Cứu Lấy Dì Nhỏ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
"Con đàn bà khốn kiếp, rốt cuộc cô muốn gì?" Hắn nghiến răng ken két.
Tôi nhún vai, thản nhiên đáp:
"Không gì cả. Tôi chỉ mua mấy trăm bản báo, gửi cho từng họ hàng thân thích của anh thôi."
Nếu là hai mươi năm sau, chỉ cần đăng lên mạng xã hội là đủ.
Nhưng thời đại này, chỉ có thể dùng cách cổ điển.
Mắt hắn đỏ vằn lên, giận dữ gào lên:
"Đồ khốn kiếp!"
Tôi cười nhẹ:
"Nhớ Lý Minh chứ? Anh ta thăng chức rồi."
Hắn sững người, hoài nghi hỏi:
"Cô quen hắn?"
Tôi nghiêng đầu, cười khẽ:
"Anh thử đoán xem?"
21
Chỉ mất vài giây, hắn từ im lặng chuyển sang phẫn nộ.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng thể làm gì được nữa.
Tôi cố tình gợi ý để hắn hiểu ra.
Vì loại người như hắn, một khi biết rằng mình rơi vào cạm bẫy do người khác giăng ra, nhất định sẽ vô cùng hối hận.
Năm đó, hắn đánh chết dì nhỏ, chưa bao giờ thấy hối hận.
Vì hắn vốn dĩ là kẻ cực kỳ ích kỷ.
Vậy nên, tôi muốn để hắn sống nốt quãng đời còn lại trong sự dày vò của chính mình.
…
Số tiền tôi kiếm được từ sạp bánh kẹp trứng, phần lớn đều đưa cho Lý Minh.
Ban đầu, Cẩu Hoa không mê cờ bạc.
Lý Minh mời hắn đi chơi vài lần, cố ý tỏ ra nịnh bợ, khiến hắn lầm tưởng rằng Lý Minh đang cúi đầu nhận thua.
Lại thêm đám bạn của Lý Minh phối hợp, tạo điều kiện cho hắn thắng lớn, từng bước đẩy hắn vào con đường nghiện ngập đỏ đen.
Ban đầu là những ván bài nhỏ ở nhà.
Sau đó, họ dẫn hắn đến sòng bạc.
Và mỗi lần chơi, đều là người của Lý Minh sắp xếp.
Đôi khi họ để hắn thua chút ít, nhưng ngay sau đó lại cho hắn thắng đậm.
Đây là cái bẫy mà người như hắn không bao giờ thoát nổi.
Hắn sa vào nó, hoàn toàn nằm trong dự tính của tôi.
Điều duy nhất tôi thấy có lỗi chính là tiệm vàng bị hắn cướp.
Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.
Muốn khiến hắn nhận báo ứng, tôi chỉ có thể khiến hắn tự mình sa ngã.
Cũng may, hắn chỉ kịp đập vỡ mấy tủ kính trong tiệm vàng.
Còn chưa chạy thoát, hắn đã bị cảnh sát khống chế.
Từ đồn cảnh sát rời đi, tôi lập tức ghé qua tiệm vàng đó.
Những tủ kính bị đập vỡ đã được thay mới.
Giá vàng bây giờ vẫn còn rẻ.
Tôi mua một chiếc vòng tay vàng lớn cho dì nhỏ, kèm theo dây chuyền và nhẫn.
Nếu không vì muốn giữ lại ít tiền, có lẽ tôi đã dùng hết để mua vàng.
Vừa là một cách để bù đắp cho tiệm vàng.
Vừa là để dành tặng dì nhỏ, nếu một ngày nào đó chị ấy quay trở lại.
Dì nhỏ không nói ra, nhưng tôi biết, chị ấy luôn ao ước có một chiếc vòng vàng to đùng.
Nhưng tôi không ngờ, ngay khi bước ra khỏi tiệm vàng, mắt tôi tối sầm lại, rồi gục xuống.
Khoảnh khắc trước khi bất tỉnh, điều tôi lo nhất là...
Liệu chiếc vòng vàng vừa mua có bị ai lấy mất không!
22
Tôi cảm giác mình đã ngủ rất lâu.
Khi mở mắt ra, khung cảnh trước mắt hoàn toàn thay đổi.
Đèn huỳnh quang sáng rực, rèm giường bệnh màu xanh nhạt, bên cạnh còn có một chai truyền dịch đang nhỏ từng giọt.
Hơi nghiêng đầu, tôi nhìn thấy mẹ đang ngồi bên giường, cúi đầu xem điện thoại.
"Nguyệt Nguyệt, con tỉnh rồi!"
Mẹ nghe thấy động tĩnh liền kích động đứng bật dậy.
Nước mắt bà tuôn rơi ngay lập tức:
"Con bé này, tự nhiên hôn mê lâu như vậy! Bệnh viện kiểm tra mãi mà không tìm ra nguyên nhân, suýt nữa dọa mẹ và cha con phát khiếp."
Tôi mơ hồ nhìn mẹ, giọng khàn khàn:
"Mẹ, con đã ngủ bao lâu rồi?"
Vừa lau nước mắt, mẹ vừa ấn chuông gọi bác sĩ:
"Gần một tháng rồi! Không có dấu hiệu báo trước gì cả, tự nhiên con hôn mê."
Tôi sờ bụng, làm nũng:
"Mẹ ơi, con đói quá."
Mẹ cười trong nước mắt:
"Dì nhỏ con nói lát nữa sẽ qua thăm con, tiện thể mang cháo đến cho con ăn.
"Con vừa tỉnh dậy, chưa thể ăn đồ dầu mỡ được đâu."
Nghe mẹ nhắc đến dì nhỏ, tôi thoáng sững sờ.
Trong trí nhớ của tôi, trước khi hôn mê, dì nhỏ đã bị Cẩu Hoa bạo hành đến chết.
Chẳng lẽ… tôi thực sự đã thay đổi được số phận của dì sao?
Còn chưa kịp hỏi, bác sĩ và y tá đã vội vã tới kiểm tra.
Sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng, kết luận vẫn như cũ: Không có vấn đề gì cả.
Chỉ có điều, cơ thể tôi còn rất yếu, cần nghỉ ngơi vài ngày trước khi xuất viện.
23
Chưa đầy một tiếng sau khi tôi tỉnh lại, dì nhỏ đã đến.
Nhưng diện mạo của dì bây giờ hoàn toàn khác với hình ảnh trong ký ức của tôi.
Dì ăn mặc thời thượng, tóc uốn sóng lớn, lớp trang điểm tinh tế đến từng đường nét.
Nhìn vào dì lúc này, tôi không thể tìm thấy chút bóng dáng nào của quá khứ.
Gặp tôi, dì không nói gì cả.
Dì chỉ lặng lẽ ngồi xuống, múc từng muỗng cháo, cẩn thận đút cho tôi.
Đợi tôi ăn xong, dì quay sang mẹ:
"Chị, Nguyệt Nguyệt tỉnh rồi, chị về nhà lấy chút đồ dùng sinh hoạt cho con bé nhé."
Mẹ gật đầu:
"Được, vậy nhờ em trông con bé giúp chị."
Sau khi mẹ rời đi, tôi nhìn dì nhỏ, nghi hoặc hỏi:
"Dì, dì cố ý đuổi mẹ đi, đúng không?"
Có lẽ vì mẹ đang vui mừng nên không nhận ra điều khác thường.
Dì khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp:
"Ừ, dì có chuyện muốn nói riêng với con."
Dì lấy từ trong túi ra một cuốn vở cũ kỹ.
Nhìn thoáng qua, tôi cảm thấy rất quen mắt.
Tôi cau mày:
"Cái này là…"
Dì mở vở ra, đưa đến trước mặt tôi:
"Nguyệt Nguyệt, con có thấy nét chữ này quen không?"
Tôi nhìn kỹ, rồi lập tức sững sờ đây chẳng phải là chữ viết của tôi sao?
Dì nhỏ mỉm cười dịu dàng:
"Hai mươi năm trước, sau khi bị Cẩu Hoa bạo hành đến mức mất đứa con trong bụng, dì đã đề nghị ly hôn.”
"Nhưng đổi lại, dì chỉ nhận được một trận đòn tàn nhẫn hơn."
Dì nhìn tôi, chậm rãi nói:
"Sau đó, cơ thể dì bắt đầu không còn nằm trong tầm kiểm soát."
"Nguyệt Nguyệt, dì không biết con có hiểu không…”
"Nhưng khi đó, dì vẫn còn ý thức, chỉ là giống như đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng, mắt không mở được, cũng không biết ai đã chiếm lấy cơ thể mình."
Lời dì nói khiến tôi chấn động.
Chẳng lẽ… khi tôi trở thành dì nhỏ, dì vẫn luôn tồn tại bên trong cơ thể đó sao?
24
Dì nhỏ tiếp tục:
"Nhưng mọi thứ đối với dì chỉ như một giấc mơ… Không thể mở mắt, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Nhưng…"
Dì giơ cuốn vở lên, nhẹ nhàng nói:
"Đến khi tỉnh lại, dì đã tìm thấy thứ này ở nhà."
Ánh mắt dì trở nên vô cùng dịu dàng.
"Nguyệt Nguyệt, là con đúng không?"
Tôi khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp:
"Là con."
Đôi mắt dì hơi đỏ lên:
"Trong thời gian con hôn mê, dì đã có linh cảm, nhưng vẫn chưa dám khẳng định."
Dì cẩn thận cất cuốn vở vào túi xách hàng hiệu.
"Những gì con đã làm khi ấy, dì vẫn nhớ mơ hồ.”
"Vậy nên, sau khi lấy lại được quyền kiểm soát, dì quyết định thi lấy bằng đại học."
Nói đến đây, dì mỉm cười.
Tôi liếc nhìn chiếc túi của dì là một thương hiệu xa xỉ, giá thấp nhất cũng phải vài chục triệu.
Dì nói tiếp:
"Dì đã làm y hệt con, vừa kiếm tiền, vừa học để thi lại.”
"Về sau may mắn kiếm được chút tiền, dì mở cửa hàng riêng, bắt đầu kinh doanh."
Dì nhỏ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi.
"Nguyệt Nguyệt, dì có được ngày hôm nay, công lao lớn nhất là của con."
Nói đến đây, nước mắt dì lại lặng lẽ rơi xuống.
"Nếu không có con, có lẽ cả đời dì sẽ mãi dậm chân tại chỗ.
"Chính con đã khiến dì nhận ra rằng, mình vẫn có thể sống một cuộc đời khác."
Dì nhỏ đứng dậy, ôm tôi vào lòng.
"Nguyệt Nguyệt, cảm ơn con."
25
Một tuần sau, tôi cuối cùng cũng được xuất viện.
Vì mẹ phải đi làm, nên dì nhỏ đến đón tôi, thậm chí còn mang theo một bó hoa.
Ngồi trên ghế phụ xe, tôi tận hưởng hơi thở hiện đại mà mình đã xa cách quá lâu.
Thời đại này, thực sự đã phát triển hơn trước quá nhiều.
Đặc biệt là điện thoại di động điện thoại thông minh quá tuyệt vời.
So với nó, điện thoại cố định hai mươi năm trước chẳng khác gì cục gạch.
Trên đường về, dì nhỏ nói:
"Nguyệt Nguyệt, giấy báo trúng tuyển đại học của con đến rồi, đợi đến ngày nhập học, dì sẽ đưa con đi."
Nghe vậy, tôi rất muốn hỏi xem mình đã đỗ trường nào.
Bởi vì cuộc đời dì nhỏ đã thay đổi, tôi không biết điểm thi của mình có bị ảnh hưởng hay không.
Nhưng tôi không dám nhắc đến chuyện dì từng "chết" một lần, nên đành nhịn lại.
"Được ạ." Tôi cười nói. "Lúc đến trường, có khi bạn bè còn tưởng dì là chị của con đấy."
Câu nói này khiến dì nhỏ bật cười.
Sau khi cười chán chê, dì bỗng nói:
"Dì đã mua một căn hộ gần trường đại học cho con, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, con chuyển vào ở đi, đừng ở ký túc xá nữa."
"Căn… căn hộ?" Tôi kinh ngạc tròn mắt.
Giá nhà ở thành phố lớn này đắt kinh khủng.
Nhận được món quà đắt giá như vậy, tôi cảm thấy không thực tế chút nào.
Dì nhỏ cười:
"Đúng thế, nghe nói bây giờ ở chung với bạn cùng phòng rất phiền phức, con tự ở một mình sẽ thoải mái hơn."
"Nhưng mà… cái này quá đắt đỏ rồi…" Tôi chần chừ.
Nếu là mười, hai mươi triệu, tôi còn dám nhận.
Nhưng đây là một căn nhà!
Dì nhỏ mỉm cười, nói:
"Nguyệt Nguyệt, con không cần phải áy náy. So với những gì con đã làm cho dì, một căn nhà chẳng là gì cả."
Dì nhìn về phía trước, giọng điệu nhẹ tênh:
"Hơn nữa, dì không định tái hôn, cũng không có con. Sau này, tất cả những gì dì có, đều sẽ để lại cho con."
Lúc này, tôi mới biết, sau
khi ly hôn, dì chưa từng bước thêm vào chuyện tình cảm.
Tôi không kìm được, nước mắt chực trào.
Dì nhỏ vẫn còn sống, thật tốt biết bao.
(Hết truyện.)