Cưng Chiều Rắn Nhỏ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:23:26
7
Sau khi bác sĩ gia đình khám cho xong, một bên lướt mấy đoạn video Chu Diêu gửi mà đến tê gò má.
“Xem gì đấy?”
Cố Triết Ngôn làu bàu, rúc gần.
Cằm đặt lên vai .
Chắc là tâm trạng do trẹo chân.
“Xem rắn á.” Nhắc đến chuyện bực:
“Con Tiểu Hắc nuôi còn cho đụng, chẳng lẽ thể rắn khác giải thèm ?”
Một lúc , Cố Triết Ngôn mặt đỏ tới mang tai, ấp úng :
“Cho, cho nuôi mấy hôm cũng …”
“Thật á?!” Mắt lập tức sáng như .
vui bao lâu, đã nghiêm mặt lên, trừng cảnh cáo:
“ chị động … ờ… chỗ đó của nó nữa.”
Tôi vội giơ tay thề: “Cam đoan đụng, lưu manh.”
Cố Triết Ngôn với ánh mắt u oán:
“Chị mà thì ai mới ?”
8
Tiểu Hắc về trong vòng tay .
Tin là: ba mẹ công tác về .
Tin là: thể qua nhà tên chết tiệt để… chơi rắn.
mỗi lần đến nhà tìm Tiểu Hắc thì đều ở nhà.
Bảo là dạy kèm.
Không thì càng , mới thể thỏa thích sờ sờ nắn nắn Tiểu Hắc.
Chỗ đụng thì chạm đuôi một chút cũng mà.
Nhìn đuôi nó run run, hưng phấn vô cùng.
“Zâm quá zâm quá!”
“Bảo bối của đáng yêu thế chứ!!”
“Là ai nuôi em yêu thế ? Là đây !!!”
Tôi quấn nó trong một tay đủ đã dùng cả hai tay ôm.
Nhìn nó cứ quấn lấy cổ tay , càng siết càng chặt.
“Aaaa!!! Rắn nhỏ còng !!!”
“Gần gần gần!!! Dính dính dính!!!”
…
Chỉ trong nửa tháng, tài khoản video của clip của rắn nhỏ.
Mỗi lần Chu Diêu rủ xem rắn, Tiểu Hắc quấn lấy cổ tay như .
Quấn một hồi, rắn mê tâm trí, chẳng còn nhớ Chu Diêu là ai nữa.
Tối hôm đó, ăn cơm xong đã định lao qua nhà Cố Triết Ngôn.
Kết quả mẹ chặn , nhét cái gì đó túi còn dặn thêm:
“Chuyện của tụi trẻ mẹ can thiệp, nhưng biết tự bảo vệ đấy.”
Hả?
Bà phát hiện lén chơi rắn ?
9
Vừa đẩy cửa , đã tiếng nước từ phòng tắm vọng .
Tôi đang định đến hù một cái, thì cửa phòng tắm mở .
Hơi nước mù mịt, chỉ thấy Cố Triết Ngôn đang kéo theo một cái đuôi rắn to tướng chầm chậm trườn ngoài.
“Bự ghê…”
Tôi nhịn cảm thán: “…một con rắn thôi mà.”
Trời đất ơi, tên chết tiệt là rắn ?!?
Tôi đầu định chạy, nhưng đuôi rắn ướt sũng của đã quấn lấy eo .
Dán chặt cửa.
Đuôi rắn với mảng đỏ quen thuộc ở chóp đuôi.
Nghĩa là tên khốn chính là con hắc vương xà đã sờ đến bóng lưỡng ?!
“Chạy gì chứ? Không thích sờ lắm ?”
Giọng khàn đặc, dán sát ngực trần lưng .
Hơi thở phả lên vành tai , nóng đến mức thân run lên, lưng như dòng điện chạy qua.
Tôi thật sự gặp tình huống nào thế .
Tôi kiến thức hạn hẹp, thừa nhận.
Đuôi rắn từng vòng từng vòng siết chặt, thậm chí còn chui gấu áo , lạnh buốt áp sát thắt lưng .
Tôi run lên lần nữa.
Mẹ ơi cứu con, con dám chơi rắn nữa !
“Cái đó…”
Tôi run rẩy nuốt nước bọt, khẽ kéo chóp đuôi rắn định gỡ .
Kết quả quấn chặt hơn.
“Đã chơi … thì chịu trách nhiệm.”
Giọng trầm khàn, còn mang chút tủi thân.
Tôi sợ nuốt sống, bản năng sinh tồn trỗi dậy:
“Chịu! Tôi chắc chắn chịu trách nhiệm!”
“ mà… thể buông ?”
Cố Triết Ngôn cau mày khổ sở:
“Không … chị kích thích nhiều ngày quá, thời kỳ động dục .”
“Gì… gì cơ?”
Tôi sốc tập.
Tôi còn kỹ năng nữa hả?!
Cố Triết Ngôn biết từ khi nào đã thò tay túi , rút một cái bao nhôm nhỏ.
Cậu giơ lên khẽ :
“Hóa tối nay chị đến sớm là… chơi rắn chán , định chơi hả?”
Mặt đỏ bừng.
Thứ ở trong túi chứ?!
Tôi giật lập tức:
“Xùy! Nói bậy gì mà thật ghê!”
“Không ! Nghe giải thích đã!”
đã trực tiếp quấn lên giường .
11
Trước đây là cuộn rắn, giờ thành rắn cuộn .
Phải thật, cảm giác đúng là kỳ diệu.
Chiếc đuôi đen bóng loáng của nó lấp lánh ánh sắc rực rỡ.
Đầu đuôi cong cong quấn lấy ngón út , từng chút từng chút một siết .
Như một con thú nhỏ cần vỗ về.
Tôi buộc ở cự ly siêu gần mà quan sát cơ bụng, cơ ngực cùng lớp vảy đen ánh huyền quanh eo bụng của Cố Triết Ngôn.
Sờ sờ chọc chọc, cảm giác mềm mềm đã tay.
Không ngờ bên ngoài thì gầy, mà vóc dáng ngon nghẻ thế .
Bỗng nhiên Cố Triết Ngôn nắm lấy tay , lông mi còn vương nước run lên khe khẽ:
“Chị ơi, em bò lên lưng chị…”
“Tên ! Có tin , lột da luôn bây giờ!” Tôi hung hăng giơ tay làm động tác kéo kéo kéo.
Cố Triết Ngôn lập tức ỉu xìu như rắn mất nước.
Giọng u uất:
“Đây là lần đầu tiên khi trưởng thành em bước kỳ động dục… Em chỉ là một con rắn nhỏ ngây thơ chẳng biết gì cả…”
Tôi nghẹn họng: “Tôi cho biết, nũng nịu vô ích!”
“Vậy… hôn một cái, một cái chắc nhỉ…”
Đôi mắt ướt sũng, đáng thương , như thể đâm trúng tim .
Nước mắt đàn ông, chính là chất kích thích mạnh nhất của !
12
Tôi và Cố Triết Ngôn quen từ nhỏ, nhưng gặp đã thành oan gia.
Lần đầu gặp, tưởng là một bé gái xinh .
Một cục bánh bao hồng hồng trắng trắng, bé gái thì là gì?
Tôi nhào lên, ôm mặt mà hôn cái “chụt” một phát.
“Xinh thế , chắc mẹ sinh thêm em gái tặng riêng cho !”
Ai ngờ ghét bỏ đẩy , còn “phì phì” mấy tiếng.
“Cô bé” dữ, nhưng ngán.
Tôi xắn tay áo lên, vật xuống đất, hôn cho một trận!
Sau dù biết là con trai, cũng tha.
Tôi to khỏe hơn, cao hơn, bắt mặc váy nhỏ, làm búp bê sống cho chơi trò thay đồ.
Cậu định hét lên thì cắn miệng.
Cậu giật váy thì cắn tay.
Cậu chạy thì ôm chân cắn bắp chân.
Cắn để dấu răng đấy.
Cậu dọa thét, toe toét, lộ cả hàm răng trắng.
Cậu càng to.
Lớn lên chút nữa, du học hè, lúc về thì lột xác .
Da rám, cao to, cả má bánh bao cũng còn.
Tôi đòi “trả em gái cho !”
Cậu lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Tôi tức quá, cả tháng chuyện.
Cho đến khi đỏ mặt, mặc váy nhỏ tới xin .
Từ cấp hai trở , chúng ngầm coi đó là quá khứ đen tối, ai nhắc đến.
Tôi yêu sớm, mách.
Tôi thất tình, lấy ảnh của làm avatar.
Tôi đu idol, đăng tin dìm thần tượng của .
Cứ thế đấu đá đến tận bây giờ.
Tôi từng nghĩ, một ngày, hôn thằng chết tiệt .
13
Hôn chết oan gia là cảm giác gì?
Phải xem mặt đã !
Tôi đúng là loại nông cạn!
Làn môi mát lạnh, mềm mại như thạch.
Tôi kìm mà hút một cái.
Đuôi rắn quấn lấy chặt hơn nữa.
Cậu thở dốc, mặt đỏ bừng, giọng nghẹn ngào:
“Chị ơi…”
Ai mà chịu nổi đây trời!
Tôi lật lên đuôi .
Cảm giác rõ ràng rằng còn vụng về, bởi vì … cắn rách môi .
Tôi định cắn thì bất chợt hoa mắt chóng mặt, mất ý thức.
Không ngờ, kiểu chớt của … là với rắn độc.
14
Khi mở mắt lần nữa, đang truyền nước biển giường bệnh.
Chú Kim cạnh.
Chú bảo Cố Triết Ngôn Cục quản lý yêu quái bắt cách ly .
“Vậy là yêu quái rắn đen hả? Bay ? Có phép thuật ? Biến đá thành vàng , thể truyền nghề ?”
Tôi như con chồn trong ruộng dưa, hưng phấn đến nhảy cẫng lên.
“Không ý gì khác , chỉ đem kỹ thuật đó phổ cập đại chúng thôi!”
“…”
Chú Kim mặt lạnh tanh:
“Không . Sau khi lập quốc, cho thành tinh. Bọn – những loài thú thể hóa thành hình – gọi chung là thú nhân.”
Tôi cụt hứng ngay tức khắc:
“Ồ…”