Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cửu Công Chúa - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:12:32

Hôm nay là ngày thứ ba đếm ngược trong đời .

Hôm qua xảy một chút ngoài ý , về cung.

Coi như kiếp cũng từng ngủ một đêm ngoài hoàng cung cao vợi, dù là bậc thềm cửa một ngôi miếu đổ nát.

Nha năm đó Kiều Yển Yển nhập tịch tiện dân, ngờ chính là của bé gái .

Khi bé gái dẫn chúng đến miếu, Kiều Yển Yển chẳng buồn nghĩ ngợi lao thẳng trong, Cố Vi Trinh cũng lập tức theo sát nàng.

Ta ngoài ngôi miếu đổ nát, bên trong tối om, dám .

Không hẳn là vì sợ hãi ——— hoặc cũng thể là vì sợ thật.

Ta dám đối diện với cảnh tượng bên trong.

Một cô gái liều mạng vì cũ cuối cùng còn sót đời, một thiếu niên chẳng ngại hy sinh vì yêu, một nha nguyện c.h.ế.t cho chủ tử, một đứa bé vì sắp c.h.ế.t mà trộm đồ ăn…

Ta đó, thì tính là gì chứ?

Chỉ đành bậc thềm ngoài miếu, chống cằm vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng bầu trời.

"Nguyệt hữu luân viên luân khuyết, nhân hữu biệt ly hợp tụ —

Đã mong dài lâu, xin cùng ngắm trăng sáng dẫu cách nghìn dặm."

Ta đợi lâu, đến độ gần như ngủ gật.

Chợt nhớ đến ca ca. Lúc rời , chẳng kịp tiễn một câu.

Giờ nhỉ? Có đang chờ cung trăng ?

Cấm vệ quân đến hỏi trong giục bọn họ , trời sắp tối , về thôi.

Ta lắc đầu. Đây là cố nhân cuối cùng của Kiều Yển Yển, cứ để họ ở thêm một lúc . Nếu còn cơ hội gặp ca ca, gặp mẫu phi, cũng sẽ vui mà.

Tên cấm quân đó trông tuổi, cao lớn vạm vỡ, ngay mặt .

Ta vỗ vỗ bậc thềm bên cạnh: “Ngươi , chỗ ai.”

Gã vẫn yên đáp. Ta bĩu môi, lấy từ trong một gói thịt khô, híp mắt vẫy vẫy: “Ăn cùng một chút nhé?”

Gã do dự một chút, cũng xuống cạnh .

Hê hê, ngay mà — nụ của bổn công chúa là vô địch thiên hạ!

Thịt bò khô cũng góp công nhỏ !

Ta bẻ nửa miếng đưa cho gã: “Ngươi tên gì?”

“Nhậm Vũ.”

“Cấm vệ quân nguy hiểm , ngươi chừng tuổi còn việc ?”

tháo gói thịt bò khô, đáp: “Thần một đứa con gái.”

Nói đến đây gã , trông còn chút ngượng ngùng: “Năm nay mười tuổi , cũng sắp lớn đấy. Giờ thiên hạ loạn thế, kiếm cho nó một tương lai . Có một cha thủ lĩnh cấm quân, cũng dễ gả nhà tử tế.”

Ta quen Nhậm Vũ cả một ngày , từng thấy đối phương lộ biểu cảm như . Trước giờ cứ tưởng mấy cấm quân đều là câm đấy chứ.

Ta chớp mắt gã, vẻ đang suy nghĩ gì đó. Đối phương liếc một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Bây giờ loạn lạc, một bữa cơm ăn đủ .”

Một lát , gã tự lắc đầu: “Nói mấy lời với một công chúa như cô cũng vô ích.”

Ta vốn định đùa một câu, ngươi khinh thường công chúa ? cuối cùng vẫn nổi thành lời.

Chỉ là trong lòng nhịn khẽ lẩm bẩm: Nỗi khổ của công chúa, chỉ công chúa mới hiểu , các ngươi thì gì chứ.

là trẻ con thật.

Ta và Nhậm Vũ cùng ngoài cửa ngôi miếu hoang, bên trong thỉnh thoảng vang tiếng . Không bao lâu, chỉ thấy trời càng lúc càng lạnh, gió càng lúc càng lớn. Mặt trăng từ đỉnh đầu dần trôi về phía tây, mặt trời cũng từ từ ló rạng.

Ta một lúc thì ôm lấy đầu gối, dần co thành một cục, như con tôm nõn ăn tối qua .

vẫn lạnh lắm. Ta khẽ giậm giậm chân, Nhậm Vũ bỗng thấp giọng , để gã kiếm ít củi nhóm lửa sưởi.

Ta trêu: “Ngươi sợ bỏ trốn ?”

Nhậm Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như băng, chẳng buồn đáp lời, dậy về phía rừng cây.

Ta lè lưỡi, dõi theo bóng lưng gã đến khi khuất rừng, thấy một cái bóng đen nhảy , bên cạnh gã. 

Chắc là một tên cấm quân khác đang ẩn . Ta lờ mờ đôi chút đoạn đối thoại giữa họ.

Bóng đen hỏi, nếu bỏ trốn thì ?

“Cô sẽ .” Nhậm Vũ hình như đầu một cái, khẽ lắc đầu, “Đó cũng chỉ là một cô bé thôi, chẳng lớn hơn con gái là bao.”

Bóng đen cũng về phía , vẻ mặt bất lực: “Chỉ là một cô bé, đáng để chúng canh chừng như phạm nhân ?”

Ta cắn mạnh một miếng thịt bò khô, thầm nghĩ lát nữa sẽ chia cho bọn họ một ít.

Chờ mãi ngủ quên lúc nào , chẳng Nhậm Vũ từ khi nào, chỉ cảm thấy nửa đêm đó hình như ấm áp hơn hẳn.

Tối qua mơ một giấc mộng thật dài.

Trong mơ bỗng thấy tiếng của ca ca, giục giã gọi mau trang điểm ăn vận chỉnh tề, lên tường thành lễ bái yết cho bách tính.

Tự dưng thấy lòng vui như mở hội. Tiếng , lâu lắm thấy.

Trong mơ, mặc bộ váy nhất, chân sáo chạy lên tường thành, tà váy đỏ hồng phía tung bay như ngọn lửa, còn rực rỡ hơn cả đèn lồng đêm rằm.

Trên tường thành chỉ Thái tử đó một , tay cầm một con dao, m.á.u lưỡi d.a.o đỏ hơn cả váy .

Đối phương tiến về phía , sợ hãi lùi từng bước, cho đến khi lưng chạm thành tường.

Ta hoảng hốt đầu xuống , bên tường thành là những từng bên , từng nắm tay , từ bao giờ biến mất khỏi đời , giờ đang đó, đó, tất cả đều vẫy tay gọi .

Sau lưng là nụ hiền từ của phụ hoàng, mặt là gương mặt đầy từ bi của Thái tử. 

Ta hét lên, nắm lấy con d.a.o trong tay y, thậm chí cảm thấy đau, chỉ thấy m.á.u ướt đẫm lòng bàn tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cuu-cong-chua/chuong-6.html.]

Ta nghiêng tránh sang bên, Thái tử kịp dừng mà lao tới. Ta nhân cơ hội đẩy mạnh một cái lưng y.

Một ảnh màu vàng rực ngã xuống từ tường thành.

Sau lưng là hai dấu tay đỏ như máu.

Cả cũng rơi xuống cùng y, tim như thắt , thét lên choàng tỉnh.

Trước mắt là đống củi cháy tàn, Nhậm Vũ cạnh bên. Trên vai là chiếc áo choàng dày của Cố Vi Trinh.

Cố Vi Trinh bên cạnh , thấy tỉnh thì lập tức dậy.

Ta cởi áo choàng trả cho : “Kiều Yển Yển ? Hai chuyện xong ?”

Cố Vi Trinh im lặng nhận áo: “Thấy cô ngủ nên gọi. Muội dẫn theo về . Một một con, thể sống lang bạt ngoài đường.”

Ta ừ một tiếng, hai rơi trầm mặc.

Từ khi nào giữa chúng trở nên kiệm lời đến mức ?

Ta ngẩn đống tro tàn mặt. Nắng đầu xuân chiếu lên tuyết trắng chói cả mắt, ngáp một cái, vươn vai thật dài: “Bổn công chúa buồn ngủ , về nghỉ ngơi.”

Trên đường về, cứ vén rèm xe mãi, tham lam ngắm cảnh vật bên ngoài.

Cánh đồng đất ngoại ô hoang tàn lầy lội, rừng cây còn một chiếc lá, mặt đất trắng xóa tuyết phủ kín.

Ta say sưa ngắm cõi nhân gian sắp mất ———— hoặc cũng thể là thế gian sắp mất .

thì… cũng chút nỡ.

Khi xe ngựa đến cổng cung, Cố Vi Trinh chuẩn xuống xe.

Ta rốt cuộc cũng thu ánh mắt, về phía thiếu niên đối diện — quen bao năm, nhưng từng hiểu rõ.

Tích thạch như ngọc, tích tùng liệt thúy, lang diễm độc tuyệt.

Hắn vẫn như xưa, chỉ là đổi .

Ta từng giống như vùi gương mặt nóng bừng trong tuyết trắng mềm mại, chỉ mong yêu một như thế.

Ta từng hết lòng hết mà thích , còn bây giờ… cũng đến lúc lời tạm biệt .

Cố Vi Trinh hành lễ với , xoay xuống xe.

Ta thấy bên ngoài hỏi Nhậm Vũ vì hôm nay mới chịu hồi cung.

Ta vén rèm xe lên, ngoắc : “Là vì chịu về đấy. Ta nếu bắt về, sẽ đ.â.m đầu c.h.ế.t ngoài phố. Nhậm Vũ còn cách nào khác.”

Ta chớp chớp mắt vẻ mặt cạn lời của bọn họ, trong lòng thấy hả hê đôi chút.

Đời mấy khi ngang ngược một chứ.

Về đến hoàng cung, lim dim chiếc sạp mềm phủ da chồn, nhưng giấc ngủ chẳng yên .

Trong đầu lúc thì hiện lên hình ảnh cô bé sắp c.h.ế.t đói, lúc là cha trưởng của Kiều Yển Yển liên lụy. Vô gương mặt chồng chéo lên , cuối cùng tụ thành bóng lưng khoác áo vàng rực .

Y bước đến, nhẹ nhàng và dịu dàng nắm lấy tay , đặt lên n.g.ự.c .

Rồi với : “Muội yêu quý, đừng đẩy lưng nữa. Nếu giết, thì hãy g.i.ế.c cho quang minh chính đại.”

Thoáng chốc trở nên hung tợn, nắm chặt lấy tay gào lên: “Ta chỗ nào với chứ! Ăn mặc dùng gì điểm nào kém hơn ? Ta tha mạng cho , g.i.ế.c !”

Y nắm tay , dùng sức kéo mạnh, cả đổ ngửa về . Ta kéo theo, cùng y ngã xuống từ tường thành.

Ta thấy những gương mặt quen thuộc bên đang ngày một gần hơn. Họ đều vui vẻ vẫy tay với .

Sắp chạm đất , hoảng sợ nhắm chặt mắt ————————

“Công chúa!”

Thước Nhi đập tay một cái, khiến bừng tỉnh.

“Công chúa, bệ hạ đến .”

Ta xoa trán, đầu đau như búa bổ.

Khoác thêm áo bước ngoài, hoàng đế đang mân mê con tò he ngày xưa cùng ca ca nặn.

Thấy , y dịu dàng lên tiếng: “Tỉnh ? Ngoài cung chơi vui ?”

“Trừ việc đầy rẫy dân chạy nạn, còn cũng tạm .”

Y khẽ : “Muội gọi tới, còn bản trốn trong phòng ngủ, oai lắm đấy.”

“Ta gọi đến là để giúp giải quyết một rắc rối lớn.”

“Ồ?”

“Huynh mới lên ngôi, căn cơ vững, giữ chẳng cái họa lớn ? Ta g.i.ế.c ,” kéo ghế xuống, “Đừng với là vì nhân nghĩa đạo đức, tin.”

“Chỉ cần còn sống, tất cả sẽ luôn nhớ rằng để lên ngôi, g.i.ế.c ép phụ, quá khứ sẽ mãi mãi đeo bám. Ngai vàng , đừng mơ thể cho yên.”

“Ta tự giải quyết bản , thấy ?”

Đối phương kinh ngạc ngẩng đầu , bất lực lắc đầu: “Ta tuyệt tình đến thế, nhưng thức thời như . Điều kiện là gì?”

“Mẫu phi của , chăm sóc bà tử tế. Bà điên , còn là mối đe dọa gì với nữa.”

“Chỉ thôi?”

“Ừm.” Ta nghĩ một lúc, “Dạo gần đây đừng canh giữ nghiêm ngặt quá. Dù canh kỹ đến mấy, cũng chắc c.h.ế.t , ?”

Y khẽ : “Được. Còn gì nữa?”

Ta dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên miệng ly, liếc mấy cấm quân canh giữ ngoài cửa, suy nghĩ hồi lâu : “Trong bọn họ tên là Nhậm Vũ, hãy sắp xếp cho gã một chỗ . Gã còn một đứa con gái, nên liều mạng kiếm sống như thế nữa.”

Hoàng đế lắc đầu dậy: “Muội vẫn đổi chút nào.”

Lúc rời , còn cầm theo con tò he nhỏ của .

“Còn một yêu cầu cuối cùng,” chỉ tay y, “Để món đó. Là và ca ca cùng .”

Đối phương hừ lạnh một tiếng, đặt con tò he lên bàn, xoay bước nhanh ngoài.

“Đừng quên, cũng là ca ca của .”

Loading...