Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Cuộc Đời Có Em

Chương 3



8

Tôi vào ở nhà Lục Thừa Châu, vì muốn hắn sớm đuổi tôi ra ngoài.

Mỗi ngày tôi luôn làm khó dễ hắn, nhìn sao cũng không vừa mắt với hắn.

Kết quả một tuần sau phát hiện, cái nhà này thật sự làm cho tôi vừa mắt.

Tôi nói không vừa mắt ở đâu, Lục Thừa Châu hắn liền thay đổi.

Ban đầu là màu đen trắng, bị tôi thêm vào không ít màu ấm. Bể bơi sân sau bị đổi thành hồ nước, nuôi rất nhiều cá cảnh. Món ăn thanh đạm trên bàn ăn thêm vào không ít món Tứ Xuyên.

Tôi có chút chán nản ngồi bên hồ cho cá ăn.

Quả nhiên gừng càng già càng cay, tôi thế mà tìm không ra tật xấu.

“Chú nhỏ?”

Phía trước truyền đến giọng nói của Lục Hoài An, tôi thiếu chút nữa là từ trên ghế đá ngã xuống hồ nước.

“Đồ chơi ghê tởm này sao lại tới đây?”

Tôi muốn tìm một chỗ trốn đi, cũng không phải sợ hắn, chủ yếu sợ ảnh hưởng đến sự thèm ăn buổi tối.

Vừa bảo phòng bếp buổi tối làm thịt luộc, thịt hầm……

May mắn Lục Hoài An không có lại hướng sân, hình như là đi lên lầu.

Rất nhanh trên đầu tôi vang lên tiếng nói chuyện.

Phía trên hình như là ban công của thư phòng.

“Chú nhỏ, ba con bảo con đem phần văn kiện này đưa tới cho chú.”

“Ừm, còn có việc sao?”

“Trong nhà chú giấu phụ nữ à? Cảm giác lần trước con tới so với bây giờ thay đổi thật lớn.”

“Ừ, giờ không tiện giới thiệu cho cháu, chờ lần sau khi chú đưa về nhà sẽ giới thiệu cho cháu.”

“Chú nghiêm túc sao? Nếu Tống Yên có thể đồng ý với cháu, cháu cũng muốn đưa cô ấy về nhà.”

“Ừ, không có việc gì thì trở về đi, chú sẽ không giữ cháu lại ăn cơm.”

Rất nhanh tiếng bước chân truyền đến, Lục Hoài An rời đi.

Thức ăn cho cá rơi đầy đất.

Lục Thừa Châu nói đùa sao? Sao lại đùa như vậy? Chẳng lẽ Lục gia thúc giục hắn kết hôn, hắn muốn lấy tôi làm lớp ngụy trang lừa gạt Lục gia sao?

Trong đầu tôi đầy dấu chấm hỏi đi về phía phòng trên lầu.

Vừa lên tới lầu hai, Lục Thừa Châu đúng lúc từ thư phòng đi ra, tôi nhanh chóng vào phòng mình khóa cửa lại.

Đến giờ cơm, người giúp việc đến gọi tôi xuống ăn cơm.

Tôi gắp hai miếng rồi để đũa xuống.

“Lục Thừa Châu, tôi khỏe rồi, có thể trở về rồi.”

Lục Thừa Châu không trả lời tôi, chỉ nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt.

“Ăn cơm còn làm việc sao?”

Tôi tăng âm lượng và nói lại lần nữa.

Kết quả vẫn không có người trả lời.

Tôi tiến lên phía trước muốn nhìn xem hắn rốt cuộc đang nhìn cái gì, kết quả liền không dời mắt được.

Phương án đầu tư này trước đây tôi cũng đã phân tích qua, nhưng cảm thấy nguy hiểm quá lớn nên không dám ra tay.

“Bản báo cáo này tôi cũng có xem qua, Lục thị cũng sẽ cảm thấy hứng thú với những hạng mục nhỏ này sao?”

Tôi thấy trên tài liệu Lục Thừa Châu mở ra đều đầy chỗ đánh dấu.

Suy nghĩ rõ ràng, lời đề nghị đưa ra cũng nói trúng tim đen.

“Muốn học hỏi sao?”

Tôi liều mạng gật đầu.

Lúc này mới nghĩ đến, Lục Thừa Châu đã sớm tiếp nhận công ty lớn như tập đoàn Lục thị.

Hơn nữa nghe nói giá trị thị trường của công ty trong tay hắn tăng gấp mấy lần.

Có quyền lên tiếng tuyệt đối trong công ty.

Nếu có thể nhận được sự chỉ đạo của hắn, trong nháy mắt tôi đã nghĩ ra công ty nhỏ trong tay lập tức có thể lớn mạnh.

Lục Thừa Châu đẩy máy tính đến trước mặt tôi.

“Cô xem trước đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”

Tôi nhận lấy máy tính chạy đến bàn trà nhỏ bên cửa sổ nhìn chăm chú, sớm đã quên sạch những chuyện muốn nói lúc trước.

Càng xem càng cảm thấy Lục Thừa Châu trách không được có thể quản lý công ty lớn như vậy, rất nhiều góc độ ý kiến của hắn ta rất xảo quyệt, lúc trước tôi căn bản là không nghĩ tới.

Hơn nữa số liệu phân tích của hắn cũng rất triệt để, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng không bỏ qua.

Ánh mắt nhìn về phía Lục Thừa Châu mang theo vài phần ngưỡng mộ.

Quả nhiên, đàn ông nghiêm túc làm việc cũng rất đẹp trai.

9

Tôi đang ở thư phòng nghe Lục Thừa Châu kể cho tôi nghe một báo cáo dự án vừa đánh giá hôm nay.

Điện thoại Lục Thừa Châu vang lên, tên của Lục Hoài An hiện lên.

Điện thoại chuyển nhận, truyền đến giọng nói say khướt của Lục Hoài An: “Chú nhỏ, bọn họ đều nói Đường Vãn không cần cháu, chú lại giúp cháu…”

“Chú không nói chuyện với người say.”

Lục Thừa Châu không chút do dự liền cúp điện thoại.

Nửa giờ sau cửa sau bị gõ vang, bên ngoài truyền đến tiếng người giúp việc: “Ông chủ, Hoài An thiếu gia tới.”

Tôi trốn trước, không muốn nhìn thấy hắn.

Kết quả cửa lại bị người kia đẩy ra trước mặt tôi, Lục Hoài An lảo đảo đi vào.

Lục Thừa Châu phía sau nhíu mày: “Ai dạy cháu vào phòng người lớn nhưng lại không gõ cửa?”

Ánh mắt Lục Hoài An lại dán trên người tôi.

“Đường Vãn?”

Mùi rượu xộc lên, hơn nữa nhìn thấy hắn là trong dạ dày tôi liền sôi trào, tôi đẩy hắn ra chạy về phía nhà vệ sinh.

Lục Hoài An ngã xuống đất, tỉnh táo hơn một chút.

Gõ gõ đầu mình.

“Làm mình sợ muốn chết, vừa rồi mình còn tưởng là Đường Vãn.”

Lập tức lại đứng lên, ngồi vào trước bàn làm việc: “Chú, sao đêm hôm khuya khoắt bạn gái chú ở nhà còn thảo luận công việc, thật không vui vẻ chút nào, hai người hiện tại hẳn là đang ở trong phòng ngủ, không nên ở thư phòng.”

Lục Thừa Châu khép laptop lại: “Tìm chú có việc gì?”

Lục Hoài An đột nhiên ghé vào bàn làm việc khóc lên: “Chú, bọn họ đều nói Đường Vãn không cần cháu nữa…… Cháu gọi điện thoại cho cô ấy nhưng bị chặn…… Trong nhà cô ấy cũng không có ai…… Hình như cô ấy đã biến mất.”

“Cháu cùng cô ấy vốn không có quan hệ, tìm cô ấy làm gì?”

“Cô ấy thích cháu như vậy, trước kia cháu đi đâu thì cô ấy đi đó, cháu uống say đến nhà cô ấy, cô ấy nấu mì cho cháu ăn, tặng cô ấy một món quà nhỏ cũng có thể giống như lễ mừng năm mới…”

Tôi đứng ở cửa nghe Lục Hoài An ở đó lải nhải lải nhải trước kia tôi đã đối với hắn tốt bao nhiêu.

Tức giận đi vào, ở phía sau lưng hắn liền đạp một cái.

Ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Châu, mới phát hiện tôi ở trước mặt người ta đánh cháu trai người ta.

Quay đầu chạy vào phòng mình.

“Ai đá tôi?”

Lúc Lục Hoài An quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng tôi rời đi.

“Chú à, có phải bạn gái chú bất mãn vì cháu hơn nửa đêm đến quấy rầy chú không?”

“Ừm.”

Lục Hoài An trầm mặc trong chốc lát, lại bi thương.

“Chú, chú có thể giúp cháu tìm Đường Vãn không? Cháu không dám dùng mạng lưới quan hệ trong nhà, nếu bị ba cháu biết nhất định sẽ đánh gãy chân cháu.”

“Sớm nên cắt đứt thì hơn.”

“Chú nhỏ, chú giúp cháu đi! Cháu chỉ có thể tìm chú giúp cháu.”

Lục Thừa Châu không để ý đến hắn, đứng lên bảo người giúp việc đưa Lục Hoài An đến phòng khách dưới lầu.

Băng bó vết thương cho hắn một chút.

Tay Lục Hoài An như là bị thủy tinh đâm rách, vừa mới ngồi vào bàn làm việc đã để lại một chút máu.

Đám người đều đi xuống, nhìn thoáng qua gian phòng đóng chặt đối diện.

Gõ cửa phòng.

10

Tôi mở cửa thì thấy Lục Thừa Châu đứng ở cửa, mặt mày điềm tĩnh.

Tôi nhìn về phía sau hắn: “Lục Hoài An đâu?”

“Tôi bảo người giúp việc dẫn nó xuống dưới lầu ngủ rồi.”

Tôi có chút đề phòng nhìn hắn: “Vậy tôi cũng muốn ngủ.”

Tôi đã nhận ra là Lục Thừa Châu dường như có chút tình cảm khác với tôi.

Hiện tại chỉ cảm thấy tâm hoảng ý loạn.

Đóng cửa phòng nhưng bị một bàn tay chặn lại.

“Hoài An bảo tôi giúp nó tìm được cô, cô nói tôi có nên đồng ý với nó hay không?”

“Anh muốn đồng ý thì đồng ý, chỉ cần tôi thấy anh ta một lần liền đánh một cái, nếu anh không muốn cháu trai bị đánh chết…”

“Làm sai chuyện bị đánh là đáng đời.”

Ngón tay nắm chặt tay nắm cửa, mỗi lần Lục Thừa Châu đều biểu hiện rất thấu tình đạt lý, nhất thời khiến tôi không nổi giận nữa.

“Lục Thừa Châu, có phải anh…”

Vốn định hỏi hắn có phải thích tôi hay không, lại cảm thấy mình có chút tự luyến.

Lục Thừa Châu nhà họ Lục, không phải là phú nhị đại chỉ biết ăn uống vui chơi như Lục Hoài An.

Hắn là hậu bối ưu tú nhất của Lục gia.

Tuy rằng cũng chỉ lớn hơn Lục Hoài An vài tuổi, nhưng mỗi lần Lục Hoài An gặp hắn đều giống như chuột gặp mèo.

Lúc trước chợt nghe Lục Hoài An nói Lục gia giới thiệu cho hắn không ít cô gái ưu tú, kết quả hắn một người cũng không muốn gặp mặt, ông nội Lục tức giận thiếu chút nữa vào bệnh viện.

“Anh cho rằng tâm ý của anh cũng không khó đoán như vậy.”

“Anh thích em!”

Lục Thừa Châu ung dung nhìn tôi, khẳng định nửa câu sau tôi vừa mới nói xong.

Tôi sững sờ tại chỗ, người này trước sau như một thẳng thắn như vậy, không để ý sống chết của người khác sao?

“Tôi…… Tôi không thích anh.”

“Anh chỉ là để cho em biết là anh thích em, cũng không nhất định phải bắt em thích anh. Hơn nữa anh đối với việc em sẽ thích anh rất có niềm tin.”

Tôi nhìn thoáng qua người trước mặt, thích hắn hình như quả thật là một chuyện rất dễ dàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...