CUỘC ĐỜI BỊ ĐÁNH CẮP - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:35:15
"Xì! Anh chống lưng cho chị đúng là chuyện lớn nhất đời! Anh mua váy trăm tệ cho Từ Nam Yên, keo kiệt nỡ mua cho chị đôi dép bông một tệ, thế mà gọi là chống lưng á?"
Đào Tử nổi trận lôi đình: "Chị, lấy váy về!"
Từ Nam Yên ba chân bốn cẳng chạy đến bên bàn, giấu váy lưng, vui :
"Váy Thừa Vọng tặng cho , xử lý thế nào là do chủ nhân của nó quyết định!"
"Vừa nãy chẳng cô còn váy nữa ?" vặn hỏi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Từ Nam Yên bĩu môi: " đổi ý chắc?"
Một khi tay cô , váy cô nhất định giữ , đừng là một trăm tệ, đây đến váy mười tệ cô còn từng mặc nữa là!
Váy cô , sườn xám của Trình Chiêu, cô cũng !
Trước đây thật lòng coi Từ Nam Yên là bạn , nên giờ phút , hiểu rõ cô đang nghĩ gì.
Chỉ cần chuyện gì thể khiến đau khổ, cô đều thích thú .
Thậm chí là từ thủ đoạn để cho bằng !
"Vậy ? Hóa sở thích của cô đổi nhanh thật đó! Cứ hễ là đồ , cô thích ?"
Nhân lúc cô cuống quýt bịa lý do phản bác , tập trung chú ý, nhanh như cắt xông lên, giật lấy váy.
Thấy Từ Nam Yên va , Thẩm Thừa Vọng vội vàng tiến lên đỡ lấy, nửa ôm cô lòng.
Anh hạ giọng:
"Chiêu Chiêu, cuối cùng, trả váy cho Nam Yên!"
"Trả?" giơ váy lên.
Thẩm Thừa Vọng định xông lên giật lấy.
"Hôm nay chiếc váy mà rơi tay Từ Nam Yên, về nhà sẽ đốt nhà họ Thẩm!"
lạnh: " là !"
Thẩm Thừa Vọng dám động đậy nữa, chân bước cứng đờ dừng tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuoc-doi-bi-danh-cap/chuong-4.html.]
Mấy thích nhà họ Từ nãy giờ ngoài xem kịch vui lúc bắt đầu nhao nhao lên:
"Đồ đàn bà chanh chua! Lấy loại đàn bà chanh chua , Thừa Vọng đúng là xui xẻo tám đời!"
" đấy, con gái con đứa ai dám cãi lời chồng mặt bao nhiêu thế hả? Riêng nó là giỏi nhất!"
"Chỉ vì một chiếc váy mà đòi phóng hỏa đốt nhà, loại con dâu cho cũng chẳng thèm!"
"Thảo nào Trình Chiêu Chiêu thi trượt đại học, đây là báo ứng đó, đến ông trời cũng ưa cái kiểu hống hách của nó…"
Vẻ u sầu mặt Từ Nam Yên tan biến còn dấu vết, đến là đắc ý.
"Ôi dào, bác , bác đừng Chiêu Chiêu như thế, cô cũng đỗ đạt lắm chứ bộ, chẳng qua là thực lực đủ thôi mà, hihi."
Cô nháy mắt với Thẩm Thừa Vọng, vẻ mặt ngạo kiều.
Đào Tử đến vết thương cũng chẳng buồn ấn nữa, nhấc chiếc đòn gánh bên cạnh xông lên chỉ mặt gã đàn ông thi trượt đại học là đáng đời.
"Mồm thối hả?"
Đối phương thấy thế mềm yếu sợ hãi, sợ sệt lùi về nửa bước, nhưng vẫn sĩ diện hắng giọng lẩm bẩm:
"Sự thật rành rành đấy còn gì, cho chắc? Bịt miệng của một thì ích gì?"
Đào Tử túm lấy chiếc giẻ lau bàn bẩn thỉu bàn, nhét thẳng miệng gã đàn ông.
"Cho mày mồm thối !"
Lại dùng đòn gánh chỉ những thích khác của nhà họ Từ, "Bớt cái mồm chó ! Bố mày còn đến tuổi thành niên, đánh cho bọn mày một trận cùng lắm trại giáo dưỡng vài ngày, nhưng mấy già rụng xương như chúng mày thì mà thẳng bệnh viện chứ!"
Sau đó đầu mắng Từ Nam Yên: "Còn cả mày nữa, học hành đội sổ, tính điểm công còn tính sai , dù đỗ đại học chăng nữa, cũng là chó ngáp ruồi, đỗ vớt vát ở cuối bảng, gì mà vênh váo ở đây?"
Lời thốt , Từ liền bắt đầu giở trò ăn vạ, đuổi hai chị em , lớn tiếng cho loại xui xẻo như chúng phá hỏng ngày lành tháng của con gái bà .
rời .
Bây giờ là cuối tháng bảy , hơn nữa nhà họ Từ dám mời họ hàng ăn cơm, chứng tỏ thư báo nhập học chắc chắn đang ở trong tay bọn họ.
"Mọi xúm giúp một tay, đuổi hai cái chổi ngoài, chúng ăn cơm thôi!"
và Đào Tử địch nhiều thích nhà họ Từ như , chỉ thể bất đắc dĩ rời .