Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cứu Rỗi Phản Diện Xong Anh Ta Lại Hắc Hóa Rồi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:24:31

4
Mấy ngày đó, gặp Ninh Dục.

Bình thường công việc của chúng cũng khác , công ty riêng quản lý, còn thì tiếp quản sản nghiệp của ba.

Cho đến một tối nọ, khi vẫn đang tăng ca, nhận cuộc gọi từ trợ lý Trương.

Cậu vẻ lo lắng:

“Phu nhân, Ninh Tổng là sẽ đến quán bar, nhưng giờ gọi mãi liên lạc … cô thể qua tìm ?”

Tôi ừ một tiếng, cúp máy, thay đồ lái xe đến quán bar.

Sau khi hỏi số phòng bao của Ninh Dục, thẳng đến đó.

Cửa đóng kín, bên trong vang lên tiếng đùa ồn ào.

Trong phòng mấy cô gái ăn mặc táo bạo, cứ liếc mắt đưa tình về phía , nhưng chẳng ai dám gần.

Một giọng đùa cợt vang lên:

“Hôm nay Ninh Tổng rảnh đến tìm bọn em thế ? Không ở nhà với vợ ?”

Ninh Dục thờ ơ xoay ly rượu trong tay, chỉ liếc một cái nhàn nhạt đáp:

“Sớm chán .”

để ý tới tay :

“Vậy còn giữ khư khư cái nhẫn đó?”

Ánh mắt mọi lập tức dồn về tay .

Ngón áp út thon dài, đeo một chiếc nhẫn bạc trơn đơn giản.

Ninh Dục nhớ nhẫn đó đến từ , cũng chẳng để tâm, tùy tiện tháo , tiện tay ném xuống sàn:

“Một cái nhẫn rách, gì đáng giá .”

Chiếc nhẫn lăn hai vòng biến mất trong góc.

Cả đám bắt đầu hò hét:

“Được ! Tối nay say về!”

Khi chiếc nhẫn vứt bỏ, một cô gái cuối cùng cũng mạnh dạn tiến tới.

cầm chai rượu, rót đầy ly cho , nhẹ nhàng đưa sát đến môi Ninh Dục:

“Ninh Tổng, để em mời một ly nhé?”

Và đúng lúc đó, đẩy cửa bước .

Cảnh tượng đập mắt —

Cô gái vóc dáng nóng bỏng sát bên cạnh Ninh Dục, tay cầm ly rượu, gần như dán sát .

Ngón áp út của trống .

Tôi bình tĩnh quanh căn phòng.

Không khí trong nháy mắt đông cứng , đám đang ngả nghiêng ghế lập tức thẳng dậy.

Không biết ai là mở miệng đầu tiên:

“Chị… chị dâu chào chị.”

Thế là cả phòng đồng loạt chỉnh tề, đồng thanh gọi:

“Chào chị dâu!”

Tôi giẫm giày cao gót chậm rãi tiến .

Âm nhạc cũng ngừng, cả căn phòng tĩnh lặng đến mức thể tiếng kim rơi.

Tôi dừng mặt Ninh Dục, khẽ cong môi với họ:

“Từ nay đừng gọi là chị dâu nữa.”

Nụ thường trực môi Ninh Dục biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, chằm chằm:

“Cố Ảnh Lê, ý cô là gì?”

Tôi bình tĩnh tháo chiếc nhẫn tay, đặt mặt .

Cúi mắt, , giọng nhẹ nhàng:

“Không ý gì, chỉ là trả nhẫn cho thôi.”

Giữa căn phòng quá mức yên ắng , tuyên bố kết thúc mối quan hệ của chúng .

“Ninh Dục, ly hôn . Chia tay trong hòa bình.”

5
Nói xong, chẳng buồn biểu cảm của , lập tức rời .

Về đến nhà, bắt đầu âm thầm thu dọn hành lý.

Chẳng bao lâu , tiếng mở cửa vang lên ở lối .

Phong thái chỉn chu ngày thường của Ninh Dục đã rối loạn, thở dốc, bước nhanh đến mặt .

Anh nắm chặt tay , bàn tay đang thu dọn đồ đạc.

Tôi cúi đầu, .

Giọng lạnh buốt:

“Cô định ? Đi tìm tên Tiêu Thanh của cô ?”

Tôi ngước mắt lên, nhướng mày hỏi :

“Anh nghĩ ?”

Giữa lông mày đầy phiền muộn, nhưng giọng điệu mang theo lo lắng và tủi thân mà đến cũng nhận :

“Vậy chỉ là thay thế ? Bây giờ cô chán thì vứt ?”

“Vì một như mà tiểu thư Cố cũng bỏ cả kiêu hãnh?”

“Cô cứ , dù cũng sẽ níu kéo.”

Tôi suýt nữa tức đến bật , định lên tiếng thì—

Người bên cạnh nãy giờ gì — dì giúp việc — cuối cùng cũng lên tiếng.

vẻ hiểu nổi, bọn cãi qua cãi nãy giờ, ánh mắt vẫn mông lung.

Dì như đang suy nghĩ, cố gắng ghép mọi thứ cho hợp lý, cuối cùng nhịn hỏi:

“Khoan đã, … Tiểu Thanh chẳng là chính ? Phu nhân ngoài tìm , còn thể tìm ai khác chứ?”

Lời dứt, gian rơi tĩnh lặng.

Không biết qua bao lâu—

Ninh Dục từ từ buông cổ tay , chớp mắt một cái.

Toàn thân như dịu xuống, ánh mắt dần sáng lên:

“Hôm đó… em gọi là ?”

Anh thẳng lưng lên, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của .

Như thể chỉ cần gật đầu, sẽ lập tức rút hết gai nhọn .

Tôi bật lạnh:

“Không Ninh Tổng từng — đã sớm chán ? Phải , còn gì khác biệt?”

Tôi nhét vali tay , giọng lạnh lùng hạ lệnh:

“À đúng , hành lý đã giúp thu dọn xong. Căn nhà tên , mời khỏi đây.”

thế.

Lúc mới cưới, Ninh Dục đã chuyển một nửa tài sản sang tên , bao gồm cả căn nhà .

Anh từng , nếu cãi , khỏi nhà , chứ .

Không ngờ thật sự ngày hôm nay.

6
Vì gần đây nam phụ trong truyện bắt đầu vấn đề, quyết định đến xem thử tình hình của nam nữ chính thế nào.

, khi nữ chính Thư Ngữ mời đến một nhà hàng cao cấp ăn tối, đã đồng ý ngay.

Đến nơi, phát hiện Tiêu Thanh cũng mặt.

Không chỉ , mấy ngày gặp — Ninh Dục — cũng đang bên cạnh.

Lúc bước , dáng lười nhác thường ngày của Ninh Dục lập tức trở nên nghiêm chỉnh.

Thư Ngữ lúc đang cầm một chiếc hộp quà gói , định đưa cho Ninh Dục.

Anh nhận lấy, ngược bật dậy, kéo giãn cách với Thư Ngữ.

Vẻ mặt thoáng hiện sự hoảng hốt khó nhận , vội vàng phủi sạch quan hệ:

“Tôi tới đây chỉ để lấy đồ, là…”

Thư Ngữ để ý phản ứng kỳ lạ của , liền nhào tới ôm lấy :

“Ảnh Lê, cuối cùng cũng đến , mau !”

Tôi lời xuống cạnh Thư Ngữ.

Vừa yên, Tiêu Thanh đã đưa một tập tài liệu cho , kịp gì thì nó Ninh Dục cướp mất.

Anh như một con mèo dựng ngược lông, thân căng lên cảnh giác, ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng về phía Tiêu Thanh:

“Cậu định làm gì?”

Thư Ngữ: “?”

Tiêu Thanh: “?”

Tiêu Thanh phản ứng chậm một nhịp, mới lên tiếng:

“Đây là bộ tư liệu về nhà họ Cố…”

Ninh Dục nhàn nhạt đáp: “Ồ.”

Rồi xuống cạnh đó, chằm chằm chúng :

“Cứ tiếp tục trò chuyện .”

Thư Ngữ lén ghé sát tai , thì thầm:

“Ảnh Lê, nhà hôm nay thế? Uống nhầm thuốc ?”

Tôi cũng nhỏ giọng đáp :

“Ừ, bệnh. Tụi chuẩn ly hôn .”

Đôi mắt Thư Ngữ mở to kinh ngạc:

“Cái gì? CP ship sắp tan ?! Không chứ, nếu hai ly hôn thật, biết ship ai đây? Anh gây chuyện gì ?”

Đáng tiếc là thể giải thích rõ mặt cô giờ còn là Ninh Dục ngày xưa nữa.

Tôi chỉ thể lấp liếm cho qua.

Bữa tối kết thúc, chào tạm biệt Thư Ngữ và Tiêu Thanh rời .

Ninh Dục đuổi theo từ phía , gọi .

Tôi yên lặng , gì.

Không khí giữa chúng bỗng trầm xuống, lâu , cuối cùng cất giọng — giọng khàn khàn đến mức gần như giống :

“Tôi đã tìm nhẫn …”

Anh mở tay — trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hai chiếc nhẫn bạc đơn giản im lặng.

Thấy phản ứng, càng hoảng loạn, kìm đưa tay lên, định đeo chiếc nhẫn tay .

Tôi né tránh, thẳng mắt , hỏi một cách bình tĩnh:

“Anh rốt cuộc làm gì?”

Giọng trầm thấp, mang theo run rẩy khẽ khàng:

“Lúc sai , nên mấy lời đó… là hỗn…”

Giọng gần như van nài, dịu dàng dỗ dành:

“Em đeo nhẫn nhé, ?”

“Không .”

Tôi khẽ :

“Chiếc nhẫn đó dơ , thích nữa.”

Nói xong, lướt ngang qua định rời .

Anh vội nắm lấy cổ tay , lấy chiếc hộp nhỏ mà Thư Ngữ từng đưa, mở ngay mặt .

Bên trong là một viên đá quý màu lam lấp lánh, sáng rực ánh lưu ly.

Tôi sực nhớ — lần từng buột miệng khen viên đá .

Có lẽ đã thấy, nên nhờ Thư Ngữ giúp đỡ trong buổi đấu giá.

Tôi viên đá , bất giác nghĩ đến.

Ninh Dục trong nguyên tác — là kiểu thế nào?

Không ai yêu .

Anh sống khép kín, cố chấp, từ nhỏ đã gọi là chổi, cha mẹ vứt bỏ, cả thế giới ruồng rẫy.

Trong truyện, yêu nữ chính — chỉ vì cô từng đưa cho một mẩu bánh mì.

Vậy mà giữ khư khư chút ấm áp đó chịu buông tay.

Sau , khi hắc hóa thành công, đứa trẻ im lặng và cô độc ngày nào trở thành phản diện lớn nhất truyện — chơi bời trác táng, tâm tình bất định.

Mà giờ đây, phản diện đang đưa cho một viên đá quý, khẽ hỏi thích .

Đôi mắt cụp xuống, trong khoảnh khắc dịu dàng như một vô hại.

Tôi mắt , chợt nhớ dáng vẻ Ninh Dục thuở bé — lúc dỗ dành mỗi khi giận, cũng là ánh mắt .

Mắt lúc đó, ướt át như ánh mắt một chú chó nhỏ.

Ninh Dục nhận đang thất thần, cả như bối rối yên.

Anh giữ chặt lấy vai , như sợ điều gì đó vụt mất, kìm hỏi:

“…Em yêu , đúng ?”

Cơn đau nơi vai kéo trở về thực tại. Tôi thẳng mắt , định

dường như đã nhận điều gì, hỏi xong liền hối hận, vội vàng ngắt lời :

“Thôi , cần câu trả lời, chúng —”

Tôi nhẹ nhàng :

.”

Một câu , khiến Ninh Dục sững tại chỗ.

Anh cúi đầu, lông mi khẽ run, ánh mắt trở nên mơ hồ, luống cuống.

Tôi gì thêm, chỉ xoay bước .

Loading...