Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
Chương 11: C11: Chương 11
Vạn vật đều đã chìm vào tĩnh lặng, trong phòng khách sáng đèn, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ngòi bút viết trên trang giấy sàn sạt và tiếng uống Sprite từng ngụm nhỏ của Ngu Hạ.
Uống gần hết lon nước, Ngu Hạ lén lút nhìn sang người bên cạnh mình.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Lý Duật cụp mi mắt, chăm chú nhìn vào bài thi. Nét mặt anh trầm tĩnh, ngón tay thon dài cầm một cây bút màu đen, viết từng nét ngoặc nét phẩy lên bài thi.
Thi thoảng, anh cũng sẽ dừng lại để suy nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc anh sẽ tiếp tục đặt bút xuống viết chữ.
Ngu Hạ nhìn không rời mắt, sau khi nhìn thoáng qua đề bài cuối cùng trong bài thi mà anh đã làm xong, cô mờ mịt chớp mắt: “Lý Duật.”
Lý Duật ngước mắt nhìn cô.
Ngu Hạ đã quên thực ra hai người vẫn chưa thân thiết với nhau cho lắm, cô nghiêng người cầm bài thi trước mặt anh, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ: “Lúc cậu làm bài này không cần viết nháp, cũng không cần tính toán luôn hả?”
Lý Duật liếc nhìn cô một cái, lên tiếng: “Ừ.”
“?”
“Ừ nghĩa là sao?” Ngu Hạ truy hỏi đến cùng.
Lý Duật cạn lời, hiếm khi giải thích một câu: “Tôi có thể tính nhẩm.”
Ngu Hạ bị chặn họng. Cũng đúng, tính nhẩm thì sao không thể gọi là tính toán chứ.
Cạn lời mấy giây, Ngu Hạ trả lại bài thi cho anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu giỏi đấy.”
Lý Duật: “…”
Anh loáng thoáng nhận thấy, không phải cô đang khen mình.
Làm xong bài thi này, Lý Duật lại lấy ra bài thi thứ hai. Thấy anh nghiêm túc như vậy, Ngu Hạ cũng nảy sinh ý nghĩ mình phải cố gắng hơn nữa. Cô đặt lon Sprite đã tràn hơi nước vào một góc bàn trà, tìm kiếm bài tập tiếng Anh mà mình làm trôi chảy nhất.
Hai người chiếm hai góc bàn trà, không quấy rầy lẫn nhau, tự làm bài tập của mình.
Cơn gió buổi tối càng ngày càng lớn, nghe tiếng gió gào thét lướt qua, thỉnh thoảng Ngu Hạ sẽ ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh. Thấy anh còn xoay bút trên tay, cô chợt cảm thấy khoảng thời gian trước khi đi ngủ này cũng không quá vất vả.
…
Bài tập về nhà mà Ngu Hạ mang xuống lầu không nhiều. Ngoại trừ hai bài thi tiếng Anh thì chỉ còn bài viết văn tiếng Anh mà giáo viên bộ môn giao cho.
Viết xong bài văn tiếng Anh cuối cùng, cô gác bút xuống bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Không biết từ khi nào Lý Duật đã hoàn thành bài tập về nhà, lúc này đang xem di động. Anh có vẻ thờ ơ, ngón tay khẽ hoạt động như đang trò chuyện với ai đó. Dường như nhận thấy ánh mắt của cô, anh nhấc mí mắt nhìn về phía cô, khẽ hỏi: “Làm xong chưa?”
Ngu Hạ gật đầu, hỏi ngược lại: “Cậu làm xong từ lâu rồi à?”
Lý Duật: “Từ nửa tiếng trước.”
“…”
Ngu Hạ lại lần nữa bị nghẹn họng vì lời nói của anh, không khỏi cạn lời. Cô không muốn nói chuyện với anh, quay sang nhìn đồng hồ treo tường: “Mấy giờ…”
Còn chưa dứt lời thì Ngu Hạ đã thấy con số mà kim giờ chỉ vào. Cô khó tin dụi mắt, hỏi Lý Duật: “Lý Duật, đã mười hai giờ rồi hả?”
Lý Duật ừ một tiếng, sau đó nhấc chân tiến về phía cửa chính. Nhìn bóng lưng của anh, Ngu Hạ do dự hỏi: “Cậu định ra ngoài à?”
Lý Duật không trả lời. Anh đi đến sau cánh cửa, kiểm tra lại khóa cửa rồi đến bên cửa sổ phòng khách, khóa từng chốt trên cửa sổ rồi mới ngước mắt nhìn cô: “Cậu vẫn chưa buồn ngủ hả?”
Lúc làm bài tập, Ngu Hạ không cảm thấy buồn ngủ. Nhưng lúc này bị Lý Duật hỏi như vậy, cô mới chậm chạp cảm thấy hơi buồn ngủ. Đồng thời cô cũng chú ý thấy mí mắt của Lý Duật trĩu xuống, vẻ mặt hơi ủ rũ. Lý Duật cũng đã mệt rồi.
Ngu Hạ giật mình, nhỏ giọng trả lời câu hỏi của anh: “Buồn ngủ rồi.”
Vừa dứt lời, cô không chờ Lý Duật lên tiếng mà cầm sách bài tập trên bàn trà: “Tôi lên lầu rửa mặt đi ngủ đây.”
…
Hai người nối đuôi nhau lên lầu, trở về phòng ngủ.
Cửa phòng khép lại, Ngu Hạ đứng sau cánh cửa mấy giây rồi mới vào phòng tắm rửa mặt.
Tắm xong, Ngu Hạ mơ hồ nhận thấy tiếng gió ngoài cửa sổ lớn hơn rất nhiều. Cô sợ hãi bất an nhìn lướt qua cửa sổ, trèo lên giường với tốc độ nhanh nhất, chui vào trong chăn.
Ban đầu, Ngu Hạ định dùng tai nghe bịt lỗ tai lại, không nghe thấy âm thanh thì sẽ không còn sợ hãi. Song tai có thể bịt lại nhưng trí tưởng tượng phong phú trong đầu thì lại không có cách nào ngăn chặn. Chỉ cần cô nhắm mắt lại thì khuôn mặt máu chảy đầm đìa trong TV hồi tối sẽ xuất hiện trước mắt cô, cực kỳ đáng sợ.
Nằm trên giường giãy dụa thật lâu mà không có kết quả, Ngu Hạ bất đắc dĩ lấy di động ra.
Nhưng cô thật sự đã coi thường sức ảnh hưởng của phim ma đối với mình. Lúc con người ta sợ hãi, cho dù mở truyện tranh mà mình thích nhất thì vẫn không đọc được.
Ngu Hạ trằn trọc khó ngủ, cuối cùng, cô đành phải vùi mình vào chăn, cầm di động gửi tin nhắn cho cô bạn thân không biết lúc này để ngủ hay chưa, mưu toan di chuyển sự chú ý sang chuyện khác.
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Tranh Tranh, ngủ chưa?”
May mà cú đêm Thẩm Nhạc Tranh vẫn chưa ngủ. Thấy tin nhắn của Ngu Hạ, cô ấy lập tức trả lời một dấu chấm hỏi: “Sao cậu vẫn còn chưa ngủ?”
Không chờ Ngu Hạ trả lời, cô ấy đã nghĩ ra: “Cậu mơ thấy ác mộng hay sợ hãi đến mức không ngủ được hử?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Cái thứ hai.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “Thế thì làm sao bây giờ? Hay là cậu đọc truyện tranh để quên đi nó?”
Ngu Hạ ăn ngay nói thật: “Tớ đọc không vào.”
Một Quả Chanh Nhỏ: “… Toang rồi!”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Cậu sắp ngủ rồi hả?”
Thẩm Nhạc Tranh rất có nghĩa khí: “Tớ có thể trò chuyện với cậu thêm nửa tiếng.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Hầy.”
Hai người trò chuyện câu được câu không. Bỗng dưng, Thẩm Nhạc Tranh hỏi: “Lý Duật đâu? Cậu ấy ngủ rồi hả?”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “Chắc vậy.”
Họ đều đã về phòng mình hơn một giờ, hơn nữa cho dù Lý Duật vẫn chưa ngủ thì Ngu Hạ cũng không dám quấy rầy anh nữa, họ còn chưa thân thiết đến mức đó.
Hàn huyên với Thẩm Nhạc Tranh một lát, Ngu Hạ cảm thấy mình không còn sợ hãi như ban đầu.
Nửa giờ sau, hai người chúc ngủ ngon lẫn nhau trên QQ.
Đặt di động xuống, Ngu Hạ lẩm bẩm tự tẩy não bản thân:
Không việc gì phải sợ hãi, Lý Duật đã đóng hết cửa sổ rồi. Từ nhỏ đến lớn mình chưa từng làm chuyện đuối lý nào, cùng lắm là ngủ gật đọc truyện tranh trong giờ học thôi, chẳng lẽ chỉ vì chút lỗi lầm cỏn con ấy mà ma quỷ cũng tìm mình tính sổ sao?
Thật sự quá buồn ngủ, bất tri bất giác, Ngu Hạ dần dần ngủ thiếp đi trong lúc tự thôi miên bản thân.
Đến khi mở mắt ra, ánh nắng đã chiếu đầy phòng, sáng sủa ấm áp.
Ngu Hạ nằm nướng thêm một lát rồi đứng dậy rửa mặt. Cô nhìn di động, trong điện thoại có tin nhắn mà bà Ngu gửi cho cô lúc tám giờ sáng, nói rằng bà chuẩn bị về nhà thăm cô, hỏi cô muốn ăn bữa sáng gì.
Nửa giờ sau, không nhận được tin nhắn trả lời của Ngu Hạ, bà Ngu lại gửi tin nhắn nói bà biết cô vẫn chưa tỉnh dậy nên bà đã mua món ăn mà ngày thường cô thích, kêu cô sau khi ngủ dậy thì xuống lầu ăn bữa sáng.
Thấy mấy tin nhắn này, Ngu Hạ im lặng mỉm cười.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt rồi chạy xuống lầu: “Mẹ.”
Mười giờ sáng, trong biệt thự vang vọng tiếng kêu nhẹ nhàng êm tai của Ngu Hạ.
Ngu Thanh Quân đang trò chuyện với Lý Duật trong nhà bếp, nghe thấy tiếng kêu của con gái, bà vội vàng ra ngoài đáp lại: “Hạ Hạ.”
Ngu Hạ vui vẻ ra mặt: “Mẹ! Mẹ về nhà hồi nào?”
Ngu Thanh Quân liếc cô một cái: “Chín giờ.” Bà giơ tay vuốt lại mái tóc mà Ngu Hạ chưa kịp chải chuốt, buồn cười hỏi: “Con đánh răng chưa?”
Ngu Hạ đáp: “Con đánh rồi.”
Ngu Thanh Quân bị chọc cười vì dáng vẻ đáng yêu của cô: “Vào phòng ăn ngồi đi, để mẹ hâm bữa sáng cho con.”
Ngu Hạ vâng một tiếng, nhìn thoáng qua bóng dáng cao lớn trong nhà bếp. Cô khựng lại một lát, khi Lý Duật nhìn về phía mình, cô cũng vui vẻ mỉm cười với anh.
Bữa sáng mà Ngu Thanh Quân mua rất đầy đủ, có bánh bao bánh quẩy kiểu Trung, cũng có bánh mì sandwich kiểu tây. Ngu Thanh Quân còn hâm nóng hai ly sữa bò cho hai học sinh cấp 3 rồi đưa cho hai người. Hai người nhận ly sữa bò, lần lượt nói lời cảm ơn.
Uống một ngụm sữa bò, Ngu Hạ mới hỏi: “Mẹ, chuyện chỗ dì Dương có ổn không?”
Tối qua Ngu Thanh Quân có nói với cô một câu, nói là dì Dương xin nghỉ hai ngày.
Ngu Thanh Quân gật đầu: “Chồng bà ấy bị gãy xương đùi, phải ở bệnh viện chăm sóc mấy ngày.” Nhắc đến đây, bà nhìn hai người nói: “Mấy ngày nghỉ đợt này, hai đứa xem thử muốn đến khách sạn ăn cơm hay là mỗi ngày mẹ kêu nhân viên đưa cơm về nhà cho hai đứa?”
Nghe vậy, Ngu Hạ nhìn về phía Lý Duật.
Lý Duật suy nghĩ hai giây rồi từ tốn nói: “Không cần phiền phức đến mức đó đâu dì.”
“Không phiền.” Ngu Thanh Quân nói tiếp: “Tuy nhiên nếu hai đứa đều không muốn thì dì sẽ không thu xếp nữa.” Dứt lời, bà lại hỏi tiếp: “Nhưng ăn đồ ăn gọi ngoài suốt mấy ngày liền như thế thì có phải là không tốt không?”
Ngu Hạ không suy nghĩ nhiều: “Bọn con cũng có thể ra nhà hàng ăn cơm.”
Ngu Thanh Quân ngẫm nghĩ rồi nhìn sang Lý Duật: “Tiểu Duật thấy thế nào?”
Lý Duật: “Cháu thì sao cũng được.”
Chuyện đưa cơm về nhà tạm thời gác sang một bên.
Khách sạn còn nhiều việc phải xử lý, Ngu Thanh Quân ăn bữa sáng với hai người xong rồi chuẩn bị đi làm. Ngu Hạ nói muốn đưa bà lên xe, hai mẹ con ra ngoài sân, vừa nói vừa cười. Đến bên cạnh xe hơi, Ngu Thanh Quân xoa đầu Ngu Hạ: “Tối qua con ở nhà làm gì? Ở nhà một mình với Lý Duật thấy vẫn ổn chứ?”
Ngu Hạ đáp thản nhiên: “Làm bài tập, ăn cơm, xem TV.” Trả lời xong, cô lại nói thêm một câu: “Vẫn ổn.”
Ngu Thanh Quân gật đầu, ôn hòa nói: “Mấy ngày sau dì Dương sẽ không đến nhà mình, nếu con thấy ở nhà với Lý Duật không được thoải mái thì cứ nói với mẹ, hoặc ra ngoài chơi với bạn.”
Ngu Thanh Quân có thể nhận thấy Ngu Hạ đang dần dần chấp nhận chuyện Lý Duật sống ở nhà họ. Có điều bà tạm thời không rõ mức độ chấp nhận của cô là bao nhiêu.
Ngu Hạ ngoan ngoãn trả lời: “Dạ.”
Ngu Thanh Quân cười thoải mái: “Hôm nay con định làm gì?”
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái: “Làm bài tập.”
Thấy vẻ mặt buồn bực của con gái, Ngu Thanh Quân nâng tay nhéo gò má trắng nõn của cô: “Học tập cũng nên kết hợp với nghỉ ngơi. Hiếm khi mới có kỳ nghỉ dài như thế này, muốn ra ngoài chơi thì cứ đi chơi đi.”
Ngu Hạ ngoan ngoãn gật đầu.
…
Sau khi Ngu Thanh Quân rời đi, trong nhà chỉ còn lại Ngu Hạ và Lý Duật.
Đêm qua, sự chú ý của Ngu Hạ chỉ toàn tập trung vào “nỗi sợ hãi”, không có cảm giác đặc biệt gì đối với chuyện hai người chung sống một nhà. Thế nhưng lúc này trong phòng khách rộng rãi chỉ còn hai người họ, Ngu Hạ lại cảm thấy chỗ nào cũng kỳ kỳ. Cô nhìn trái nhìn phải đều khó tránh khỏi chạm vào tầm mắt Lý Duật.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau đã quay đi ngay.
Dường như nhận thấy sự ngượng nghịu của Ngu Hạ, Lý Duật bỏ lại một câu anh ra ngoài sân tưới nước cho cây cảnh rồi lập tức ra ngoài.
Ngu Hạ ngước mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy yếu của thiếu niên, chợt nảy sinh cảm giác phức tạp. Cô cảm thấy trên người Lý Duật có khí chất cô đơn rất đặc biệt.
Ý thức được điều này, Ngu Hạ vô thức suy nghĩ, có phải mình cũng nên ra ngoài giúp anh một tay không? Hai người cùng nhau tưới nước cho hoa cỏ ngoài sân thì sẽ nhanh hơn là chỉ có một người chứ nhỉ?
Cô còn chưa suy nghĩ ổn thỏa thì di động trong tay chợt rung lên, có tin nhắn mà Thẩm Nhạc Tranh gửi tới. Cô ấy hỏi cô có đi thư viện không? Mấy cô dì chú bác kéo tới nhà khiến cô ấy không tài nào làm bài tập được.
Mắt Ngu Hạ sáng lên, vội trả lời: “Đi.”
Hai người hẹn nhau, Ngu Hạ lên lầu lấy cặp sách.
Vừa bước lên cầu thang tầng hai, cô cầm di động quay đầu, tìm kiếm bóng lưng cao lớn đến mức khiến người ta không thể bỏ qua ngoài cửa sổ. Xoắn xuýt mấy giây, Ngu Hạ nhấc chân đi ra ngoài sân, gọi một tiếng: “Lý Duật.”
Ánh nắng buổi sáng vừa nhiệt liệt vừa tươi đẹp, ánh sáng rực rỡ vàng ươm rơi xuống sân vườn, chiếu lên người thiếu niên.
Sân vườn của nhà Ngu Hạ tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Mặc dù công việc của Ngu Thanh Quân rất bận nhưng bà càng coi trọng cuộc sống gia đình. Chỉ cần rảnh rỗi, bà sẽ cùng Nhậm Nham dọn dẹp sân vườn, bà thích hoa nên hai người cùng nhau trồng đủ loại hoa cỏ chung quanh hàng rào.
Hoa được trồng trong sân vườn nhà Ngu Hạ rất nhiều, một năm bốn mùa, đủ loại hoa nở rộ trong sân.
Lúc này, Lý Duật đang đứng trước hàng rào. Những cành hoa vây quanh hàng rào đã nở, dây bìm bìm quấn quanh hàng rào, mộc phù dung vươn mình trong nắng, anh túc đỏ nở rộ rực rỡ… Mới có người tưới nước cho chúng, giọt nước lấp lánh trong suốt treo trên cánh hoa, run rẩy theo gió, lắc lư sắp rơi xuống.
Nghe thấy tiếng kêu của Ngu Hạ, Lý Duật hơi nghiêng đầu. Hôm nay anh mặc áo thun màu đen in hình chữ cái càng làm tôn lên nước da trắng sứ, đường nét gương mặt lập thể mà lạnh lùng, có vẻ rất khó gần, song cũng tràn đầy bí ẩn hớp hồn người khác.
Khi bị anh chăm chú đối diện, trong đầu tự dưng lại xuất hiện những ý nghĩ kỳ lạ không phù hợp với tuổi thiếu nhi.
Ngu Hạ còn chưa kịp nắm bắt được cảm xúc dao động rất mong manh thì giọng nói lạnh nhạt trong trẻo của Lý Duật đã truyền đến: “Có chuyện gì thế?”
Ngu Hạ phồng má, khẽ thở hắt ra một hơi: “Tôi sắp cùng Thẩm Nhạc Tranh đến thư viện làm bài tập, cậu… Cậu có muốn đi cùng bọn tôi không?”