Cuộc Đời Lý Trí Của Ôn Tĩnh
Chương 1
1.
Người cảnh sát ở bên cạnh thấy tôi im lặng, có chút xấu hổ nói: “Cô Ôn.”
Âm thanh này đã cắt ngang tiếng khóc lóc của thư ký Lâm Di khi cô ta đang quỳ xuống bên cạnh thi thể của Tề Minh.
Không biết Tề Minh có thực sự yêu Lâm Nghị đến tận xương tủy hay không mà cho dù bản thân có mất mạng cũng chỉ để Lâm Di bị trầy xước và bầm tím nhẹ.
Nhưng tình yêu của Tề Minh…
Tôi liếc nhìn bóng người đàn ông đang quan sát tất cả những điều này trên không trung, và không khỏi cười nhẹ một tiếng.
Tình yêu của Tề Minh có lẽ còn dễ thay đổi hơn tắc kè hoa.
Khi Lâm Di quay đầu lại nhìn thấy tôi, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Sau đó đột nhiên đứng dậy, mặt đỏ bừng lao về phía tôi.
Khi linh hồn Tề Minh nhìn thấy cảnh tượng này, hắn vẫn như lúc còn sống muốn đứng giữa tôi và cô ta, sợ tôi làm tổn thương Lâm Di.
Đáng tiếc hắn không có thân thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Di xuyên qua cơ thể hắn, trực tiếp tiến tới trước mặt tôi.
“Tiểu Di, cẩn thận.”
Hắn cau mày nhắc nhở cô ta, nói xong, Hắn hung dữ trừng mắt nhìn tôi, dùng ánh mắt cảnh cáo tôi.
“Ôn Tĩnh, tôi cảnh cáo cô không được làm tổn thương Tiểu Di.”
Cũng như bao lần trước đây.
Thật không may, dường như chỉ có tôi mới nghe được những gì hắn nói.
Lâm Di vừa bước tới đã muốn nắm lấy vai tôi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Người đến đầy ác ý.
Tôi cau mày và lùi lại.
Chính cảnh sát ở bên đã đỡ cô ta lên để cô không ngã xuống đất.
“Cô Lâm, cô cần bình tĩnh. Cô Ôn, vợ của ông Tần, sẽ chịu trách nhiệm lo tang lễ cho ông Tần.”
Hiển nhiên, cảnh sát có lẽ đã đoán được mối quan hệ giữa Tần Minh và Lâm Di không bình thường, chữ vợ được nhấn mạnh trong lời nói.
Lâm Di sửng sốt, vẻ mặt có chút dữ tợn.
Giống như con ma ác mà Thất Thất sợ nhất, nó xấu xí và kinh tởm.
“Cảnh sát, tôi muốn báo cáo! Vụ tai nạn xe hơi của Giám đốc Tần nhất định là lỗi của cô ấy! Không thể nào! Không thể nào là tai nạn được!”
Lâm Di gầm lên.
Viên cảnh sát thở dài.
Tôi thấy cô ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nên lùi ra đằng sau viên cảnh sát.
Sẽ thật tệ nếu để người phụ nữ điên đó làm tổn thương đến tôi.
Tề Minh lúc này đã đứng bên cạnh Lâm Di, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng tôi có thể đoán được rằng hắn ta cũng đang nghi ngờ tôi.
2.
Viên cảnh sát có chút bất lực.
Nhìn cảnh sát muốn mở miệng, tôi ngắt lời anh ta, nhìn Lâm Di:
“Nếu như không có chứng cứ thì đây chính là vu khống, tôi có thể khởi tố cô.”
Lâm Di cắn môi, làm thế nào cũng không nhịn được cơn tức giận của mình.
Tôi cảm thấy không còn thú vị, có ý tốt nhắc nhở cô ta.
“Tôi nghĩ cô nên mau chóng trở về sửa soạn lại đồ vật mà Tề Minh đã cho cô.”
Tôi dừng một chút,
“Dù sao đó cũng là tài sản trong hôn nhân của tôi và Tề Minh, tôi và Thất Thất mới là người thừa kế duy nhất. Lâm tiểu thư đoán thử tôi có thể lấy lại số tiền hắn đã dùng cho cô hay không.”
Lâm Di lúc nãy không ngừng khóc nức nở, nghe thấy vậy lập tức dừng lại.
Cảnh sát thấy Lâm Di bình tĩnh lại, vội vàng bảo một nữ cảnh sát đứng một bên đỡ cô ta ra ngoài.
Lâm Di rời khỏi gian phòng này, Tề Minh cũng muốn đi theo ra ngoài.
Đáng tiếc là hắn vừa đi tới cửa đã bị một lực vô hình đẩy trở về.
Tôi cười hắn đáng đời.
“Cô Ôn, hậu sự của Tề tiên sinh giao cho cô.”
Vị cảnh sát đã đưa tôi đến nói.
Tôi nghĩ họ đã điều tra trước khi đến tìm tôi.
Tề Minh gặp tai nạn đúng là ngoài ý muốn, vì vậy trên đường tới đây họ chỉ hỏi tôi một số điều thông thường về Tề Minh rồi không nói gì thêm.
Tôi không có hứng thú đi nhìn khuôn mặt của Tề Minh, huống hồ còn là khuôn mặt bị tai nạn xe hơi.
Máu thịt lẫn lộn đến nỗi tôi sợ mình sẽ gặp ác mộng.
Sau khi gọi điện thoại cho trợ lý và luật sư đến xử lý, tôi chuẩn bị rời đi.
Bởi vì phải đến đây gấp, mặc dù bảo mẫu Trương đã đến nhà trẻ đón Thất Thất, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng.
Từ nhỏ không có bố bên cạnh, Thất Thất cực kỳ dính lấy tôi, tôi lo lắng con không chịu ngủ nếu không có tôi bên cạnh.
Sau khi hoàn tất các thủ tục và xác nhận với đồn cảnh sát rằng người trợ lý sẽ nhanh chóng đến, tôi ra sân bay và vội vã bắt chuyến bay gần nhất trở về.5
3.
Tôi xác nhận.
Tề Minh dường như không thể rời xa tôi.
Nhìn Tề Minh lơ lửng trên nóc máy bay, tôi không khỏi nheo mắt.
Sẽ vui lắm đây.
Ngay khi xuống máy bay, tôi đã nhận được một đoạn video từ bảo mẫu Trương.
Trong video, Thất Thất mặc bộ đồ ngủ xinh xắn, đôi mắt nhỏ đen chớp chớp nhưng dù thế nào đi nữa con cũng không chịu ngủ và liên tục gọi mẹ.
Chính bảo mẫu Trương đã nói với con rằng tôi đang quan sát sau camera và để thằng bé nói chuyện với tôi, nên Thất Thất mới ngoan ngoãn ngồi dậy và gượng cười trước ống kính.
“Mẹ, Thất Thất muốn ngủ với mẹ. Mẹ có thể về được không?”
Thất Thất năm nay 5 tuổi, năm sau sẽ vào tiểu học, nhưng trong lời nói của con vẫn có âm thanh trong trẻo như sữa khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Tôi nhanh chóng về nhà.
Trợ lý đã giúp tôi sắp xếp xe nên tôi trở về nhà sau chưa đầy một giờ.
Bảo mẫu Trương đang đọc sách cùng Thất Thất.
Nghe thấy tiếng tôi quay lại, Thất Thất vội chạy ra cửa đón.
Tôi ôm Thất Thất an ủi, bế con về phòng, dỗ con ngủ và đọc truyện tranh cho nó nghe.
Phải rất lâu mới dỗ được thằng bé ngủ.
Trong khi chăm sóc Thất Thất, tôi liếc nhìn và thấy Tề Minh đang ngồi trên bệ cửa sổ trong phòng Thất Thất.
Ngày thường, có lẽ vì không thích tôi nên hắn cũng không dành nhiều tình cảm cho Thất Thất, hắn cũng không dành nhiều thời gian cho thằng bé khi ở nhà.
Vì vậy, khi tôi dỗ Thất Thất ngủ, thằng bé cũng không nhắc đến bố lấy một lần.
Tôi nghe thấy hắn thì thầm.
Hắn đang thắc mắc về lý do tại sao Thất Thất không hề nhắc đòi bố.
Tôi thấy thật nực cười.
Nhìn Thất Thất ngoan ngoãn ngủ trên giường, tôi hôn tạm biệt con rồi trở về phòng ngủ chính.
4.
Tôi chưa sẵn sàng tranh cãi với hắn nên đã ngồi xuống cuối giường và nói.
“Đã 5 năm kể từ khi Thất Thất ra đời. Anh đã ở bên cạnh Thất Thất bao nhiêu lần trong 5 năm qua?”
“Anh có cùng Thất Thất đến công viên giải trí hay dỗ con ngủ không? Nếu không tại sao anh còn muốn đứa nhỏ nhớ đến anh?”
“Thất Thất ở nhà còn thân thiết với tài xế hơn cả anh.”
Tôi nhìn hắn.
Tôi đã kết hôn với hắn được mười năm.
Hắn đã qua lại với cô thư ký nhỏ kia được ba năm.
Linh hồn trong suốt kia chợt nhìn tôi.
Căn phòng yên tĩnh một lúc lâu.
Khuôn mặt hắn đầy kinh ngạc, trông khác hẳn ngày thường.
“Cô có thể nhìn thấy tôi?”
Tôi không trả lời, tôi chỉ nhìn hắn như một kẻ ngốc.
Tề Minh thở dài, đi đến bàn trang điểm của tôi và ngồi xuống, sau khi chắc chắn rằng hắn không thể nhìn thấy bản thân trong gương, hắn ngơ ngác vài giây.
Tôi cười khẩy và khoanh tay trước ngực.
“Tại sao anh Tề đây lại không thể sống thiếu tôi?”
Sau khi phát hiện ra Tề Minh ngoại tình với Lâm Di, tôi đã đệ đơn ly hôn.
Nhưng hắn không đồng ý, lý do hắn đưa ra là không thể sống thiếu tôi, Thất Thất cũng không thể sống thiếu hắn, sau đó từ chối đơn ly hôn của tôi bằng nhiều cách khác nhau.
Trong thời gian tồi tệ nhất, tôi đã đâm đơn kiện ra tòa.
Nhưng tôi không có bằng chứng chứng minh hắn gian díu với Lâm Di.
Bởi vì Lâm Di là thư ký của hắn, cho dù hai người vào ra cùng lúc cũng không phải chuyện khó hiểu.
Sau rất nhiều lần cố gắng không được, tôi tạm thời bỏ cuộc.
Nhưng nếu nhìn nó từ một góc độ khác.
Sẽ rất tuyệt nếu có một chiếc máy ATM không có cảm giác hiện diện.
Không về nhà, đem tiền về chứ không đem rắc rối.
Vì vậy, tôi bắt đầu mua bất động sản dưới tên Thất Thất.
Bắt đầu tiếp tục điều hành công việc kinh doanh của riêng mình.
Tôi phải đề phòng Tề Minh đột nhiên muốn ly hôn.
Nhưng tôi không nghĩ tới, tôi còn chưa đợi được Tề Minh đề nghị ly hôn, lại đợi được tin hắn qua đời.
Tề Minh không có anh em, cha mẹ anh đã qua đời cách đây vài năm.
Nói cách khác, tôi và Thất Thất là những người thừa kế duy nhất toàn bộ tài sản của Tề Minh.
Vợ và con ruột được pháp luật bảo vệ.
Hắn ta quả là một người đàn ông tốt bụng.