Cứu Lấy Dì Nhỏ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Người nghe điện thoại là bà ngoại.
Tôi suýt theo thói quen gọi “bà ngoại”, nhưng lời ra đến miệng, tôi chợt nhớ ra mình đang dùng thân phận của dì nhỏ.
Do dự vài giây, tôi có chút gượng gạo gọi:
“Mẹ.”
“Minh Minh?” Giọng bà ngoại đầy kinh ngạc. “Sao hôm nay lại gọi về nhà vậy?”
Không đợi tôi trả lời, bà lại hỏi tiếp:
“Giờ này chẳng phải con nên đang ở xưởng làm sao?”
Tôi khẽ thở dài:
“Mẹ, con mất việc rồi. Con cũng đã ly hôn với Cẩu Hoa.”
“Ly hôn?” Bà ngoại kinh ngạc, giọng run lên. “Minh Minh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Mau kể cho mẹ nghe.”
Không có sự trách móc như tôi dự đoán, trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, tôi nghẹn ngào nói:
“Mẹ, thực ra Cẩu Hoa thường xuyên đánh con. Thậm chí, ngay cả khi con mang thai, hắn cũng không chịu buông tha, cuối cùng còn đánh đến mức làm mất đứa bé...
“Con nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng không thể chịu nổi nữa mới đòi ly hôn. Kết quả, hắn lại ra tay đánh con một trận.”
Nói đến đây, nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống.
Dù đã trực tiếp trải qua, tôi vẫn không thể tưởng tượng được, trong những góc khuất không ai nhìn thấy, dì nhỏ đã phải chịu bao nhiêu trận đòn.
“Thằng khốn nạn này!” Bà ngoại không hề nghi ngờ lời tôi.
Bà nức nở, giọng lạc đi:
“Minh Minh, chuyện lớn như vậy, sao con không nói sớm với mẹ?”
Tôi cụp mắt, lặp lại lý do mà dì nhỏ kiếp trước từng nói:
“Con không dám... Cẩu Hoa luôn đe dọa con. Hắn nói nếu con dám hé răng kể chuyện này ra ngoài, hắn sẽ khiến cả nhà mình không được yên ổn.”
Bà ngoại nghẹn ngào khóc:
“Tất cả là tại mẹ và cha con nhìn nhầm người. Cứ tưởng đàn ông có học vấn thì nhân phẩm cũng tốt, ai ngờ lại rước về một tên cầm thú như vậy.”
“Minh Minh, giờ con đang ở đâu? Mẹ với bố con sẽ lập tức mua vé xe đến đón con về.”
“À, còn giấy ly hôn của con với hắn, con đã lấy chưa?”
Tôi hít một hơi, giọng nghẹn ngào:
“Con nhờ luật sư giúp kiện ra tòa, hôm nay tòa vừa xử xong.”
Bà ngoại kiên quyết nói:
“Vậy con gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ lập tức đi mua vé xe.”
Tôi vội đáp:
“Mẹ, không cần đâu. Con có thể tự lo được.”
Dù sao, tay của Cẩu Hoa đã từng vấy máu.
Nếu chỉ ly hôn thôi thì quá nhẹ cho hắn rồi.
Trước khi báo thù cho dì nhỏ, tôi chưa có ý định rời khỏi đây.
11
Tôi mất một lúc lâu mới thuyết phục được bà ngoại tạm thời không đến đón.
Khoảng thời gian sau đó, mỗi sáng tôi vẫn đứng trước cổng trường đại học bán bánh kẹp trứng.
Dọn hàng xong, tôi lại đi theo dõi Cẩu Hoa ở nơi hắn làm việc.
Có những chuyện tôi chưa từng trải qua, nhưng với một người đến từ hai mươi năm sau, mạng internet đủ để giúp tôi hiểu rõ mọi thứ.
Không cần ăn thịt heo, tôi cũng biết cách mổ heo.
Nếu không vì thiếu tiền, tôi thậm chí còn muốn thuê người theo dõi hắn 24/7.
Chỉ khi nắm rõ hành tung của hắn, tôi mới có thể lên kế hoạch báo thù phù hợp.
Quan trọng nhất là không thể để dì nhỏ bị liên lụy.
Loại người như Cẩu Hoa, nếu bị dồn ép đến đường cùng, hắn chắc chắn sẽ liều mạng.
Hắn biết nhà ông bà ngoại ở đâu, tôi không thể để gia đình mình gặp nguy hiểm.
Sau một thời gian bám theo, tôi đã nắm được thói quen sinh hoạt của hắn.
Gần đây, hắn qua lại khá thân thiết với một cô gái trẻ làm cùng tòa nhà trong khu công nghiệp.
Cả hai làm việc trong cùng một tòa nhà, chỉ khác đơn vị và tầng lầu.
Nghe ngóng được cô gái kia vừa mới tốt nghiệp đại học, gia đình ở địa phương, điều kiện khá tốt.
So với nhà của Cẩu Hoa, rõ ràng là thuộc tầng lớp có tiền.
Cẩu Hoa tuy là kẻ vũ phu, nhưng dáng dấp khá ổn, lại có tài ăn nói, dễ dàng thu hút người khác.
Cô gái đó từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng trải đời, có lẽ đang dần xiêu lòng trước những chiêu trò của hắn.
Tôi từng nghĩ đến việc cảnh báo cô ấy về bộ mặt thật của Cẩu Hoa.
Nhưng tôi sợ làm kinh động đến hắn, khiến kế hoạch bị ảnh hưởng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi quyết định liên hệ với một phóng viên địa phương.
Trong thời gian theo dõi Cẩu Hoa ở gần nơi làm việc của hắn, tôi không có gì làm nên thường nhặt mấy tờ báo cũ để đọc giết thời gian.
Tôi từng xem không ít bài viết của phóng viên này.
Có thể nhận ra, anh ta có tinh thần chính nghĩa, không giống những nhà báo hai mươi năm sau, chỉ thích khai thác tin giật gân.
Tôi hẹn gặp anh ta trước trụ sở tòa soạn.
Sau một hồi chào hỏi đơn giản, anh ta đi thẳng vào vấn đề:
“Cô Trần, cô nói trên điện thoại rằng muốn cung cấp cho tôi một tin tức rất giá trị. Cụ thể là gì vậy?”
Tôi liếc mắt quan sát xung quanh, hạ giọng:
“Chuyện này khá dài, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, tôi sẽ từ từ kể cho anh nghe.”
12
Thời điểm này không có quán cà phê khắp nơi như hai mươi năm sau.
Vậy nên, phóng viên kia trực tiếp dẫn tôi vào khuôn viên tòa soạn, nơi có ghế công cộng để ngồi.
Trên đường đi, anh ta tiện tay mua cho tôi một chai nước.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi chậm rãi nói:
"Tôi từng bị bạo hành trong thời gian dài, vừa mới hoàn tất vụ kiện ly hôn gần đây."
Phóng viên thoáng sững sờ, rồi hỏi:
"Tòa án có phán quyết ly hôn không?"
Tôi cười mỉa mai:
"Ban đầu thì không, thẩm phán nói rằng tình cảm vợ chồng vẫn chưa rạn nứt.”
"Nhưng hôm đó, tôi đã mang theo quyết tâm dù có chết cũng phải ly hôn..."
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của phóng viên, tôi kể lại toàn bộ diễn biến phiên tòa hôm ấy.
Những chuyện như quỳ xuống cầu xin hay đập đầu trên sàn, tôi không tiện kể cho ông bà ngoại nghe.
Nhưng với người xa lạ này, tôi lại không có chút áp lực nào khi nói ra.
"Thực ra, bạo hành gia đình không phải trường hợp cá biệt. Rất nhiều gia đình xảy ra chuyện này.
"Nhưng số người có thể ly hôn thành công như tôi lại vô cùng hiếm hoi."
Dù là quá khứ hay tương lai, hầu hết các vụ kiện ly hôn do bạo hành gia đình đều bị bác bỏ.
Chỉ cần một câu ‘Tôi vẫn còn yêu cô ấy’, kẻ bạo hành có thể dễ dàng cắt đứt con đường trốn thoát của nạn nhân.
Nếu kẻ hành hung một người xa lạ, nhẹ thì bị giam giữ, nặng có thể phải vào tù.
Nhưng nếu nạn nhân là vợ hoặc chồng của hắn, thì dường như hắn sẽ có một ‘kim bài miễn tử’.
Bất kể thương tích gây ra nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần gọi đó là ‘mâu thuẫn gia đình’, mọi chuyện sẽ bị bỏ qua.
Những nạn nhân như dì nhỏ nhiều vô số kể.
Tôi vẫn nhớ hồi cấp ba, khi họ hàng giới thiệu đối tượng cho chị họ tôi.
Lúc kể về ưu điểm của người đàn ông kia, người mai mối đã nói một câu khiến tôi kinh ngạc:
"Anh ta tính khí hiền lành, ổn định, sau này chắc chắn sẽ không đánh vợ."
Khi đó, tôi cảm thấy tam quan của mình sụp đổ.
Từ khi nào việc ‘không đánh vợ’ lại trở thành một ưu điểm?
Chẳng phải đó nên là phẩm chất cơ bản nhất của một con người sao?
13
Sau khi trò chuyện với phóng viên, tôi tự cho phép mình nghỉ nửa ngày, không tiếp tục theo dõi Cẩu Hoa.
Trên đường về, tôi ghé vào một tiệm tạp hóa bên đường, mua một thẻ SIM mới.
Thời đại này, chưa cần đăng ký thông tin cá nhân khi mua SIM, chỉ cần ghé bất cứ cửa hàng nhỏ nào là mua được.
Tôi dùng số điện thoại mới này để liên lạc với một đồng nghiệp của Cẩu Hoa.
Người đó tên Lý Minh, cũng là sinh viên đại học như hắn.
Nhưng giữa hai người từng có xích mích, theo như tôi điều tra, Lý Minh đã ngứa mắt với Cẩu Hoa từ lâu.
Số điện thoại của anh ta là do tôi bỏ ra mười tệ, nhờ một cô gái xinh xắn trên đường giúp tôi xin được.
Dù ở thời đại nào, đàn ông cũng khó có thể từ chối một cô gái xinh đẹp chủ động bắt chuyện.
Lý Minh đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong cuộc gọi, tôi hỏi thẳng:
"Anh có muốn khiến Cẩu Hoa phải cuốn gói khỏi công ty không?"
Lý Minh im lặng vài giây, sau đó cẩn thận hỏi:
"Cô là ai? Sao lại có số của tôi?"
"Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cả hai chúng ta đều không ưa gì Cẩu Hoa."
Lý Minh im lặng thêm một lúc, sau đó nói:
"Không nói thì thôi. Ai biết cô có phải là do Cẩu Hoa cố tình cài bẫy tôi không."
Nhận thấy anh ta sắp cúp máy, tôi lập tức nói:
"Vậy thì chúng ta gặp mặt đi."
14
Trước khi liên lạc với Lý Minh, tôi đã đoán trước phản ứng của anh ta.
Nếu chỉ cần một cuộc điện thoại mà anh ta đã tin tôi ngay, thì hẳn cũng chẳng thể lăn lộn được đến bây giờ.
Chúng tôi hẹn gặp nhau tại công viên.
Chỗ đó ít người, thuận tiện để bàn chuyện.
Quan trọng nhất là... không tốn tiền!
Có quá nhiều thứ cần chi tiêu, tôi chỉ hận không thể xé nhỏ từng đồng ra mà tiêu dè sẻn.
Vừa gặp, tôi liền lấy ra tờ quyết định ly hôn từ tòa án.
"Tôi là vợ cũ của Cẩu Hoa. Đây là phán quyết của tòa, anh có thể xem qua."