Đá Kê Chân Phản Công Rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-24 17:28:18
Là Giang Miên Miên, bạn thân ngồi đối diện, gửi tới:
【Trân Hương, đừng thèm để ý đến cô ta! Giả vờ làm gì? Chúng ta dù nghèo cũng phải nghèo cho có khí phách!】
Cô ta còn chớp chớp mắt ra hiệu cho tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Ngay sau đó, tôi lập tức chuyển màn hình điện thoại, nhận lấy năm trăm tệ, quay sang Thẩm Thanh Uyển nở nụ cười nịnh nọt:
"Tuân lệnh! Từ hôm nay cô chính là đại tiểu thư của tôi, lão nô xin đi ngay về ngay!"
Thẩm Thanh Uyển hơi ngạc nhiên nhìn tôi, khẽ cười, gật đầu, rồi tiếp tục chăm chú xem phim "Chân Hoàn Truyện".
Tôi mặc kệ Giang Miên Miên đang trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng chạy vọt ra khỏi ký túc xá.
Chạy chưa được bao xa thì nghe có người gọi lại.
Quay đầu nhìn, hóa ra là Giang Miên Miên đuổi theo.
Cô ta đuổi kịp tôi, kéo tay trách móc:
"Trân Hương, sao cậu lại nhận tiền chứ? Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Làm người phải có khí phách! Thẩm Thanh Uyển đúng là mắc bệnh công chúa, khiến người ta phát ngán!"
Biết được suy nghĩ thật của cô ta, tôi chỉ thấy cô ta thật giả dối, liền tỏ vẻ đáng thương đáp:
"Nhà tôi còn nghèo hơn nhà cậu. Mẹ tôi bệnh nặng, không đi làm được, bố tôi mỗi tháng chỉ kiếm được năm nghìn tệ. Số tiền năm trăm tệ này, ông ấy phải làm ba ngày mới kiếm ra."
"Không phải tôi không có khí phách, mà là... đại tiểu thư cho quá nhiều rồi!"
Nói xong, tôi quay đầu bỏ chạy, mặc kệ Giang Miên Miên tức đến giậm chân thùm thụp phía sau.
Dòng bình luận nhấp nháy:
【Ha ha ha, cuối cùng Sử Trân Hương cũng thông suốt rồi, sau này theo đại tiểu thư tha hồ ăn ngon mặc đẹp!】
【Chứ còn gì nữa, trước khi đại tiểu thư nhập học, bố mẹ cô ấy đã căn dặn đủ điều, bảo cô ấy phải khiêm tốn, đừng lấy tiền đè người. Thế mà, mới ngày thứ hai thôi đã tái phát bệnh công chúa rồi!】
【Đúng là bệnh công chúa bộc phát, nhưng cô ấy vẫn nhớ lời bố mẹ dặn, trong thời gian đại học chỉ thu nhận một người chạy vặt, không quá phô trương.】
【Hu hu hu, ghen tị với Sử Trân Hương quá đi mất. Nếu là tôi, chỉ cần bưng cơm nguội lên cho đại tiểu thư, tôi cũng tự vả mình hai cái trước rồi!】
Câu cuối cùng đúng là nói trúng tim tôi!
Ngay lúc đó, tôi âm thầm hạ quyết tâm: sẽ lấy dòng bình luận làm kim chỉ nam khởi nghiệp cho những năm đại học.
Hơn nữa, bình luận còn nói, trong thời gian đại học, đại tiểu thư chỉ nhận đúng một người chạy vặt.
Tôi tuyệt đối không thể để tuột mất cơ hội này.
Giang Miên Miên vẫn đang chực chờ ở bên cạnh.
Phải ôm chặt lấy đùi đại tiểu thư, không bao giờ buông tay!
Mua cơm xong, tôi dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình chạy về ký túc xá.
Vừa bước vào cửa, đã thấy Giang Miên Miên đang ríu rít xoay quanh Thẩm Thanh Uyển, mặt mày đầy vẻ nịnh nọt.
Thẩm Thanh Uyển mải mê xem phim, thỉnh thoảng mới trả lời vài câu lấy lệ.
"Đại... đại tiểu thư, cơm của cậu đã về rồi đây!"
Tôi thở hồng hộc, mồ hôi như mưa.
Thẩm Thanh Uyển có chút bất ngờ trước tốc độ của tôi — mới có bấy nhiêu thời gian mà đã mua về rồi sao?
Cô ấy lộ vẻ hài lòng, cầm điện thoại chuyển thêm cho tôi năm trăm tệ.
"Không tệ, sau này đi theo tôi đi."
"Được, đại tiểu thư, sau này cậu cứ coi tôi như nha hoàn, gọi một tiếng, tôi lập tức có mặt!"
Tôi sung sướng đến mức suýt cười ra tiếng.
Thẩm Thanh Uyển nhận hộp cơm, che miệng cười khẽ:
"Sao vậy, không làm lão nô nữa à?"
Tôi cười hì hì:
"Đều được, miễn đại tiểu thư vui là được!"
Cảnh tượng này rơi vào mắt Giang Miên Miên, khiến cô ta tức đến nghiến răng ken két, đủ loại cảm xúc đan xen: ghen tị, đố kỵ, oán hận.
"Khà khà khà..."
Một tiếng cười khẽ vang lên từ một góc khác.
Là Yến Tiểu Đường — một cô gái khác trong ký túc xá.
Cô ấy toàn thân đều khoác hàng hiệu, gia thế cũng thuộc dạng khá giả.
Tôi nhìn ra, cô ấy không có ác ý với tôi, chỉ thấy cảnh tượng này quá buồn cười thôi.
Nên tôi cũng chẳng để bụng.
Trong bốn người ký túc xá, nhà tôi nghèo nhất, kế đó mới đến Giang Miên Miên.
"Sử Trân Hương, nhìn bọc cơm này là biết cậu mua ở nhà ăn số hai đúng không? Nhà ăn số hai nổi tiếng là đồ ăn dở tệ đấy."
Giang Miên Miên giả vờ nhíu mày, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ hả hê không che giấu nổi.
Ngay lập tức, sắc mặt tôi trầm xuống.
Hôm qua mới làm quen, tôi chỉ giới thiệu mình tên "Trân Hương", không hề nói ra họ.
Bởi vì... cái họ "Sử" này, từ nhỏ tới lớn đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Tôi sống sót được đến hôm nay đã là kỳ tích rồi.
Giang Miên Miên là ngoại lệ duy nhất.
Chúng tôi là hàng xóm từ tiểu học, học chung cả cấp hai, cấp ba, giờ lại thành bạn cùng phòng đại học.
Tên tôi từ nhỏ tới lớn hứng chịu vô số sự chế nhạo.
Giang Miên Miên chưa từng chê bai tôi, nhưng lại hay mượn tiền: tiểu học vay ba, năm đồng; trung học mượn chục, hai chục đồng; lên cấp ba thì năm mươi, một trăm...
Tôi từng cho cô ta mượn hết số tiền đó, chỉ là cô ta chưa từng trả lại. Dù có khi tôi đói bụng, tôi cũng chưa từng đòi cô ta.
Tôi cũng không để tâm, vì từ nhỏ đến lớn, chỉ có ở bên cô ta tôi mới cảm nhận được sự tôn trọng.
Tiếc là, đến giờ tôi mới nhận ra — chỉ cần đụng đến lợi ích của cô ta, cô ta lập tức trở mặt, chẳng còn tình nghĩa gì.
Tôi hiểu rất rõ: cô ta cố ý gọi to cái tên của tôi ra chỉ để nhục mạ tôi.
"Không tệ đâu, đồ ăn cũng được mà."
Thẩm Thanh Uyển lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập, cô ấy ăn một miếng thức ăn rồi gật đầu nói.
Lúc này, Yến Tiểu Đường chạy tới:
"Thật hả? Vậy tôi cũng đi căn-tin số hai ăn thử. Nhưng tôi đâu có giàu như cậu, không thuê nổi người đi mua hộ, đành tự đi vậy."
Nói xong, cô ấy vỗ vỗ vai tôi, cười hì hì rồi bước ra khỏi ký túc xá.
Tôi mắt rơm rớm nhìn bóng lưng Yến Tiểu Đường, rồi quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Uyển đang ăn uống ngon lành.
Một dòng ấm áp chợt trào dâng trong lòng tôi.
Quả nhiên, người giàu không phải tự nhiên mà giàu — giáo dưỡng và phẩm chất của họ cao hơn hẳn những người tôi từng biết.
Ngược lại, Giang Miên Miên thì cứng đờ tại chỗ, trở thành kẻ "lạc lõng cả hai bên".
Mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì cô ta tính toán.
Theo "kịch bản" trước đây, chỉ cần gọi cái tên "Sử Trân Hương" của tôi ra là có thể dễ dàng đả kích tôi.
Nhưng không ngờ lần này lại vô dụng.
"Ha ha, vậy tôi cũng đi ăn thử xem sao."
Giang Miên Miên cười gượng rồi lủi mất.
Nửa tiếng sau.
Khi tôi đang ăn cơm thì bị Giang Miên Miên tìm tới.
Cô ta ngồi đối diện tôi, vẻ mặt thất vọng:
"Trân Hương, thật không ngờ cậu lại là loại người thế này."
Tôi làm ra vẻ vô tội:
"Tôi làm sao?"
"Vì tiền mà cậu bán đứng cả lòng tự trọng, còn tự xưng lão nô, tự nhận làm nha hoàn. Thật sự, là bạn thân kiêm chị em tốt của cậu, tôi cảm thấy nhục nhã thay cho cậu."
Cô ta nhìn tôi như thể muốn kéo tôi từ đống tiền ra ngoài vậy.
Tôi cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ mình đúng là từng mù mắt tin cô ta:
"Miên Miên, tôi biết cậu vì muốn tốt cho tôi. Nhưng tôi hỏi cậu: nếu vì lòng tự trọng, cậu có dám bỏ qua số tiền đó không?"
"Cậu..."
Một câu hỏi đã khiến cô ta cứng họng.
Dòng bình luận lướt nhanh:
【Đúng là cạnh tranh khốc liệt. Nhìn đi, hai chị em tốt vì tranh suất chạy vặt cho đại tiểu thư mà trở mặt rồi.】
Tôi khẽ cười.
Nhờ bình luận, tôi cuối cùng cũng hiểu toàn bộ sự tình.
Trong thế giới tiểu thuyết này, Giang Miên Miên mới là nữ phụ thực sự.
Nhờ việc làm chân chạy vặt và "liếm" Thẩm Thanh Uyển suốt những năm đại học, cô ta từng bước chiếm được lòng tin, từ đó một bước lên trời, biến mình thành thiên kim nhà giàu.
Còn tôi — chỉ là đá kê chân cho nữ phụ Giang Miên Miên mà thôi.
Vai trò của tôi trong truyện chỉ là "một trò cười", dựa vào chính cái tên Sử Trân Hương thảm hại này.
Tác giả chó chec kia, đầu óc anh ta bị gì vậy mà lại đặt cho tôi cái tên như thế?
Trong nguyên tác, tôi không nắm được cơ hội.
Sau khi Giang Miên Miên phản bội tôi, cô ta còn lôi kéo bạn bè c ô l ậ p và chèn ép tôi, khiến tôi sống vô cùng khổ sở trong những năm đại học.
Sau này tốt nghiệp, vận khí tôi cũng xui xẻo — gả nhầm vào một gia đình bao luc, cả đời khổ sở.
Giang Miên Miên thì cưới được một ông chồng làm quản lý cấp cao, trở lại quê nhà khoe khoang, chẳng ít lần tới tận nhà tôi để giễu cợt, sỉ nhục.
Cuối cùng, năm bốn mươi tuổi, tôi uất ức đến mức n h ả y l ầ u tutu.
Nhớ tới kết cục đó, tôi toát mồ hôi lạnh cả người.
Giờ đã biết trước tương lai, tôi đương nhiên sẽ không để bi kịch lặp lại.
Và hiện tại, tôi đã chiếm thế thượng phong.
Giang Miên Miên nghiến răng bỏ đi.
Điều đó cũng có nghĩa, tình bạn giữa tôi và cô ta chính thức kết thúc.
Ăn xong, tôi trở về ký túc xá.
Thẩm Thanh Uyển đã ra ngoài. Tôi nhìn đống đồ đạc bừa bộn của cô ấy, không nói một lời, lập tức dọn dẹp.
Khi đại tiểu thư quay về, thấy giường chiếu gọn gàng ngăn nắp, cô ấy nhoẻn miệng cười:
"Là cậu làm à?"
Tôi ngượng ngùng cười:
"Đại tiểu thư, tiền cậu vừa chuyển cho tôi nhiều quá, tôi thấy ngại nên muốn làm chút việc để báo đáp."
Đại tiểu thư gật đầu:
"Được, vậy tôi bao cậu nguyên học kỳ. Một học kỳ năm vạn nhé?"
Tim tôi đập thình thịch, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc:
"Được được được!"
Đối với cô ấy, tiền chỉ là con số mà thôi.
【Thông báo: Tài khoản Alipay nhận được 50.000 tệ.】
Đúng lúc này, Giang Miên Miên từ ngoài trở về, chứng kiến hết thảy.
Sắc mặt cô ta lập tức tối sầm, mắt đỏ ngầu.
"Trân Hương, tất cả chúng ta đều là bạn cùng phòng, sao cậu lại tham tiền như vậy? Nếu cậu thật lòng coi Thẩm Thanh Uyển là bạn, lẽ ra nên chủ động giúp đỡ, chứ không phải làm ăn tính toán như vậy! Cậu làm thế, bầu không khí trong ký túc xá cũng bị cậu phá hỏng rồi."
Giang Miên Miên nhanh trí tìm được lý do, còn cố gắng nâng vấn đề lên tầm đạo đức.
Một lúc, mặt tôi đỏ bừng vì ngượng.
Cô ta thấy vậy, tưởng mình chiếm được thế thượng phong, liền quay sang Thẩm Thanh Uyển:
"Thanh Uyển, nếu sau này cậu cần gì, cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ giúp hết lòng, tuyệt đối không lấy một xu nào!"
Một màn đạo mạo chính nghĩa ấy khiến tôi hoàn toàn lép vế, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Tôi lí nhí mở miệng:
"Đại tiểu thư... cô ấy nói đúng, tôi... tôi trả lại tiền cho cậu nhé? Sau này cậu cần gì cứ sai bảo tôi, tôi đều sẵn lòng giúp."
Vừa thốt ra câu đó, lòng tôi đau nhói.
Năm vạn tệ lận đấy!