Cung Nữ Mỏ Hỗn Bị Đọc Tâm
Chương 6
Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài tiếp nhận hiện thực trước mắt, không thể thay đổi được kịch bản, cũng sẽ không cách nào về nhà.
Thế giới này giống như một tấm lưới lớn được đan chặt vào nhau, đem tôi trói chặt.
Không thể động đậy, cũng không thể trốn thoát.
Thấy tôi càng ngày càng chán nản, xung quanh không ai có thể khuyên nhủ được.
Thái giám tổng quản mỗi khi nhìn thấy tôi đều thở dài, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm tràn đầy sầu khổ.
Cho đến khi, quý phi tới.
17.
Quý phi mặc y phục màu đỏ tươi, khiến nàng trông càng tươi sáng, quyến rũ động lòng người.
Sau khi chúng tôi gặp nhau đêm đó, quý phi lại chưa từng xuất hiện nữa, nhưng hãy nhìn khí sắc nàng ấy mà xem, chắc hẳn là thời gian đã trôi qua vô cùng thoải mái.
Quý phi nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng ngước mắt lên, nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: “Nghe nói ngươi sinh bệnh.”
Tôi khẽ gật đầu: “Nô tỳ không sao.”
Nàng ấy nhìn vẻ mặt đờ đẫn của tôi rồi kêu lên: “Cái cục gỗ này, sao lại đem mình biến thành bộ dáng thế này”.
Tôi vẫn cúi đầu im lặng.
Nhưng quý phi lại mỉm cười, đưa tay ra kéo tôi đứng dậy: “Ta sẽ đưa ngươi đến nơi này.”
Tôi sửng sốt, bị kéo lên, xuyên qua ngự hoa viên, vòng qua ngự thư phòng.
Sau khi đi qua hành lang dài lại tới một cửa hành lang khác.
Tôi ý thức được điều gì đó, dừng lại hỏi: “Người sắp rời cung à?”
Nàng ấy nhướng mày và mỉm cười đáp lại: “Ừ.”
Tôi bị choáng váng, đây không phải là đang tự tìm đường chết à?
Cái này… có cần quang minh chính đại như vậy không.
Tôi chột dạ, thì thầm với nàng ấy: “Chúng ta hẳn là nên ra ngoài vào ban đêm. Ban ngày có rất nhiều lính canh đó.”
Quý phi khó hiểu nhìn tôi: “Nhiều thị vệ thì làm sao?”
Sau đó, nàng ấy kéo tôi đi thẳng qua bức tường, đi đến cổng cung điện, rồi nghênh ngang đi ra ngoài trước mặt lính canh.
Các lính canh đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, giả vờ không nhìn thấy.
Tôi bàng hoàng, rít lên, tiền bạc có năng lực đáng sợ đến vậy sao.
Quý phi kiêu ngạo nhìn ta mỉm cười: “Ta vừa nói có thể làm được.”
Nàng ấy dẫn tôi ra khỏi cổng cung điện.
Sau đó tôi nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài.
Tôi nghe thấy tiếng hò hét không ngừng của những người bán hàng rong, thấy sự náo nhiệt của đế đô.
Các con phố, ngõ hẻm tràn ngập đồ ăn nóng hổi, đa dạng, phủ đầy bánh ngọt béo ngậy đủ màu sắc.
Trong quán trà náo nhiệt, người kể chuyện khoa tay múa chân, miệng nói không ngừng, khán giả reo hò nhiệt liệt.
Những thương nhân phong trần mệt mỏi, mang theo đủ loại đồ dùng quý hiếm và mặc cả cò kè với người dân trong thành.
Quý phi như cánh bướm rơi vào trần gian, đưa tôi lang thang khắp phố phường, vui đến quên cả trời đất.
Đường phố đông đúc, chúng tôi đi trong đám đông không chút nào thu hút, hết sức hài hòa.
Sau khi được quý phi dẫn đi ăn ngon, chúng tôi mỗi người cầm một cây kẹo hồ lô đứng bên đường ăn.
Nàng ấy chỉ vào những người đi bộ đi ngang qua và nói: “Nhìn này”.
Tôi bối rối: “Nhìn cái gì vậy?”
Quý phi nhướng mày quyến rũ chớp mắt nhìn tôi: “Nhìn xem có ai khiến ngươi coi trọng hay không?”
Tôi:? ? ?
Sau đó, tôi mới muộn màng phát hiện ra, chung quanh lui tới người đi đường, đại đa số rõ ràng đều là những nam tử tuổi trẻ tuấn tú, ôn nhuận ưu nhã.
Tôi buồn bực hỏi: “Đây là?”
Quý phi cười tươi, như một tiểu hồ ly: “Những sĩ tử vào kinh dự thi, ngươi coi trọng ai, để hoàng đế ban cho ngươi.”
Tôi:? ? ?
18
Tôi muốn tìm thú vui, ngoài việc mỗi ngày đứng cạnh hoàng đế và hoàng hậu làm cọc gỗ, còn ra khỏi cung, ngồi xổm trên đường nhìn ngắm những thư sinh.
Làm không biết mệt.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông nào mình thích.
Tôi chỉ cảm thấy không khí bên ngoài rất thoải mái, khiến người ta an tâm.
Một ngày nọ, hoàng hậu bỗng nhiên đưa cho tôi một cuộn giấy và bảo tôi mở ra đọc.
Dưới ánh mắt khích lệ của hoàng hậu, tôi mở cuộn giấy ra nhìn.
Khi nhìn thấy nó, tôi đã bối rối, tất cả đều bằng tiếng Trung cổ.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nó, tôi chợt nhận ra.
Hoàng hậu nhìn tôi với nụ cười dịu dàng, chạm vào đầu tôi và nói:
“Đây là vị trí cao nhất của cung nữ.
“Còn nữa, nếu ngươi muốn xuất cung, có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, không cần phải lén lút. Trước đó bệ hạ đã hạ lệnh, cho phép ngươi cùng quý phi tùy ý xuất cung.”
Cuối cùng tôi cũng biết tại sao chúng tôi có thể mỗi ngày từ trước mặt lính canh, quang minh chính đại đi ra ngoài rồi.
Đều là nhờ hoàng đế dung túng.
Trong mắt một mảnh ấm áp, không biết đến cùng mình có tài đức gì mà lại được ưu ái đến vậy.
Nhưng đồng thời, tôi cảm thấy như mình lại có được một ngôi nhà.
19.
Tôi còn rất trẻ đã đứng ở vị trí cao nhất trong số cung nữ.
Có thể gọi là một kỳ tích.
Nếu không phải biết mình chỉ là một người qua đường Giáp trong một cuốn ngược văn, tôi đã tưởng mình là nhân vật chính rồi.
…Có lẽ tôi sẽ không thể quay lại thời hiện đại.
Nhưng tôi cũng muốn nghĩ lại, mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở thời hiện đại, cố gắng vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học bằng nỗ lực của chính mình.
Sau khi tốt nghiệp đại học, lại vượt qua thiên quân vạn mã để được vào thể chế.
Tôi muốn quay lại lắm nhưng thực sự không nỡ bỏ xuống công việc ổn định của mình ở nơi đây, cũng được vào thể chế mà còn ở cấp cao nhất nữa.
Công việc hàng ngày rất dễ dàng, không cần phải suy nghĩ nhiều, không cần phải kỷ luật, lương gấp nhiều lần và có thể nghỉ phép bất cứ lúc nào.
Tôi không thể nghĩ ra lý do gì để không thích công việc này.
Một hôm, hoàng đế và hoàng hậu hỏi tôi có muốn lại trong cung không hay muốn rời đi.
Dù thế nào đi chăng nữa, họ vẫn tôn trọng mong muốn và đối xử tốt với tôi.
Tôi thành thật trả lời rằng mình còn chưa nghĩ ra.
Nhưng tôi cảm thấy có thể nắm giữ nhân sinh mình ở trong tay, lòng tràn đầy sinh cơ mạnh mẽ.
Giống như bông hoa hướng dương bắt đầu đâm rễ.
Mỗi ngày đều là một tương lai tươi sáng và rực rỡ.
(Hoàn.)