Cưỡng đoạt tổ ấm - 27+28
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:08:48
27
Nước ruộng ở Dung Châu vẫn rút cạn , khắp nơi bùn lầy, ven đường chất đống ít hài cốt của lưu dân.
đến tiệc đón gió, bàn bày đầy sơn hào hải vị, tiếng đàn sáo réo rắt.
Còn mấy mỹ nữ hầu gái nhẹ nhàng cúi , dâng lên mấy mâm vàng, mỹ danh là quà tẩy trần.
Ta quanh một vòng, thái thú Dung Châu và con cháu hào tộc thái độ hòa nhã, tươi đón tiếp, chỉ là đều ngấm ngầm quan sát vẻ mặt của .
Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. Follows để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Trong góc còn mấy tiểu quan, cũng đang chằm chằm.
Ta ôm Nhiêu Nương xua tay:
"Không giấu gì các vị, bản vương lâu khỏi kinh thành, Dung Châu phong cảnh hữu tình, thực sự chiêm ngưỡng một phen. Đừng những chuyện mất hứng đó nữa, uống rượu, uống rượu!"
Lời dứt, thái thú Dung Châu vui mừng mặt, mấy tiểu quan sắc mặt , ngấm ngầm nghiến răng.
Ta ghi nhớ những khuôn mặt .
Đến nửa đêm, đột ngột mở mắt, dùng sức đẩy Nhiêu Nương xuống khỏi giường nhỏ, tự mượn lực lăn xuống đất.
Kẻ hành thích thấy một đòn trúng, lao xuống đ.â.m thêm nhát nữa.
Ta níu lấy chân đối phương, dùng sức kéo mạnh sang một bên.
Ta quyền cước giỏi, sức lực cũng lớn.
Ai ngờ cú kéo , kéo ngã tên thích khách.
Ghế va đổ xuống đất, phát tiếng động lớn.
Ta nhân cơ hội xông lên dùng khuỷu tay chặn cổ họng thích khách, bảo Nhiêu Nương đến giữ chặt hai tay .
Không lâu , gõ cửa:
"Định Vương điện hạ, trong phòng ngài tiếng động, chuyện gì ?"
Ta và Nhiêu Nương , nàng lập tức hiểu ý, lớn tiếng nũng nịu:
"Điện hạ! Ai ? Thật là quy củ!"
Ta mất kiên nhẫn :
"Cút cho lão tử! Chuyện trong phòng bản vương, cũng đến lượt ngươi hỏi han ? Còn dám hỏi thêm một tiếng, cái đầu của ngươi đừng hòng giữ nữa!"
"Điện hạ bớt giận, điện hạ tha mạng, là tiểu nhân điều, tiểu nhân cút ngay, cút ngay."
Đợi bên ngoài trở yên tĩnh, mới thu ánh mắt, nới lỏng tay đang bóp cổ.
Phá vỡ sự im lặng là một câu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuong-doat-to-am/2728.html.]
"Ngươi là nữ nhân?"
28
Người hỏi là Nhiêu Nương.
Tên thích khách đất trông quen, chính là một trong những tiểu quan ban ngày.
Ban ngày kỹ, ngờ, trong đám quan viên đó một nữ nhân.
Nàng im lặng , vẻ coi thường cái chết.
Ta :
"Để đoán xem, tại ngươi gi*t ."
"Ngươi lớn chuyện, ?"
"Ta dù cũng là một vương, nếu c.h.ế.t ở Dung Châu, triều đình nhất định sẽ yên ngơ. Thánh nhân trị tội thái thú Dung Châu, điều tra kỹ lưỡng chuyện bạc cứu trợ, lúc cũng cớ ."
Ánh mắt nữ thích khách khựng , lộ vẻ kinh ngạc.
Ta bảo Nhiêu Nương thả nàng , tự rót một chén .
"Ngồi ."
Thích khách ngờ vực dậy, hỏi : "Ngươi gi*t ?"
"Tại gi*t?"
Ta uống một ngụm , ngẩng mắt nàng.
"Bản vương đến đây chỉ để cứu trợ, tiên định dân chúng, những chuyện khác, ví dụ như tại ngươi thể quan, tại thể đến dự tiệc đón gió, cùng ai mưu sát ... đều thể để hãy ."
"Nếu ngươi thực sự vì Dung Châu, ngại cho , Dung Châu bao nhiêu hào tộc, thế lực , mỗi nhà ân oán gì? Ai thể chủ?"
"Thái thú Dung Châu thiết nhất với nhà nào? Dung Châu vốn bao nhiêu dân , hiện tại bao nhiêu lưu dân, bao nhiêu dân chúng mất nhà cửa ruộng vườn?"
Ngày hôm , cầm theo khẩu cung của nữ thích khách, tìm thái thú Dung Châu, cho đưa lời đến mấy thế gia ở Dung Châu.
Ta , cùng họ một mối ăn chắc chắn lời lỗ.
Những công tử thế gia ban đầu cho là , chỉ tưởng mượn thế tống tiền.
Sau khi mở một chiếc hộp gỗ, bọn họ thở khựng , trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trong hộp châu quang rực rỡ, như ánh bình minh mới hé, như thác vàng vụn vỡ.
Chính là một hộp trân châu thượng hạng.