Cùng Nàng Già Đi
Chương 2
8
Kiếp trước mặc dù sau này ta cũng gả cho Cố Hoài Thanh nhưng là trời xui đất khiến.
Kiếp trước sau khi Thẩm Uyển hạ thuốc ta và Cố Hoài Thanh.
Ta mượn cái chết của mẫu thân ta làm to chuyện, mới thoát khỏi độc kế muốn hại ta của Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển bị phụ thân ép phải gả cho Cố Hoài Thanh như đã hẹn nhưng đến ngày đại hôn, nàng ta lại cùng đại ca của Cố Hoài Thanh bỏ trốn.
Phụ mẫu hai bên tức giận, cuối cùng ta bất đắc dĩ phải thay Thẩm Uyển gả cho Cố Hoài Thanh.
Sau khi Thẩm Uyển biết ta và Cố Hoài Thanh đã thành hôn, lại chạy về tướng phủ, cuối cùng thành hôn với đại ca của Cố Hoài Thanh.
Sau khi thành hôn, vì chưa phân gia, Thẩm Uyển thường xuyên bắt nạt ta và Cố Hoài Thanh.
Khi nàng bắt nạt ta, không cần Cố Hoài Thanh lên tiếng ta sẽ phản kích trước.
Nhưng Cố Hoài Thanh mặc kệ Thẩm Uyển có sỉ nhục hắn thế nào, đều không nói một lời, giống như không có tính khí vậy.
Ta hận không rèn sắt thành thép, dù có thích một người đến mấy cũng không thể như vậy.
Sau này ta mới biết, lúc mẫu thân Cố Hoài Thanh mất đã dặn hắn phải bảo vệ tốt Thẩm Uyển.
Lúc đó mẫu thân Cố Hoài Thanh và Trương thị bị bắt cóc cùng lúc, Trương thị chạy thoát, không thể mang theo Thẩm Uyển.
Là mẫu thân Cố Hoài Thanh dẫn theo Cố Hoài Thanh và Thẩm Uyển trốn tránh sơn tặc.
Cuối cùng vẫn bị sơn tặc phát hiện tung tích.
Mẫu thân Cố Hoài Thanh liều mạng bảo vệ Cố Hoài Thanh và Thẩm Uyển, trước khi mất dặn dò Cố Hoài Thanh nhất định phải bảo vệ tốt Thẩm Uyển.
Nếu mẫu thân hắn dưới suối vàng biết được lòng tốt trước khi mất của mình, đổi lại kết quả như vậy.
Không biết có tức giận đến mức từ dưới đất chui lên tìm Thẩm Uyển đòi mạng không.
9
Cố Hoài Thanh và đại ca của hắn là Cố Hoài An đều là thí sinh khoa thi này.
Cố Hoài An lần trước thi hội không đỗ, vừa khéo lần này lại cùng Cố Hoài Thanh đi thi.
Hắn và Thẩm Uyển bái đường xong, hầu như không có thời gian ân ái.
Phần lớn thời gian đều phải đến thư viện hoặc phòng sách ôn tập.
Lâu dần, tâm trạng Thẩm Uyển không được tốt lắm.
Có đôi khi bắt gặp Cố Hoài An và Cố Hoài Thanh cùng nhau ra thư viện, liền nắm lấy thân phận thứ tử của Cố Hoài Thanh mà chế nhạo một trận.
Nói hắn là thứ tử, cũng dám mơ tưởng thi khoa cử để lấy công danh.
Còn nói hắn như vậy vào trường thi cũng chỉ là đi góp số, để người ta cười chê.
Hôm qua bài văn của Cố Hoài Thanh ở thư viện được thái phó khen ngợi rất nhiều, sau khi trở về sắc mặt Cố Hoài An không được tốt lắm.
Sáng nay, Thẩm Uyển gặp Cố Hoài Thanh, liền tức giận đi tới đẩy hắn một cái: “Ngươi có gì mà phải khoe khoang!”
Ta có chút kinh ngạc.
Trước kia chỉ nghe nói Thẩm Uyển sẽ châm chọc chế nhạo Cố Hoài Thanh vài câu, không ngờ còn động tay động chân.
Hôm nay ta vừa khéo cùng Cố Hoài Thanh ra ngoài thì gặp phải, mới vừa vặn nhìn thấy.
Cố Hoài Thanh chán ghét hất tay nàng ta ra: “Cút!”
Ta trợn tròn mắt, cái gì cơ?!
Đây là lời mà Cố Hoài Thanh sẽ nói với Thẩm Uyển sao?!
Thẩm Uyển giơ tay lên định tát vào mặt Cố Hoài Thanh:
“Ngươi chỉ là một thứ tử, không ngoan ngoãn ở nhà, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc cướp đi sự nổi bật của ca ca ngươi!”
“Ngươi cũng không nhìn xem thân phận của mình có xứng hay không, ca ca ngươi là đích tử, ngươi là thân phận gì, ngươi xứng sao!”
Cố Hoài Thanh không kiên nhẫn hất tay nàng ta ra, kéo ta đi: “Có bệnh!”
Thẩm Uyển không buông tha: “Thẩm Ngọc! Có phải là ngươi xúi giục không! Trước kia Cố Hoài Thanh căn bản sẽ không đối xử với ta như vậy!”
Ta vô tội vô cùng.
Thẩm Uyển tức đến đỏ cả mắt.
Đánh không được Cố Hoài Thanh thì muốn trút giận lên ta.
Tay còn chưa kịp chạm vào ta thì đã bị Cố Hoài Thanh chế trụ.
Cố Hoài Thanh âm trầm nắm chặt cổ tay nàng ta: “Nếu ngươi đánh nàng ấy, ta sẽ bẻ từng ngón tay của ngươi, rồi nhét vào miệng ngươi cho ngươi ăn.”
Thẩm Uyển sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức không dám thở.
Cố Hoài Thanh buông tay nàng ta ra.
Trên cổ tay trắng nõn của Thẩm Uyển có một vòng bầm tím đáng sợ.
Ta kinh ngạc vô cùng.
Kiếp trước cho dù đến lúc ta chết, thái độ của Cố Hoài Thanh đối với Thẩm Uyển vẫn là thái độ mặc kệ.
Bất kể Thẩm Uyển làm yêu thế nào, Cố Hoài Thanh đều kiên trì không để ý đến.
Mặc dù hắn đối với tất cả mọi người cơ bản đều lười để ý đến.
Nhưng vì hắn và Thẩm Uyển có tình cảm thanh mai trúc mã.
Ta luôn cảm thấy có lẽ đây là sự nuông chiều của hắn.
Tại sao kiếp này Cố Hoài Thanh lại đối xử với Thẩm Uyển không chút nể nang như vậy.
Thậm chí còn động một chút là mắng ra tiếng.
Những ngày này ta đều nhìn thấy trong mắt.
Cố Hoài Thanh đối với những người khác vẫn là thái độ mặc kệ.
Nhưng hễ gặp Thẩm Uyển, cảm xúc ghê tởm của hắn liền không hề che giấu, thậm chí có đôi khi ta còn có thể cảm nhận được sát ý lạnh lẽo.
Chẳng lẽ hắn đã biết được nguyên nhân cái chết của mẫu thân mình rồi sao?
Nhưng hắn cũng không giống như là người sẽ trút giận lên người khác.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
10
Chiều hôm đó Cố Hoài Thanh từ thư viện trở về, liền bị đại phu nhân mời đến từ đường.
Ta bảo hạ nhân hâm nóng đi hâm nóng lại thức ăn, ra ngoài hỏi mới biết hắn vừa về đã bị đưa đi.
Ta vội vàng chạy tới, chắc chắn là Thẩm Uyển ở trước mặt đại phu nhân nói trắng đen lẫn lộn.
Khi ta đến nơi, Thẩm Uyển đang khóc lóc thảm thiết trong lòng Cố Hoài An, đại phu nhân chỉ vào mặt Cố Hoài Thanh mắng:
“Ngươi còn biết xấu hổ không, bây giờ nàng ấy đã là đại tẩu của ngươi, ngươi ngay cả đại tẩu của mình cũng dám làm càn!”
Chân ta vừa bước vào cửa suýt nữa thì ngã.
Ta vốn tưởng rằng Cố Hoài Thanh lại sẽ im lặng.
Ai ngờ, hắn đột nhiên cười lạnh nói: “Nương tử của ta xinh đẹp như hoa, loại hàng như nàng ta tự dâng đến ta còn thấy ghê tởm.”
Ngoài cửa có hai gã sai vặt đi vào quỳ xuống, đem chuyện sáng nay kể lại một lượt.
Khi gã sai vặt nói đến việc Thẩm Uyển thô lỗ động tay muốn đánh người, nàng ta lẩm bẩm:
“Không thể nào, không có ai, không có ai! Ngươi nói dối! Ngươi vu khống!”
Cố Hoài Thanh lạnh nhạt nói: “Ta đã bẩm báo phụ thân rồi, bên đó tự có phán đoán, nếu không có chuyện gì, nương tử của ta còn đang đợi ta về phòng dùng cơm.”
Nói xong mặc kệ bọn họ ầm ĩ thế nào, Cố Hoài Thanh dẫn ta đi về phía phòng.
Cố Hoài An đột nhiên đuổi theo: “Tứ đệ, ngươi thật sự muốn tranh với ta sao?”
Cố Hoài Thanh nhướng mày: “Ta cần phải tranh sao?”
Thẩm Uyển từ phía sau đi ra: “Công công sẽ không để một thứ tử giẫm lên đích tử để đứng vững trên quan trường.”
Ta cười lạnh: “Một thứ tử đứng đầu bảng và một đích tử thậm chí còn chưa đỗ kỳ thi hội, ngươi nói công công sẽ muốn người nào?”
Quản gia bên cạnh công công cười tủm tỉm đi đến hành lễ với Thẩm Uyển:
“Lão gia nói rồi, cấm túc đại thiếu phu nhân một tháng, cho đến khi kỳ thi hội kết thúc, thiếu phu nhân, mời đi.”
Thẩm Uyển tức đến mức nhảy dựng lên nhưng lại không dám trái lời trưởng bối, chỉ có thể miễn cưỡng bị đưa vào viện nhốt lại.
Trên đường trở về, ánh mắt Cố Hoài Thanh luôn có vẻ như có như không nhìn ta.
Hắn cười như không cười tiến lại gần ta: “Sao nàng biết ta sẽ đứng đầu bảng.”
Ta còn biết ngươi sẽ làm hoàng đế cơ.
Ta cười híp mắt ôm hắn: “Phu quân của ta là nhân trung long phượng, đương nhiên sẽ đỗ đạt.”
Hắn hừ một tiếng, đột nhiên, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Vậy nàng có biết nàng sẽ làm hoàng hậu không.”
Tim ta đập thình thịch, suýt nữa ngã xuống đất.
Hắn mắt nhanh tay lẹ đỡ ta dậy, cau mày: “Đi đường cũng không đi cho cẩn thận.”
Một ý nghĩ trong đầu ta gào thét, hắn lại nói tiếp: “Nếu để nàng làm Vương mẫu nương nương, chẳng phải nàng sẽ ngã sấp mặt sao.”
Ta ngước mắt nhìn trời, quả nhiên là ta nghĩ nhiều rồi.
Nếu hắn đã tái sinh thì đã sớm làm thái tử rồi, sao còn bị hãm hại rồi thành hôn với ta.
11
Một tháng trước kỳ thi hội, Cố Hoài Thanh hầu như đều ngủ lại ở thư viện.
Ta hiểu tính tình của Thẩm Uyển, hôm đó nàng có thể nói ra những lời như vậy, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.
Những ngày này ta vẫn luôn bảo người âm thầm theo dõi nàng ta.
Quả nhiên nàng ta không nhịn được nữa rồi.
Một ngày trước kỳ thi, Cố Hoài Thanh đột nhiên ngẩn ra, rồi ném sách, đứng dậy khỏi ghế đi ra ngoài.
Ta thấy hắn đi về hướng viện của Thẩm Uyển, vội vàng kéo hắn lại: “Chàng làm gì vậy!”
Đã bị cắm sừng rồi mà vẫn chưa hết hy vọng sao!
Đồ nam nhân hèn hạ!!!
“Nàng ta vẫn chưa trả lại của hồi môn cho nàng, nàng chờ đó, ta đi lấy lại cho nàng.” Hắn gạt tay ta ra định đi.
Ta vội vàng giữ hắn lại: “Không cần không cần, đợi chàng thi đỗ, lúc đó nàng ta sẽ tự trả lại cho ta.”
Ta không nói là, của hồi môn chỉ là mồi nhử để ta dụ Thẩm Uyển vào tròng mà thôi.
Bây giờ thời cơ chưa chín muồi, không thể đánh rắn động cỏ.
Ta muốn để nàng ta tự chuốc lấy hậu quả.