Cùng Nàng Già Đi
Chương 4
15
Danh tiếng của Thẩm Uyển chỉ sau một đêm đã thối nát như bùn.
Cố gia có muốn bảo vệ nàng ta thế nào cũng không thể đấu lại ta trong bóng tối.
Thẩm Uyển có trốn thế nào cũng phải ra ngoài gặp khách.
Trong những bữa tiệc, nàng ta không còn được như trước nữa.
Mọi người thấy nàng ta cũng không còn nịnh nọt nữa, ngược lại còn cười trộm.
Nàng ta càng hận ta, cho rằng đây là âm mưu của ta, là ta cố tình bày kế để nàng ta mất mặt như vậy.
Nàng ta lại dùng lại chiêu cũ, cấu kết với đại phu nhân, một lần nữa bỏ thuốc vào chén của ta.
Nhưng lần này, chính họ sẽ tự chuốc lấy hậu quả.
Nàng ta hớn hở dẫn theo Cố Hoài Thanh, công công và các nữ quyến trong tiệc đến bắt gian ta.
Nàng ta chắc nịch nói lớn: “Ta đã sớm nói rồi, nàng ta là một tiện nhân không biết xấu hổ, trước đây dùng cách này cướp mất vị hôn phu của ta, giờ lại dùng cách này để quyến rũ gã sai vặt trong nhà! Loại tiện nhân này nên lôi ra ao mà dìm chết!”
Nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến, nếu hủy hoại thanh danh của ta, nàng ta sẽ phải nhận lại những ánh mắt khinh bỉ như thế nào.
Điều này hoàn toàn khác với sự chế giễu khi ăn trộm.
Nặng hơn, thậm chí nàng ta còn bị hưu, ngay cả phụ thân nàng cũng sẽ bị bệ hạ trách mắng và giáng chức.
Cửa bị đẩy ra, bên trong chính là một cảnh tượng không nỡ nhìn thẳng.
Cố Hoài Thanh giả vờ đen mặt vén màn lên, khuôn mặt ửng hồng của đại phu nhân và cơ thể đầy mồ hôi của gã sai vặt bại lộ trước mắt mọi người.
Công công tức đến mức thổ huyết, Cố Hoài Thanh kinh ngạc kêu lên: “Mẫu thân! Sao lại là người!”
Trong đám đông liên tiếp vang lên những tiếng kinh ngạc.
“Trời ơi!”
“Cái gì mà trời cơ?! Trời ơi!”
“Trời ơi!”
Thẩm Uyển lẩm bẩm: “Sao lại là người? Sao lại là người?”
Nàng ta điên cuồng xông vào, giật phăng đại phu nhân ra: “Thẩm Ngọc đâu! Thẩm Ngọc đâu!”
Nàng ta như phát điên xé nát mặt đại phu nhân: “Ngươi không phải bà mẫu của ta! Ngươi chính là Thẩm Ngọc, ngươi nhất định đã đội mặt nạ da người!”
Khi nàng ta cào cấu mặt đại phu nhân đến mức chảy máu, ta từ phía sau đám đông từ từ bước ra, kinh ngạc nói:
“Ta chỉ đi thay quần áo thôi mà, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Uyển mất kiểm soát gào lớn với ta: “Sao ngươi lại ở đây!”
Ta cười tủm tỉm: “Thế ta nên ở đâu?”
Ta kinh ngạc che miệng: “Ôi trời ơi, đây lại là bà mẫu của ta sao?!”
Ta khóc òa lên, ngã vào lòng Cố Hoài Thanh: “Xấu hổ quá, thiếp không sống nổi nữa, sau này thiếp biết sống thế nào đây!”
Công công tức đến ngất đi, phủ Thượng thư gà bay chó sủa.
Sau khi tiễn khách, công công đã đuổi đại phu nhân ra khỏi phủ, ép đại ca và Thẩm Uyển hòa ly.
Đây là bất chấp cả đứa trẻ rồi.
Chưa đến ba tháng thành hôn, Thẩm Uyển đã bị đưa về Thẩm gia.
Có thể nói là nhục nhã vô cùng.
Tinh thần nàng ta hoàn toàn suy sụp, chỉ trong vài ngày mà gầy đến mức mắt trũng sâu.
Ta thắp hương cho mẫu thân.
Đối mặt với sự u ám của từ đường, lòng ta sáng tỏ.
16
Sau khi kết quả điện thí của Cố Hoài Thanh được công bố, cả kinh đô đều chấn động.
Bệ hạ tuổi cao sức yếu, khi nhìn thấy dung mạo của Cố Hoài Thanh ở trước điện, lại thất thần gọi tên một người nữ tử.
Khi nhìn rõ miếng ngọc bội mà Cố Hoài Thanh đeo, ông mừng rỡ khôn xiết, nhỏ máu nhận thân, xác nhận thân phận hoàng tử của Cố Hoài Thanh.
Năm xưa ngoại thích chuyên quyền, con cháu trong cung thưa thớt, ngoài công chúa do hoàng hậu sinh ra, những phi tần khác trong cung mang thai đều chết một cách bất đắc kỳ tử.
Mẫu thân của Cố Hoài Thanh là cung nữ hầu hạ bệ hạ, sau khi phát hiện mình mang thai, đã giả chết xuất cung, chạy đến nương nhờ người tỷ tỷ song sinh của mình.
Người tỷ tỷ song sinh của bà chính là thiếp của Cố đại nhân.
Khi người tỷ tỷ đi ra ngoài, đã bị người của hoàng hậu giết hại một cách tàn nhẫn.
Từ đó về sau, mẫu thân của Cố Hoài Thanh đã thay thế thân phận của tỷ tỷ mình sống trong Cố gia.
Cho đến khi ra ngoài gặp phải giặc cướp, bị Trương thị hại chết thảm.
Ba tháng sau, bệ hạ băng hà, Cố Hoài Thanh kế thừa ngôi vị, còn ta được phong làm hoàng hậu.
Trở lại Thẩm gia một lần nữa, Thẩm Uyển không cam lòng quỳ xuống chúc ta thiên tuế.
Ánh mắt ta lướt qua phụ thân và Trương thị, cuối cùng dừng lại trên mặt Thẩm Uyển:
“Hãy trân trọng cuộc sống mà hiện tại các ngươi vẫn có thể ở bên nhau đi, vì các ngươi sắp chết rồi.”
Ta cười tươi nhìn phụ thân, ông ta cố gắng bình tĩnh đe dọa ta:
“Nếu ta chết, ngươi nghĩ ngươi còn có thể ngồi vững trên ngôi hoàng hậu của mình sao! Không có ta, ngươi nghĩ bệ hạ sẽ lập ngươi làm hoàng hậu sao! Hắn lập ngươi làm hoàng hậu là vì nể mặt Thẩm gia.”
Ta mân mê móng tay sơn đỏ: “Phụ thân không biết chứ, giờ ta không còn tên là Thẩm Ngọc nữa rồi, ta theo họ của ngoại tổ và mẫu thân, ta tên là Tống Ngọc, tên trên ngọc điệp cũng là Tống Ngọc.”
Ông ta không thể bình tĩnh được nữa: “Ngươi nói gì!”
Ta vô tội nói: “Nhưng vốn dĩ phụ thân chỉ là con rể ở rể của nhà họ Tống thôi mà, là ngoại tổ và mẫu thân nuôi người, cho người ăn học, đương nhiên ta phải theo họ của mẫu thân rồi, không thì sao, phụ thân muốn ngoại tổ tuyệt tự à.”
Phụ thân tức giận muốn đánh ta, bị thị vệ ta mang theo khống chế.
Ta cười tủm tỉm nhìn Thẩm Uyển: “Giờ không cần ngươi phải bận tâm ném bài vị của mẫu thân ta ra khỏi từ đường Thẩm gia nữa, mẫu thân ta giờ đã được ta lập bia, tự có hương hỏa của Tống gia để hưởng.”
Ta chậc một tiếng, đứng dậy: “Hương hỏa của Thẩm gia các ngươi, sắp đứt rồi đấy.”
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
17
Ngày giỗ của mẫu thân năm nay, ta nâng chiếc hộp gỗ ta đã kiểm tra kỹ, lên điện kêu oan.
Trong hộp là chân tướng cái chết đuối của mẫu thân năm xưa mà ngoại tổ và ta đã cùng nhau thu thập trong mười tám năm.
Ngoại tổ tóc bạc trắng được người ta dìu lên điện, thân hình gầy gò quỳ xuống khó khăn, tay nâng tờ cáo trạng, nước mắt đục ngầu, giọng nghẹn ngào bi thương:
“Thảo dân, quỳ xin bệ hạ làm chủ!”
Ngoại tổ quỳ rạp xuống, thân thể già nua dùng sức dập đầu, bi thương khóc ròng:
“Thẩm Ngọc Thành giết vợ bỏ con, không coi trọng luân thường, đáng thương cho tiểu nữ nhi của ta, nàng còn chưa đến hai mươi tuổi! Nàng là châu báu trên tay ta!”
Ngoại tổ khóc đến ngất đi, được thái y dìu sang một bên chẩn trị.
Bệ hạ ra lệnh cho Hình bộ và Đại lý tự cùng nhau thẩm lý vụ án này.
Trương thị và Thẩm Uyển bị bắt giam, còn phụ thân ta, có tội danh khác đang chờ ông ta.
Không cần ta ra tay, những đồng liêu đang nhòm ngó chức quan, muốn thay thế ông ta, những người bạn ngày xưa đang nắm giữ nhược điểm của ông ta để chờ lên chức.
Ngày phụ thân bị bắt giam chờ chém, ngoại tổ vốn sức khỏe yếu, bất chấp sự ngăn cản, nhất định phải tam bộ cửu bái đến đạo quán để trả lễ.
Ông thắp cho mẫu thân một ngọn đèn siêu độ, nước mắt lưng tròng: “Nữ nhi ngoan, làm con gái khổ quá, kiếp sau con đừng làm con gái nữa, làm chim sẻ, ở trên vai, bầu bạn với phụ thân, phụ thân cũng bầu bạn với con, cứ như vậy phụ tử chúng ta vui vẻ sống cả đời.”
18
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Cố Hoài Thanh bắt đầu chuẩn bị đại điển phong hậu.
“Lần này có thể quang minh chính đại cưới nàng một lần rồi.”
Ngoại tổ vui mừng rơi nước mắt, đeo chiếc vòng tay lúc mẫu thân đại hôn lên tay ta.
“Ta không được nhìn thấy ngày mẫu thân con đại hôn, may mà có thể nhìn thấy con, như vậy ta xuống dưới cũng có thể báo cáo với mẫu thân con rồi.”
Cố Hoài Thanh say rượu, viền mắt ửng hồng, say khướt nắm tay ta, không ngừng rơi nước mắt: “Kiếp này, ta cuối cùng cũng, lại cưới được nàng rồi.
Ta vỗ lưng chàng: “Kiếp trước cũng cưới được mà.”
Chàng lắc đầu: “Cưới được nhưng kiếp trước nàng không cần ta.”
Ta ôm chàng cởi áo tháo đai, chàng đột nhiên kéo ta lại, trẻ con khóc lóc cầu xin ta: “Đừng sinh con được không, ta chỉ cần Ngọc nhi, đừng sinh con.”
Chàng ôm chặt ta, vùi đầu vào cổ ta nức nở: “Đừng sinh con, ta chỉ cần Ngọc nhi.”
Ta dỗ dành như dỗ trẻ con: “Được, không sinh con.”
Chàng vui vẻ gật đầu: “Ừ, chỉ cần Ngọc nhi.”