mũ này có phải mũ của lãnh đạo không?”
Cố Nguyên thần sắc cổ quái, ấp úng nửa ngày mới nói: “Đúng vậy.”
Luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không nói rõ được, lúc tôi còn muốn hỏi thêm gì đó, Cố Nguyên nói: “Buổi chiều em còn phải đi làm, anh đưa em về.”
Cũng tốt.
Lúc hai chúng tôi đi ra ngoài, đám nhân viên công nhân tụ họp kia nhất thời hướng về phía hai chúng tôi chào.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, tôi ít nhiều có chút không được tự nhiên.
Thấp giọng nói với anh: “Những người làm công như anh vẫn rất tốt, lại cùng anh tiễn em, giống như em chính là lãnh đạo lớn.”
Cố Nguyên im lặng, giúp tôi che khuất tầm mắt mọi người:
“Ha…… Đúng, mọi người bình thường rất chiếu cố anh.”
“A, mọi người thật sự rất đáng yêu.”
……
Chỉ chớp mắt, tôi và Cố Nguyên yêu nhau cuồng nhiệt hơn nửa năm, trong thời gian này tôi cũng thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp.
Mấy ngày nay Cố Nguyên luôn thần thần bí bí, khi đối mặt với tôi còn né tránh.
“Anh làm sao vậy? Có phải sau lưng em làm chuyện xấu hay không?”
Cố Nguyên thấy tôi ép hỏi, đành phải giải thích: “Anh đã thấy chứng minh thư của em, biết em sắp đến sinh nhật, định cho em một bất ngờ sinh nhật.”
Sau khi tôi nghe xong, trong lòng đều sắp nở hoa.
Thật vất vả chịu đựng đến ngày sinh nhật, về đến nhà, Cố Nguyên đang cầm một bó hoa tươi đứng ở cửa nhà chờ tôi:
“Y Y, sinh nhật vui vẻ.”
Mặc dù việc tặng hoa rất tầm thường, nhưng nghi thức chết tiệt này vẫn khiến tôi cảm động đến rối tinh rối mù.
Khi tôi nhìn thấy anh học trên ti vi tự tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, tôi càng vui vẻ.
Ôm cổ anh, “Chụt” hôn lên má anh một cái:
“Cảm ơn anh, Cố Nguyên.”
Anh mím môi nở nụ cười: “Nói cái gì ngốc thế, còn có quà tặng cho em nữa, mở ra xem đi.”
Cầm hộp quà được đóng gói tinh xảo, trái tim nhỏ bé của tôi đập thình thịch.