Cửu Thiên Tuế
Chương 5
“Thật sự là quá lớn mật, y thuật kia của nàng ta có thể cứu người được sao?”
“Các thầy thuốc mà Trưởng Công chúa phái tới đều bận túi bụi suốt cả tháng trời!”
“Nàng ta đi chuyến này chính là đục nước béo cò, cọ thanh danh thôi!”
Ta cười lạnh.
Là vậy, Thẩm Khanh Khanh trước đó bị chửi sấp mặt không ngóc nổi đầu lên được, đương nhiên là không cam tâm rồi.
Có thanh danh tốt để cọ thì nàng ta dĩ nhiên sẽ bám lấy.
Mà Lý Hoài Cẩn cũng muốn thông qua việc này thay đổi cái nhìn của triều thần đối với nàng ta.
Thẩm Khanh Khanh đắc ý vô cùng, không kìm được chạy đến tìm ta.
Nàng ta lấy danh nghĩa là chào từ biệt, tới khoe khoang mỉa mai:
“Tạ Lâm Lang, đừng tưởng ta không biết, cái đồ hèn hạ nhà ngươi mồm thì nói không muốn làm Hoàng hậu, nhưng thực tế lại là cái trò thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi. Đáng tiếc, ngươi có hao phí hết tâm tư cũng chả có tác dụng gì đâu. Chờ ta theo Hoàng thượng cầu phúc trở về, ngươi chuẩn bị tinh thần đến quỳ lạy Hoàng hậu ta đi!”
Lý Hoài Cẩn không có ở bên một cái là đến giả vờ nhu nhược nàng ta cũng không buồn làm nữa.
Nhưng khi có tiếng bước chân từ xa truyền lại…
Nháy mắt, Thẩm Khanh Khanh lại đổi nét mặt.
Nàng ta giật giật khoé môi, đầu tiên là lộ ra một nụ cười ác độc, ngay sau đó, liền đột nhiên ngã ngửa ra sau…
Nàng ta nằm trên mặt đất, vẻ mặt bối rối, nước mắt lã chã rơi xuống:
“Tạ cô nương, sao cô lại muốn đẩy ta?”
“Ta thật tâm muốn tới xin lỗi và chào từ biệt …”
“Ta thật sự không biết rốt cuộc là vì cớ gì mà cô lại ghét ta đến vậy?”
“Ta hộ tống thánh giá, chẳng qua chỉ là vì muốn đến chẩn bệnh cứu người, nếu cô làm ta bị thương, vậy cô coi những nạn dân chịu đủ thương tổn bệnh tật kia vào chỗ nào?”
Nhìn cái bộ dạng này của nàng ta, ta liền biết ngay là Lý Hoài Cẩn đang đến rồi.
Quả nhiên, ngay tức khắc đã nghe thấy tiếng Lý Hoài Cẩn nổi giận ở phía sau:
“Tạ Lâm Lang, đồ phụ nữ độc ác, ngươi lại bắt nạt Khanh Khanh?!”
Hắn ta kéo Thẩm Khanh Khanh ra sau lưng như gà mẹ che chở gà con, ánh mắt nhìn ta như muốn ăn thị/t người.
Ta lại đi thẳng đến trước mặt Thẩm Khanh Khanh, cười hỏi:
“Ta đẩy ngươi đúng không? “
“Tạ cô nương…”
Nàng ta lệ nóng vòng quanh, túm chặt lấy góc áo của Lý Hoài Cẩn, trông đến là tội nghiệp.
Chỉ có ta nhìn ra đáy mắt ả chứa vẻ trào phúng không chút kiêng dè gì.
Ta cười, nhanh nhẹn túm lấy nàng ta ném vào ao sen.
Mùa thu đến, một ao đầy hoa sen đã khô héo từ lâu, chỉ còn nước bùn dơ bẩn.
Lý Hoài Cẩn muốn cứu ả, động tác lại chậm chạp.
Bọn thị vệ cũng choáng váng mất một lúc mới phản ứng lại mà nhào xuống cứu người.
Thẩm Khanh Khanh giãy đành đạch giữa đống bùn nhão, phát ra tiếng la hét cao vút:
“A…!”
Ả hốc đầy một miệng bùn, trong lỗ mũi cũng xuất hiện bong bóng bùn.
Nhìn ta bề ngoài có vẻ là một quý nữ danh gia vọng tộc đoan trang thùy mị, nhưng bọn họ lại quên ta sinh ra từ phủ tướng quân, là sờ đao cầm kiếm mà lớn lên.
Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, Lý Hoài Cẩn tức giận đầy mặt:
“Tạ Lâm Lang! Trẫm vẫn còn đứng ngay đây mà ngươi lại dám ác độc như thế!”
Còn ta lại phủi phủi tay, tỉnh bơ nhìn mọi thứ, thản nhiên nói với Lý Hoài Cẩn:
“Nếu như ta thật sự ra tay, làm gì có chuyện chỉ đẩy ả ngã không thôi? Ta sẽ đẩy ả vào trong bùn mà quẫy đạp, như bây giờ ấy.”
Lý Hoài Cẩn dường như nhận ra được điều gì đó.
Hắn nhìn ta, ánh mắt phức tạp:
“Tạ Lâm Lang, sao ngươi cứ như là… đã thay đổi rồi?”
Ta bật cười một tiếng, chẳng thèm để ý hắn ta nữa mà quay người rời đi.
Hắn ta ở phía sau không cam lòng kêu một tiếng: “Tạ Lâm Lang…”
Ta không hề dừng bước.
Hắn ta ngây người đứng tại chỗ.
Không phải là ta thay đổi.
Mà là hắn chưa bao giờ hiểu ta.
Tuy rằng ta là đứa trẻ mồ côi của Tạ thị, nhưng ta không hề lẻ loi đơn độc.
Đằng sau ta là thân tộc nhà ngoại, những chú bác thủ hạ cũ của phụ thân mà ta đã bảo vệ.
Ta có triều thần ủng hộ.
Có Thái hậu tán thành.
Có Trưởng Công chúa chống lưng.
Ta còn có… Lâu Nguyệt Hành.
Sau khi sống lại, mưu tính hai tháng đã có hiệu quả.
Lý Hoài Cẩn có là Hoàng đế đi chăng nữa thì cũng không thể động được vào một sợi tóc của ta.
20.
Đúng hạn, Lý Hoài Cẩn dẫn Thẩm Khanh Khanh rời kinh cầu phúc, đi hẳn một tháng.
Nghe nói, Thẩm Khanh Khanh vừa đến Nam quận, nhìn thấy tử thi cùng những người bị thương thê thảm, mất tay cụ/t chân này kia, còn chưa khám bệnh cho người ta, bản thân đã nôn mửa rồi.
Lý Hoài Cẩn thương nàng ta, bèn đem nàng đến hành cung nghỉ ngơi.
Nhưng cuối cùng Thẩm Khanh Khanh vẫn cố gắng chịu đựng đi ra ngoài.
Nhưng nàng vốn là một y nữ nửa vời, thêm vào đó trong cung đó giờ không hề thiếu dược liệu quý báu, Lý Hoài Cẩn lại yêu thương, nên mới có chỗ cho nàng ta phát huy.
Người dân bình thường lấy đâu ra nhân sâm, nhung hươu, khỉ táo, hải mã trong bài thuốc của nàng ta chứ?
Người bị thương không dùng đến phương thuốc của nàng, thầy thuốc chân chính lại chê nàng vướng chân.
Nàng ta đi đến đâu cũng khiến cho người ta thấy phiền, cuối cùng đều bị “mời” ra ngoài.
Còn về phần Lý Hoài Cẩn, tế trời không chỉ muốn giết gà mổ trâu, mà còn đốt hương mười dặm, thiêu vàng luyện bạc.
Dân oán rần rần, họ nói những dê bò vàng bạc kia, thay vì chôn vì đốt thì thà chia cho bọn họ làm lương thực ăn được cả năm luôn cho rồi.
Lăn lộn hơn nửa tháng, lúc Lý Hoài Cẩn cùng Thẩm Khanh Khanh xuất cung có bao nhiêu uy phong thì khi trở về lại có bấy nhiêu qua quýt.
Nhưng thế vẫn còn chưa đủ.
Gián điệp Bắc Nhung bắt đầu hành động rồi.
Ngay trong ngày Lý Hoài Cẩn cử hành đại điển phong hậu cho Thẩm Khanh Khanh bất chấp sự phản đối của quần thần.
Ở kiếp trước, đây là đại điển phong ta.
Qua một kiếp, đổi thành Thẩm Khanh Khanh.
Nhóm gián điệp giả trang thành các cô cung nữ nhỏ nhắn yếu đuối, cẩn thận hầu hạ bên Lý Hoài Cẩn.
Thừa dịp bất ngờ, xoay mình biến thành những nữ tử sĩ mang đầy sát khí.
Trong lúc nhất thời.
Bọn thích khách rút đao.
Thị vệ rút kiếm.
Tiếng chém giết che trời lấp đất, như sóng triều mãnh liệt ào tới.
Lâu Nguyệt Hành chỉ tiện tay giết hai thích khách, rồi ngồi chờ tương kế tựu kế.
Chỉ là, lúc cần diễn thì vẫn phải diễn.
Hắn làm ra vẻ muốn đi cứu giá.
Ta lại như là kinh hoảng dữ lắm, kéo lấy ống tay áo của hắn một cái, tỏ ra yếu ớt, trông chờ nói:
“Lâu đốc chủ, ngươi mà đi thì ta cùng Trưởng Công chúa biết làm sao giờ?”
Ta cứ như là đang lấy lòng hắn vậy.
Biết thừa là ta đang diễn, nhưng hắn vẫn mềm lòng giãn mặt, khóe môi nhếch lên:
“Ưm, không đi.”
Thế là, hắn bèn đứng bên cạnh ta.
Mỗi kiếm giết một người.
Bọn thích khách đánh không lại mũi kiếm tàn độc của hắn, liền không tới chịu chết nữa, quay về hướng Hoàng đế.
Ta bình tĩnh đứng bên cạnh Trưởng Công chúa, nhìn má/u tươi văng khắp nơi.
Mũ rồng của Thẩm Khanh Khanh đã sớm mất.
Nàng ta kéo lấy phượng bào sang trọng nặng nề, giống như vô số lần trước đây…
Lúc có nguy hiểm đến, nấp ở sau lưng Lý Hoài Cẩn.
Trong lúc hỗn loạn nhao nhao, có một thanh đao sắc bén bay đến gần ngực Lý Hoài Cẩn.
Kiếp trước, Trưởng Công chúa vì đại cục mà đỡ cho Lý Hoài Cẩn một đao kia.
Nhưng sau này lại bị Lý Hoài Cẩn lấy oán trả ơn.
Cảnh tượng kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt ta.
Mà lần này, Trưởng Công chúa vừa muốn hành động, ta đã giật mạnh góc áo nàng:
“Xin Công chúa điện hạ bảo trọng quý thể, sống chết mặc bây.”
“Chớ có can thiệp vào nhân quả của người khác.”
Đao kiếm đã ra, từ không chờ người.
Chỉ trong một cái chớp mắt…
Thanh đa/o đã xuyên qua cơ thể của Lý Hoài Cẩn.
“Thánh thượng gặp nạn, mau cứu giá!”
Thực ra, Lý Hoài Cẩn vốn có thể tránh đi một chút, ít ra cũng không bị thương nặng lắm. Thậm chí, Thẩm Khanh Khanh ở gần hắn ta nhất, nếu nguyện ý chắn đ/ao thay hắn ta, hắn ta cũng có thể hóa nguy thành an.
Mà buồn cười chính là ——
Thẩm Khanh Khanh lúc trước nói đủ lời yêu thương với hắn ta.
Nhưng đứng trước lựa chọn sống còn, nàng ta không chỉ không hộ giá cho Lý Hoài Cẩn, mà còn túm hắn ta lại ngay lúc hắn ta định tránh đi…
Thẩm Khanh Khanh coi hắn ta thành một cái khiên chắn bằng thịt.
Khoảnh khắc máu phun trào mạnh mẽ, Lý Hoài Cẩn giật mình.
Lát sau, hắn bỗng nhìn về phía chúng ta, giơ tay ra:
“Lâm Lang, Hoàng trưởng tỷ… “
“Các ngươi…”
Ánh mắt hắn đỏ lên, chứa đựng nỗi đau khổ.
Chỉ là loại đau khổ này…
Không giống như là kiểu đau đớn khi bị đao đâm.
Mà giống như người mới tỉnh mộng, đột nhiên nhớ ra chuyện sai trái để rồi hối hận.
Nhưng ai thèm quan tâm chứ?
Chẳng có ai sẵn lòng bảo vệ hắn ta.
Hậu quả cho những việc hắn ta đã làm thì hắn ta phải tự mình gánh chịu đi.
21.
Sau vụ ám sát, trong đại điện một mảnh hỗn độn.
Lý Hoài Cẩn bị thương nặng, dù không chế/t cũng chỉ còn lại một hơi tàn, cuối cùng không dậy khỏi giường được.
Ta tốt bụng đề nghị với Thái hậu:
“Hoàng thượng đối với Hoàng hậu tình sâu nghĩa nặng, không tiếc lấy tính mạng ra bảo vệ, Hoàng hậu nên đi hầu bệnh mới phải.”
Thế là Thẩm Khanh Khanh được đưa đến bên giường Lý Hoài Cẩn.
Nàng ta rốt cục cũng được toại nguyện, thay thế ta, trở thành Hoàng hậu.
Nhưng lúc Lý Hoài Cẩn gặp lại nàng, ánh mắt lạnh lùng, chỉ ước có thể tự tay bóp chết nàng ta.
“ Tiện phụ! Trẫm đối xử với ngươi không tệ, ngươi lại… ác độc như vậy!”
Thẩm Khanh Khanh khóc đến vô cùng oan ức:
“Lúc ấy… lúc ấy hỗn loạn tưng bừng, đao kiếm không có mắt, thần thiếp chỉ là vô ý …”
Nhưng Lý Hoài Cẩn đã không còn tin nàng ta nữa.
Hắn ta đã sắp chế/t rồi, cũng không biết lấy đâu ra khí lực, lại nắm đầu nàng đập vào góc bàn.
Từng phát từng phát.
Thẩm Khanh Khanh khóc lóc cầu xin tha mạng, lại vẫn má/u chảy đầm đìa.
Có một phát đập chệch đi, trực tiếp đập ná/t một con mắt của nàng ta.
Lý Hoài Cẩn cuối cùng ngã xuống giường, hồng hộc thở dốc.
Hắn ta hạ chỉ, một khi hắn băng hà, Thẩm Khanh Khanh nhất định phải tuẫn táng.
Nháy mắt, Thẩm Khanh Khanh như là bị rút cạn hết sinh khí.
Cuối cùng, Lý Hoài Cẩn đau đớn chịu đựng chút hơi tàn, nói muốn gặp ta.
Lúc ta đến, hắn ta đang yếu ớt dựa trên thành giường, trong tay cầm một đôi ngọc bội long phụng.
Là tín vật năm đó tiên đế ban hôn đưa cho.
Một rồng một phượng, ta và Lý Hoài Cẩn mỗi người một khối.
Sau này, hắn ta muốn cưới Thẩm Khanh Khanh, di chỉ của tiên đế hết hiệu lực, ta bèn ném trả lại cho hắn ta.
Lý Hoài Cẩn vừa thấy ta, vành mắt liền đỏ lên:
“Lâm Lang… cuối cùng ta cũng nhớ ra.”
“Rõ ràng kiếp trước, nàng mới là Hoàng hậu của ta.”
“Thế nhưng là ta…”
Vậy mà hắn ta lại nhớ ra kí ức kiếp trước vào lúc sắp chết.
Ta chỉ thấy một trận buồn nôn.
Nếu như nói kiếp trước ta chết quá oan uổng, trong lòng có chấp niệm, mới sống lại để mong được viên mãn.
Thì Lý Hoài Cẩn kia lại dựa vào cái gì?
Đến sám hối hắn ta cũng không xứng nữa.
Ta lạnh lùng ngắt lời, châm chọc nói:
“Hoàng hậu hiện tại của ngươi là Thẩm Khanh Khanh. Ta nên chúc mừng ngươi đạt được ước muốn, không uổng một đời.”
Ta lười cùng hắn ta tốn thời gian nói chuyện, dứt lời liền quay người muốn đi ngay.
Nhưng hắn ta lại vật lộn văng mình xuống giường, bò tới chỗ ta, kéo lấy góc áo của ta:
“Lâm Lâm, Lâm Lang… “
“Trẫm sai rồi, kiếp trước hay kiếp này đều là trẫm sai…”
“Nếu có kiếp sau, trẫm sẽ không phụ nàng nữa… Nàng ở lại với ta được không?”
Ta thấy phiền vô cùng.
Đúng lúc này, Lâu Nguyệt Hành đến.
Hắn đi đến bên người ta, kéo ta vào lòng, hạ mắt nhìn Lý Hoài Cẩn chật vật nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt chế giễu:
“Ngươi mà cũng xứng đòi có kiếp sau ở bên nàng à?”
Lý Hoài Cẩn vừa nhìn thấy Lâu Nguyệt Hành là như thấy quỷ.
Ánh mắt hắn hoảng sợ xen lẫn tức hận:
“Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!”
“Ngươi cái tên giặc hoạn này!”
“Ngươi muốn làm phản sao?”
Lâu Nguyệt Hành nhíu nhíu mày:
“….Lời này vì sao có chút quen tai?”
“Giống như đã nghe qua ở chỗ nào.”
Ta âm thầm oán thán:
… Nào chỉ có nghe qua.
Hắn còn giết người ta đâu.
Lâu Nguyệt Hành lạnh lùng như băng, tùy tiện nhìn qua một cái.
Lý Hoài Cẩn tựa như chim sợ cành cong, lùi về sau tránh đi.
Ta thấy nhạt nhẽo, liền vươn tay, lười biếng ngoắc lấy ngón út của Lâu Nguyệt Hành:
“Đi thôi.”
Cung điện kia.
Người kia.
Chẳng có gì hay để nhìn hết.
22.
Trời bắt đầu vào đông.
Trưởng Công chúa bắt đầu vào triều nhiếp chính, Lý Hoài Cẩn chỉ chống cự được không đến mười ngày là toi.
Thẩm Khanh Khanh cũng bị kéo đi chế/t cùng, chế/t tươi trong quan tài đá.
Ta nhớ, trước đó thái y có nói qua, Lý Hoài Cẩn thực ra còn có thể kéo dài hơi tàn được khoảng nửa năm.
Hiện tại, hắn ta chế/t cũng hơi nhanh một chút.
Ta nhìn Lâu Nguyệt Hành lẳng lặng đứng dưới mái hiên, tựa như đang hững hờ ngắm tuyết.
… Không cần nói làm gì, chắc chắn là tác phẩm của tên điên này.
“Lâu đốc chủ đây là chờ không nổi nữa sao?”
Ta ôm má, hỏi đùa hắn.
Hắn quay sang nhìn ta, đôi mắt u ám lúc trước giờ đã trở nên ấm áp, chỉ là thực chất bên trong, những ý tưởng điên rồ vẫn còn tồn tại, vừa mở miệng đã cay độc không đổi:
“Hắn ta chế/t quá chậm, chướng mắt.”
Thực ra, trong lòng Lâu Nguyệt Hành luôn chất chứa dục vọng muốn giế/t ch/ế/t Lý Hoài Cẩn.
Chỉ là ý niệm này không biết từ đâu mà có, càng không thể nói ra miệng.
Hắn chỉ có thể cố gắng che giấu những suy nghĩ đen tối và biến thái của mình đi.
Ta cười như có như không nhìn Lâu Nguyệt Hành:
“Chướng mắt, cho nên liền giết sao?”
Hắn hơi giật mình, đứng ở nơi đó, áo đỏ tuyết trắng, tựa như mộng lại giống như tranh.
Lúc đáp lời, giọng điệu hắn có chút không được lưu loát, mang theo sự cẩn trọng lấy lòng:
“Nếu nàng không thích… vậy từ nay về sau… ta sẽ cố gắng không gi/ết.”
Ta cười, đến sát bên tai hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ:
“Lâu Nguyệt Hành, đã bảo từ lâu là dù chàng có ra cái dạng gì thì ta đều thích.”
Thích là một chuyện.
Nhưng cầu hôn thì lại là một chuyện khác, không thể để ta mở lời được.
Cho nên, ta vẫn một mực chờ Lâu Nguyệt Hành chuẩn bị.
Nhưng, từ ngày đó về sau, hắn đột nhiên biến mất tăm…
23.
Trời vào đông, dường như thời gian dài đằng đẵng mà buồn tẻ vô cùng.
Gần một tháng, ta không gặp lại Lâu Nguyệt Hành.
Thậm chí ta phái người đi Đông Xưởng mấy lần cũng không tìm được hắn.
Cuối cùng, ta không chịu được nữa bèn đến chỗ Trưởng Công chúa tìm hiểu.
Điện hạ có biết, gần đây Lâu đốc chủ đang bận chuyện gì không?”
Trưởng Công chúa nhìn ta đầy khôi hài một lúc, mới chậm rãi cười đáp:
“Hắn ấy à, không ở kinh thành, đi Bắc Nhung rồi.”
Ta giật nảy người lên, lập tức sắc mặt thay đổi:
“Sao cơ?”
Trưởng Công chúa gật đầu:
“Ừ, Lâu Nguyệt Hành nói, Bắc Nhung đã có thể sắp xếp gián điệp trong Đại Lương chúng ta, vậy hắn cũng có thể làm tương tự. Cho nên, hắn âm thầm đi sắp xếp, nói là chuyện này nhất định sẽ giúp ta quét sạch mối lo cho giang sơn về sau. Sau khi xong việc, hắn muốn cầu xin ta ban cho một ân điển.
Trong tâm trí ta bỗng trống rỗng.
Ta không thể quên được…
Kiếp trước, hắn chính là bị thương ở Bắc Nhung, sau khi về kinh lại phải nghe tin ta chết, mới vô cùng đau khổ mà nôn ra máu, dẫn đến bệnh tim.
Sau đó, hắn cũng chỉ còn một năm tuổi thọ.
Thế nhưng… Không đúng!
Lâu Nguyệt Hành đi Bắc Nhung vốn là chuyện bảy năm sau, Bắc Nhung phá thành, Trưởng Công chúa bị ép đi hòa thân chứ!
Không thể nào là một năm này.
Ta thì thào hỏi:
“Lâu Nguyệt Hành hắn có nói… muốn cầu ân điển gì không?”
Trưởng Công chúa cười:
“Người trong lòng của hắn, là một tiểu thư danh gia vọng tộc.”
“Nhưng hắn xuất thân Đông Xưởng, luôn bị người ta mắng là nô tài chó hoạn.”
“Hắn nói, sợ thiệt thòi cho cô nương kia, nên cố ý xin ta, chờ hắn công thành danh toại trở về thì ban cho hắn một chức quan.”
“À đúng rồi, bản cung còn chưa nói với người, thực ra Lâu Nguyệt Hành hắn… cũng không phải thực sự là một hoạn quan.”
“Lúc trước, bản cung chỉ là thấy hắn đủ hung ác tàn bạo, trấn áp được đám người Đông Xưởng kia, mới để hắn giữ chức chưởng ấn, giúp bản cung làm việc thôi.”
“Nói ra thì, hắn đã thích cô nương kia nhiều năm rồi.”
“ Vì xứng với nàng, hắn vẫn luôn liều mạng trèo lên cao!”
Trong thoáng chốc.
Ta lại nhớ gương mặt thanh lãnh của Lâu Nguyệt Hành.
Còn cả giọng điệu ẩn nhẫn kiềm chế của hắn khi nói một câu kia:
“Lâm Lang cô nương luôn biết cách dụ dỗ lòng người, ngoảnh mặt đi lại không chịu trách nhiệm.”
“Nàng biết rõ người ta thực sự muốn ôm chính là ai.”
“Nàng phải cho ta một cái danh phận.”
“Tạ Lâm lang, đừng nuốt lời.”
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt của ta đã ướt.
“…”
Lâu Nguyệt Hành cái tên điên này.
Hắn đi Bắc Nhung, cực kỳ nguy hiểm, ta thậm chí đến một phong thư cũng không dám gửi đi, sợ đánh rắn động cỏ, hại hắn đặt mình vào hiểm cảnh.
Ta bắt đầu tâm trí có chút không tập trung.
Sống lại một kiếp này, ta vẫn luôn cố gắng phá cục diện, vốn không còn tin tưởng số mệnh sinh tử.
Nhưng sau khi Lâu Nguyệt Hành đi.
Ta gần như bái thần phật cả kinh thành.
Chỉ để cầu hắn bình an vô sự.
Mỗi ngày dài như một năm, thấp thỏm chờ đợi…
Ta đợi đến ngày Trưởng công chúa lên ngôi hoàng đế.
Lại đợi đến mai nở tuyết rơi, từng đêm đông lạnh lẽo.
Ta nhớ hắn phát điên.
Cuối cùng, khi tuyết còn chưa tan.
Rốt cuộc ta cũng đợi được tin tức Lâu Nguyệt Hành về kinh.
Hắn thành công rồi.
Đại Lương ít nhất trong vòng ba mươi năm tới sẽ không có chiến tranh loạn lạc.
Hắn trở thành đại công thần bình định non sông.
Từ nay, người đời sẽ kính trọng hắn, nể sợ hắn.
Sẽ không còn những tiếng nhục mạ như trước nữa.
Chỉ là, ai cũng đồn hắn mang trọng thương.
Ta thẳng đường thúc ngựa, cố nén nước mắt chạy về phía phủ đệ của hắn, ngựa quen đường cũ xông thẳng vào phòng ngủ của hắn.
Mặc dù một thế này, đây là lần đầu tiên ta tới dinh thự của hắn.
Nhưng là đời trước, ta lấy hình thái hồn phách, ở nơi này bên cạnh hắn ròng rã một năm.
Cho nên từng ngọn cỏ từng đoá hoa nơi đây, ta đều không thể quen thuộc hơn được nữa.
Tuy Lâu Nguyệt Hành là Chưởng ấn Đông Xưởng, nhưng vì cất giấu quá nhiều bí mật, tâm phòng bị cực kì mạnh mẽ, bên trong dinh thự không nuôi một người hầu nào.
Vẫn luôn chiếu cố hắn lại chỉ có một người câm.
Ta dễ dàng xông đến cửa phòng hắn.
“Lâu Nguyệt Hành, chàng thế nào rồi?!”
Khoảnh khắc này.
Chỉ thấy hắn y phục nửa mở dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, thần thái kinh ngạc:
“Lâm Lang, sao nàng lại…”
Lời còn chưa dứt, hắn liền đột nhiên nhíu mày ho khan, môi mỏng dính một mảnh máu đỏ.
Ta cuối cùng cũng không giữ được bình tĩnh, lập tức đau lòng đến phát khóc:
“Lâu Nguyệt Hành, chàng còn sợ mạng mình dài quá đúng không? Tại sao bỏ đi mà lại không nói với ta?”
Người hầu câm đang cẩn thận từng chút một giúp hắn thay băng.
Băng gạc kia quấn tầng tầng lớp lớp, nhưng vẫn bị má/u thấm hết ra, lại ngay vị trí trái tim.
Kiếp trước, ngay cả khi nhảy thành mà chế/t ta cũng chưa từng khóc.
Hắn thì hay rồi, trực tiếp chọc ta tức phát khóc luôn.
Hắn hốt hoảng luống cuống, nhanh chóng lau sạch má/u trên môi, đứng dậy muốn tới dỗ ta.
“Đều là vết thương bên ngoài thôi, dưỡng một chút liền khỏi.”
“Chỉ là nhìn hơi dạo người một chút thôi.”
Ta lắc đầu, giọng nói vẫn run rẩy:
“Nếu là thật? tại sao ngoài kia người ta đều đang đồn chàng sắp… chế.t?
Lâu Nguyệt Hành yếu ớt khẽ nhếch khoé miệng, bất đắc dĩ cười nhẹ:
“Bảo sao hay vậy, bất quá chỉ là mấy lời đồn thất thiệt thôi.”
“Không phải trước kia nàng cũng từng nói ta sẽ chế/t không yên ổn sao?
Ta nghẹn họng.
Tên điên này quả nhiên thù dai.
Hắn duỗi tay ra, nhẹ nhàng vân vê một lọn tóc của ta, ánh mắt mê đắm, lại lộ ra một tia đáng thương:
“Tạ Lâm Lang, ta muốn danh phận, nàng còn chưa có cho ta.”
“Ta làm sao mà chế/t được?”
Ta cụp mắt nhìn vết thương đáng sợ nơi trái tim hắn kia, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay.
Thật sự… sẽ không chế/t sao?
Kiếp trước, hắn cũng bị thương ở chỗ này.
Kết quả là không thể sống qua năm thứ hai.
Lâu Nguyệt Hành đoán chừng ta không dễ bị lừa, đành khẽ thở dài nói ra sự thật:
“Được rồi, đúng là có chút nguy hiểm.”
“Chỉ là, đúng lúc thanh kiếm kia đâm tới, trước mặt ta đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng ngắn.”
“Tựa như là… những chuyện xảy ra ở kiếp trước vậy.”
“Bởi vì một chút sai lệch này mặc dù ta bị thương nặng nhưng lại tránh được chỗ hiểm.”
“Sau này khả năng sẽ để lại chút mầm bệnh… Nhưng cũng không sao, châm cứu là được.”
Thì ra là vậy.
Hắn nói thế này ta mới tin được.
Chỉ là, nghĩ tới sau này hắn không tránh được việc làm bạn với châm cứu, ta vẫn không kiềm được mà đau lòng.
Lúc này…
Ý chỉ của Nữ đế vừa tới.
Ba phần phong thưởng liên tiếp.
Thứ nhất, Lâu Nguyệt Hành được phong làm Bình Cương hầu, đất đai (10) ngàn hộ.
(10)Gốc: 食邑 thực ấp, hay thái ấp: là đất đai mà quan lại sở hữu, lấy đánh thuế (thuế lương thực, thuế từ các hộ gia đình sống trên đất đó) làm nguồn thu nhập. Quy mô được xác định bởi cấp bậc chức danh.
Thứ hai, ta có công phò trợ, lại thêm Nữ để cảm động nhớ tới công lao của phụ thân cùng huynh trưởng khi còn sống, được phong làm Quận chúa, ban danh Vinh Hi, còn được cho đất phong.
Đạo ân chỉ cuối cùng chính là ban hôn…
24.
Diêm Vương gia lạnh lùng như băng của Đông Xưởng khi xưa, giờ đã trở thành Bình Cương hầu, là quý nhân nổi danh bậc nhất trong triều đình.
Nghe nói, vị Hầu gia cao quý này sau khi dưỡng thương nửa tháng liền xuống giường chuẩn bị hôn lễ của mình.
Hắn chuyển sang nhà lớn cao sang.
Mua hơn ngàn người hầu.
Tự mình bố trí tân phòng, tiệc hỉ.
Ngày thành hôn, chính là vào ngày xuân tuyết tan, trăm chim hót vang.
Nương theo ánh nến đỏ đêm tân hôn, ta thấy bên gối Lâu Nguyệt Hành có một cuộn tranh.
Chính là bức tranh năm xưa ta vẽ hắn hồi còn trong cung, cười nói để hắn đem về nhà để trên đầu giường, ôm lấy mà chìm vào giấc ngủ.
Đầu giường của hắn còn có một hộp gỗ.
Ta không kìm được tò mò mà mở ra, liền thấy đủ loại đồ vật quen thuộc…
Có con dao găm khảm đá quý, cây trâm, khăn tay, túi thơm, ngọc bài, dây cột tóc…
Tất cả đều là của ta.
Thậm chí có những thứ đến ta cũng không biết đã để rơi vào tay hắn từ khi nào.
Ta vuốt ve từng thứ một.
Tưởng tượng lúc Lâu Nguyệt Hành cũng vuốt ve chúng vô số lần như vậy.
Khi hắn mặc hỷ phục bước vào.
Trái tim ta dồn dập như trống trận.
Uống xong rượu hợp cẩn.
Hắn trút bỏ tầng tầng lớp lớp áo cưới, cùng ta quấn lấy nhau.
Ta cắn vành tai hắn, hà hơi như lan, đùa cợt trêu chọc:
“Lâu Nguyệt Hành, lúc trước chàng thật sự ôm bức tranh này đi ngủ sao?”
Hắn cong môi mỉm cười, nhẹ nhàng nâng eo ta lên.
Lại dùng dải lụa quấn lấy ta, hết vòng này đến vòng khác, sau đó quấn tay ta và tay hắn lại với nhau.
Giọng hắn khàn khàn, khoé mắt ửng đỏ vì dục vọng.
“Lâm Lang, gọi ta là phu quân.”
Ánh trăng đang lên, sương hoa xuân nồng.
Tình cảm đời trước, đời này toại nguyện.
Cuối cùng, trên chiếc gối này, tất cả hoá thành một tiếng gọi yêu kiều:
“ … Phu quân.”
(Hết)