Cưng Chiều Như Vậy, Là Yêu Em Phải Không? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Hôm đó, khi Thẩm Duân Sơ bất ngờ nhậm chức Tổng giám đốc, các đồng nghiệp nữ trong công ty đều sững người.
“Giám đốc Thẩm vừa trẻ vừa tài giỏi lại còn đẹp trai thế này, nghe nói vẫn còn độc thân đấy!”
Tôi bị đám người mê trai đó chen lấn đến tận góc phòng, sững sờ đến mức không thốt nên lời.
Bạn trai cũ nhiều năm không gặp, cứ thế xuất hiện trước mặt tôi – phong độ rạng ngời.
Thẩm Duân Sơ đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, liếc nhìn tôi hai cái rồi thản nhiên rời mắt đi.
Vài ngày sau, cậu ấy lần lượt nói chuyện với từng người, duy chỉ có tôi là không nói một lời. Thậm chí còn trực tiếp bác bỏ dự án của tôi.
Ngay cả đồng nghiệp thân thiết cũng đến hỏi tôi đã đắc tội với “đại thần” ấy từ khi nào.
Tức tối, tôi xông thẳng vào văn phòng. Lúc đó Thẩm Duân Sơ đang tựa người trên ghế giám đốc chợp mắt, nheo mắt nhìn tôi:
“Có chuyện gì?”
Một câu nhẹ bẫng khiến tôi chợt nhớ lại thời còn theo đuổi cậu ấy – giọng điệu cũng y hệt như vậy.
Chúng tôi là bạn học cấp ba. Cậu ấy là học bá, hot boy của trường – là nam thần trong mộng của tất cả nữ sinh, cũng chính là chuẩn gu của tôi.
Mang theo suy nghĩ “gần nước thì được cá”, tôi dây dưa theo đuổi suốt hai năm. Mãi đến bữa tiệc chia tay tốt nghiệp, mượn men rượu tôi mới bứt được đoá “cao lãnh chi hoa”* này.
(*cao lãnh chi hoa nghĩa là dung mạo đẹp như hoa như ngọc nhưng rất băng lãnh, lạnh lùng…)
Sau đó cậu ấy vào một trường đại học hàng đầu cách xa nghìn dặm, còn tôi học một trường bình thường ở địa phương. Khoảng cách xa khiến mâu thuẫn nảy sinh, tôi đòi chia tay, cậu ấy cũng đồng ý rất dứt khoát.
Tính ra, tôi theo đuổi cậu ấy hai năm, mà thời gian yêu nhau chưa đến một năm.
Hiện giờ chỉ cách khuôn mặt đẹp trai đó chưa đầy nửa mét, tôi cảm thấy “bệnh mê trai” của mình sắp tái phát. Tôi hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn cậu ấy:
“Thẩm Duân Sơ, lúc trước chúng ta chia tay trong hoà bình, cậu không cần lấy công trả thù riêng như vậy chứ?”
Ngón tay thon dài của Thẩm Duân Sơ gõ nhẹ lên tay vịn ghế, phát ra tiếng lách cách nho nhỏ.
Một lúc sau, cậu ấy ném bản kế hoạch đến trước mặt tôi, trên đó chi chít lời phê chú thích – y như bài kiểm tra năm xưa.
“Đọc đi đã.” Cậu ấy khẽ cong môi cười, “Tống Dư Ngôn, nếu tôi không chủ động tìm cậu, cậu định giả vờ không quen biết tôi đến bao giờ?”
“Tôi thì có thể làm gì khác?”
Tôi còn định nói thêm, nhưng nụ cười trên mặt cậu ấy vụt tắt, thay vào đó là vẻ lạnh lùng xa cách, giọng điệu công việc:
“Chúng ta bàn về dự án này đi.”
Nửa tiếng sau, tôi rời văn phòng với bản kế hoạch bị sửa đến mức không còn nhận ra, lòng nặng trĩu.
Tên khốn đó chắc chắn đang dùng việc công báo tư thù, tức giận vì năm xưa tôi chủ động chia tay khiến cậu ấy mất mặt.
Đồng nghiệp Tiền Tiền kéo tay áo tôi, thì thầm: "Cô đừng nhìn anh Thẩm trông nghiêm túc vậy, thực ra anh ấy rất háo sắc. Nghe đồng nghiệp bên bộ phận quan hệ công chúng nói, tối qua khi tiếp khách lớn ở câu lạc bộ, anh ấy đã nắm tay một cô gái tên Fiona không chịu buông..."
Khi yêu, Thẩm Duân Sơ rất mực khắc kỷ*, không vượt qua giới hạn một bước, ngay cả nắm tay cũng là tôi chủ động, giờ nghĩ lại, có vẻ cậu ấy chỉ không có hứng thú với tôi thôi.
(*khắc kỷ là kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ và hành động của bản thân để đạt được sự bình yên, tự chủ và hạnh phúc nội tâm trước những khó khăn và thử thách trong cuộc sống)
Khóe miệng tôi hơi giật giật, lấy điện thoại ra, gửi lời mời kết bạn qua một tài khoản WeChat khác: [Anh Thẩm xin chào, em là Fiona.]
Cậu ấy chấp nhận ngay lập tức.
Sau hôm đó, tôi liên tục "thả thính" trên WeChat và xác định "quan hệ" với Thẩm Duân Sơ.
Tôi gọi cậu ấy là "anh yêu", cậu ấy gọi tôi là "bé cưng".
Bình thường ở công ty là nam thần lạnh lùng mặt lạnh như tiền, trên mạng lại dính người đến không chịu nổi.
[Bé cưng hôm nay tâm trạng thế nào?]
[Đang bận à, sao không trả lời?]
Tôi nổi da gà, ngẩng đầu thấy Thẩm Duân Sơ cầm cốc nước từ phòng trà đi ra, đi thẳng qua tôi mà không liếc nhìn.
Cái đồ giả vờ.
Nếu cậu ấy biết tôi chính là "Fiona", chắc sẽ tức đến nhảy dựng lên.
Trong lúc lướt điện thoại, nhóm lớp cấp ba vốn im ắng bấy lâu đột nhiên trở nên sôi nổi, lớp trưởng đang tổ chức họp lớp. Ngày trước tôi luôn là người tích cực, nhưng khi thấy Thẩm Duân Sơ nói sẽ tham gia, tay tôi đang chuẩn bị đăng ký thì khựng lại.
Bạn thân gửi tin nhắn cho tôi: [Tiểu Ngôn Ngôn, có một tên đáng ghét đã cá với tớ rằng nếu Thẩm Duân Sơ tham gia buổi họp lớp này thì cậu sẽ không dám đến, tớ đã mắng hắn một trận rồi.]
[Một người yêu cũ thôi mà, chị em của tớ không phải là loại hèn nhát.]
Bạn thân tôi có tính cách như vậy, nếu ngày trước không có cô ấy luôn động viên, tôi cũng không thể ôm được mỹ nam về.
Vì vậy, mấy năm nay khi Thẩm Duân Sơ dần rút khỏi vòng bạn bè cấp ba, cô ấy vẫn luôn cố gắng giúp tôi "duy trì" hình ảnh, nhấn mạnh rằng tôi đã đá cậu ấy.
Mặc dù chẳng ai tin.
Tôi đặt điện thoại xuống, bất lực thổi thổi mái tóc.
Lúc này, tin nhắn của Thẩm Duân Sơ gửi đến: [Bé cưng, chúng ta đã nói chuyện một tuần rồi, hay là gặp nhau đi?]
Tôi sững sờ, xem lại thời gian họp lớp, dò hỏi cậu ấy: [Được thôi, nhưng em chỉ rảnh tối cuối tuần này thôi.]
Cậu ấy không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
Buổi họp lớp ở phía Tây, tôi hẹn gặp ở phía Đông, đảm bảo cậu ấy không có thời gian để đến họp lớp.
Làm xong những việc này, tôi mới lén nhìn về phía Thẩm Duân Sơ, thở phào nhẹ nhõm.
Mỹ nhân thì ai cũng kiêu ngạo, cho leo cây một lần, chắc cậu ấy sẽ không để tâm đâu nhỉ?
Ngày họp lớp, tôi trang điểm lộng lẫy, đẩy cửa ra thì đối mặt với khuôn mặt nghiêm nghị của Thẩm Duân Sơ, nụ cười trên môi tôi lập tức cứng lại.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Có lẽ biểu cảm của tôi quá ngơ ngác, bạn thân kéo tôi vào ngồi cạnh Thẩm Duân Sơ, rồi lại lén gửi tin nhắn: [Nam thần của cậu hình như đẹp trai hơn rồi! Tối nay nhân lúc say xỉn mà nhào đến cậu ấy đi, cố lên!]
Bên dưới còn kèm theo một cái sticker biểu cảm tóm lấy mà ăn.
Tôi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thẩm Duân Sơ, khóe môi cậu ấy hơi cong lên, dường như đang cười.
Ngồi quá gần, cậu ấy rất có thể đã nhìn thấy tin nhắn vừa rồi.
Mặt tôi nóng bừng, dứt khoát tự rót cho mình một ly rượu, bắt đầu cụng ly với những người bạn học ở phía bên kia.
Sau vài lượt, má tôi đỏ bừng, đầu óc cũng có chút mơ màng, cho đến khi ly rượu trên tay bị giật lấy.
Thẩm Duân Sơ mặt lạnh như tiền, nói với tôi câu đầu tiên trong tối nay: "Cậu uống ít thôi."
Chưa kịp cảm động, giọng nói trầm thấp lại vang lên: "Mai còn phải đi làm."
Rượu làm người ta trở nên dũng cảm, tôi giật lấy ly rượu, tay kia chỉ vào cậu ấy, không nghĩ ngợi mà nói ra lời trong lòng: "Đồ tư bản ch ó má."
Mắt Thẩm Duân Sơ sâu thêm, yết hầu cậu ấy rõ ràng trượt xuống.
Cậu ấy bước tới hai bước, nhẹ nhàng lấy đi ly rượu trên tay tôi, nhét một ly khác vào, dịu dàng nói: "Nếu thật sự muốn uống, cậu uống nước đi."
Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà ngửa cổ uống cạn, một bạn nam khác muốn đến mời tôi uống rượu cũng bị khuôn mặt khó chịu của Thẩm Duân Sơ ngăn lại.
Đã chia tay rồi, cậu ấy dựa vào đâu mà quản tôi.
Không biết có phải do uống rượu hay không, lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót, không cam lòng lại cầm ly rượu hòa vào đám đông, liếc mắt thấy sắc mặt Thẩm Duân Sơ tối sầm đến đáng sợ.
Ngày trước khi chia tay cậu ấy vẫn bình thản, bây giờ lại làm ra bộ dạng này, không biết còn tưởng cậu ấy quan tâm tôi lắm.
Nhưng bị một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm, tôi cũng không còn tâm trí uống rượu, ngại không dám về sớm, dứt khoát nằm sấp xuống bàn giả vờ say, muốn đợi tan tiệc rồi mới dậy.
Không ngờ bạn thân vỗ vỗ lưng tôi, nói với Thẩm Duân Sơ: "Cậu không uống rượu, vậy Tiểu Ngôn Ngôn nhờ đưa về nhé."
Tôi muốn ngồi dậy nhưng bị cô ấy mạnh mẽ ấn xuống.
Thẩm Duân Sơ khẽ "ừ" một tiếng, rất nhanh cả người tôi rơi vào một vòng ôm ấm áp, khoang mũi toàn là mùi gỗ thoang thoảng trên người cậu ấy, làm người ta nóng bừng, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.
Cho đến khi được đặt vào ghế phụ, tôi vẫn không dám mở mắt, để đối mặt với bầu không khí ngượng ngùng này.
Khoảng vài phút sau, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, lướt qua vành tai hơi đỏ của tôi.
Thẩm Duân Sơ đột nhiên cười khẽ: "Tống Dư Ngôn, tôi không biết cậu ở đâu, nếu cậu còn giả vờ say, tôi chỉ có thể đưa cậu về nhà thôi."
Tôi lập tức ngồi bật dậy, "bịch" một tiếng đụng phải Thẩm Duân Sơ, khiến kính của cậu ấy bay thẳng lên kính chắn gió.
Cậu ấy xoa xoa trán đỏ ửng, vẻ mặt khó chịu: "Tống Dư Ngôn, cậu thuộc tuổi trâu à?"
"Cậu quản tôi thuộc tuổi gì, dù sao cũng không thuộc về cậu." Tôi đẩy cậu ấy ra một cái định xuống xe, lại bị kéo lại.
Thẩm Duân Sơ cúi người xuống thắt dây an toàn cho tôi, khẽ ho một tiếng: "Đã hứa là sẽ đưa cậu về."
Tôi sờ sợi dây an toàn, lẩm bẩm: "Tối muộn thế này đưa bạn gái cũ về, không sợ bạn gái hiện tại ghen à?"
Ngón tay Thẩm Duân Sơ đang nắm vô lăng hơi siết chặt, khóe mắt cong cong.
"Tống Dư Ngôn, cậu vẫn thích tôi đúng không?"
Câu hỏi quá đột ngột, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như trống, cổ họng nghẹn lại.
Ánh mắt chạm nhau, tôi kiên định: "Không thích, tôi qua cái tuổi mê ngoại hình rồi."
Thẩm Duân Sơ nheo mắt, cười khẽ: "Xem ra cậu vẫn thấy tôi đẹp trai."
Câu này tuy vô liêm sỉ nhưng cũng là sự thật, hai mươi lăm năm sống trên đời, Thẩm Duân Sơ là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp ngoài đời.
Một mét tám lăm, vai rộng eo thon chân dài, gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, xứng đáng là kiệt tác của tạo hóa.
Người yêu cũ đẹp trai như vậy, nhưng tôi lại chưa từng thực sự sở hữu, nghĩ mà tức.
"Tống Dư Ngôn, vừa nãy hỏi về bạn gái tôi, cậu ghen đúng không?" Vừa lúc đèn đỏ, Thẩm Duân Sơ quay đầu lại, ánh mắt đăm đăm nhìn tôi.
"Không." Tôi thành thật trả lời, ai lại đi ghen chính mình chứ.
Nói đến đây, tôi chợt nhớ đến "Fiona" có hẹn với Thẩm Duân Sơ, vội chuyển sang tài khoản nick phụ, nhưng không có một tin nhắn nào.
Buổi hẹn tối nay, Thẩm Duân Sơ quên rồi, hay căn bản không muốn đi?
Tôi nghiêng người, lén nhắn cho cậu ấy: [Anh yêu, cho em leo cây, vui không?]
Kèm theo một sticker mặt giận.
Tin nhắn hiện lên, khóe miệng Thẩm Duân Sơ khẽ nhếch lên, ánh mắt sau kính trầm xuống.
Khi về đến nhà, tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của cậu ấy: [Em yêu xin lỗi, hôm nay có việc bận quên mất, anh tặng quà bù cho em nhé?]
Tôi định làm nũng một chút, nhưng cậu ấy ngay lập tức gửi qua một món đồ chơi phiên bản giới hạn, thứ tôi đã thèm từ lâu.
[Em yêu, em có thích không?]
[Thích, thích lắm, cảm ơn anh yêu, yêu anh!]
Đau đầu vì say, đến muộn lại gặp đúng lúc công ty họp lớn, tôi ôm tập tài liệu lén lút chui vào phòng họp, nhận vô số ánh mắt dò xét.
Tôi cười gượng gạo, tìm một chỗ ngồi ở góc cuối.
Thẩm Duân Sơ đang phát biểu trên bục, ánh mắt thi thoảng liếc qua, tôi căng thẳng nắm chặt vạt áo, nghĩ thầm không biết cậu ấy lại định gọi tên mình trước đám đông nữa không?
Tiền Tiền chỉ vào slide của Thẩm Duân Sơ, thì thầm: "Nhìn này, sếp Thẩm ghi chú WeChat của mỗi người đều là tên công ty + bộ phận + tên đầy đủ, quy củ quá."
Tôi ừ một tiếng, bỗng nảy ra ý định trêu chọc cậu ấy, liền chuyển sang nick phụ nhắn: [Anh yêu, em nhớ anh.]
Tin nhắn vừa hiện lên, cả phòng liền trở nên ồn ào.
Tiền Tiền kích động véo mạnh vào đùi tôi: "Trời ơi, tin động trời, sếp Thẩm có bạn gái rồi!"
"Ừ, đúng vậy." Lần đầu làm chuyện xấu nên tôi rất căng thẳng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt Thẩm Duân Sơ xuyên qua đám đông đổ dồn về phía mình.
Cậu ấy nhướng mày, mặt đầy cưng chiều: "Đang họp đấy, đừng nghịch nữa!"
Tim tôi giật thót lên, Tiền Tiền cũng quay sang nhìn tôi, vẻ mặt hiểu ra chuyện gì, đúng lúc tôi sắp đứng hình thì trên bục Thẩm Duân Sơ trực tiếp gọi tên tôi: "Tống Dư Ngôn, còn không mau phát tài liệu đi."
Tôi xoa xoa khuôn mặt đang nóng lên, vội đứng dậy phát tài liệu, liếc mắt thấy Thẩm Duân Sơ cầm điện thoại lên, thong thả mở khung chat ghi chú là "em yêu", trước mặt mọi người trả lời: [Em yêu, anh đang họp, lát nữa liên lạc sau nhé.]
Ánh đèn vàng ấm trong phòng họp khiến ánh mắt cậu ấy dịu dàng như nước, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Khi phát xong tài liệu ngồi xuống, Tiền Tiền nhếch miệng thì thầm: "Lúc nãy tôi còn tưởng nhầm cô là bạn gái anh ấy, sốc quá!"
Tôi gượng cười: "Làm gì có chuyện đó."
Rõ ràng chỉ là bạn gái cũ thôi mà.