Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
Chương 69
Lúc ra khỏi phòng, cánh môi hai người trông hồng hào, tươi mọng hơn, cũng càng quyến rũ hơn lúc trước khi vào phòng.
Người cẩn thận đều chú ý đến sự khác biệt này nhưng cũng không nói gì.
Chỉ có điều lúc đi đến bãi biển, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đi cách mấy cậu con trai một đoạn khá xa, cười nhạo Ngu Hạ: “Hai cậu không thể đợi đến buổi tối sao hả?”
“...”
Nhu Hạ giả ngu: “Buổi tối gì cơ?”
Thích Hy Nguyệt: “Cậu nói xem?”
Cô ấy nhìn Ngu Hạ, ghen tị không thôi: “Tớ cũng rất muốn yêu đương.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ cũng thế còn gì.”
Nhìn thấy Ngu Hạ và Lý Duật yêu yêu đương đương, hai người đều cảm thấy tình yêu rất tốt đẹp, cũng ngọt ngào như mật.
Ngu Hạ nghe hai cô bạn trêu chọc mình, trong chốc lát không biết nên nói gì mới phải.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đỏ mặt tới tận mang tai, cố gắng không nói chuyện tiếp lời mấy câu chọc ghẹo của hai cô ấy. Cô sợ mình mà hùa theo thì hai người họ sẽ càng nói quá đáng hơn, cô không chống lại nổi.
Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên những gì Lý Duật đã nói và đã làm với cô lúc vừa nãy khi ở trong phòng.
Rõ ràng đã nói chỉ hôn một lúc nhưng người này lại cứ được đằng chân lân đằng đầu. Nếu không phải Vương Tân Giác gọi điện thoại cho hai người họ, Ngu Hạ thực sự cảm thấy Lý Duật sẽ hôn cô lâu hơn và mạnh mẽ hơn.
“Sao tự nhiên mặt cậu lại đỏ lên thế?” Đôi mắt của Thẩm Nhạc Tranh rất tinh tường.
Ngu Hạ ngập ngừng một lát, ngửa đầu lên nhìn mặt trời nơi chân trời: “Nắng chói quá.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Thế sao tớ lại không có cảm giác gì nhỉ.”
Ngu Hạ nghẹn họng, chỉ có thể dằn lòng nói lời tổn thương cô ấy: “Bởi vì cậu đen hơn tớ một chút.”
Thẩm Nhạc Tranh cảm thấy có chút tổn thương nhìn cô: “Cậu công kích cá nhân tớ hả.”
Ngu Hạ ôm tay cô ấy, đứng sát vào người cô ấy làm nũng nói: “Làm gì có chứ, Tranh Tranh của chúng ta chỉ đen hơn tớ có xíu xiu thôi, thế nhưng lại xinh đẹp hơn tớ rất nhiều.”
Thẩm Nhạc Tranh còn chưa kịp mở miệng, Thích Hy Nguyệt đã nói: “Tớ thì sao tớ thì sao, cậu cũng khen tớ đi.”
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Cậu đáng yêu!”
“?”
Nghe thấy hai chữ đáng yêu này, Thích Hy Nguyệt luôn cảm thấy đây không phải một lời khen gì cả: “Hai cậu thật sự đang khen tớ sao?”
Ngu Hạ: “Đương nhiên rồi, đang nghiêm túc khen cậu đó.”
Thẩm Nhạc Tranh cũng gật đầu, liếc mắt nhìn toàn thân cô ấy một lượt: “Chẳng lẽ đã có ai nói cậu không đáng yêu sao? Cậu nói cho tớ biết, tớ ngay lập tức đi tìm người đó tranh luận luôn.”
Thích Hy Nguyệt dở khóc dở cười, nheo mắt nhìn hai người bạn của mình: “Không cần như thế đâu.”
Ba người không nhịn được cười.
Mấy nam sinh đi đằng trước nghe thấy tiếng cười, mặc dù không biết các cô đang vui vì việc gì nhưng chẳng hiểu tại sao lại cũng cười theo.
Chạng vạng tối mùa hè, những thiếu nam thiếu nữ cùng nhau chơi đùa bên bờ biển, bầu không khí tràn ngập thanh xuân lan ra đến tận chân trời, không khí đâu đâu cũng là sự ngọt ngào.
Vui chơi đón gió biển một lúc, Thường Tại đề nghị mọi người đến bờ biển cảm nhận sức mạnh của đại dương.
Mấy người họ tay nắm tay đứng thành một hàng ngang, nước biển cuồn cuộn, lúc thủy triều dâng đến bên sát bãi cát, đám người vẫn ngơ ngác đứng yên ở đấy không nhúc nhích gì. Nước biển dâng lên, làn nước lạnh giá dần dần dâng đến đầu gối mọi người.
Có người hét lên, cũng có người không kiềm chế nổi mà cười cười.
Ai trong số họ cũng biết rõ hành động này của mình rất ngu ngốc nhưng không hiểu sao tất cả mọi người đều sẵn lòng cảm nhận, sẵn lòng cùng nhau nếm trải cảm giác này.
Chạy lên rồi lại chạy xuống nhiều lần, mấy người họ cũng không biết mệt mỏi là gì.
Mãi một lúc sau, Thường Tại mới kêu lên: “Kiệt sức rồi, tôi kiệt sức rồi, nghỉ ngơi một lát đã.”
Thẩm Nhạc Tranh chê bai cậu ta: “Cậu còn là thành viên của đội bóng rổ đấy, sao thể lực lại kém như vậy chứ?”
Thường Tại: “Mấy ngày nay tôi đều thức đêm đấy.”
Khó khăn lắm kỳ thi vào đại học mới kết thúc, dĩ nhiên Thường Tại phải chơi thả ga một phen. Thế nên từ ngày tốt nghiệp trở đi, cậu ta vẫn luôn thức đêm cày game, làm cho bây giờ thể lực không thể theo kịp.
Thích Hy Nguyệt: “Bọn họ cũng thức đêm sao.”
Vương Tân Giác: “Tớ khá ổn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu ấy đẩy kính mắt: “Tớ vẫn luôn mười một giờ đã đi ngủ rồi.”
Thích Hy Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Thi xong rồi mà cậu cũng vậy sao?”
Vương Tân Giác: “Đương nhiên, ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe.”
Thích Hy Nguyệt: “... Cậu đúng là một người khỏe mạnh.”
Vương Tân Giác: “...”
Sao cậu ấy lại cảm thấy Thích Hy Nguyệt đang móc mỉa cậu ấy nhỉ.
Sau khi bị chế nhạo Thường Tại mình có thể lực không tốt, dường như cậu ta muốn lấy lại thể diện cho bản thân mình nên đề nghị nói mọi người cùng chơi trò đuổi bắt một lúc.
Đám Tống Tri Hành cũng đã thấm mệt nên không có hứng thú lắm với trò chơi này: “Không chơi đâu, tự cậu chơi đi.”
Thường Tại: “?”
Cậu ta không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, vội vàng quay đầu lại nhìn Lý Duật.
Lý Duật đã dịch bước đứng sang bên cạnh bạn gái, dứt khoát coi như không nhìn thấy sự mong mỏi chờ đợi trong ánh mắt của Thường Tại, anh còn đang bận thảo luận với Ngu Hạ xem tối nay đi ăn cái gì.
Ngu Hạ: “Em muốn ăn hải sản.”
Đã đến biển rồi thì dĩ nhiên phải ăn hải sản.
Chỉ có điều trước khi ăn hải sản cô còn một yêu cầu nữa, thế là cô nhìn sang Lý Duật nói: “Em còn muốn uống nước trái cây nữa.”
Lý Duật: “Chúng ta đi mua đi.”
Sau khi thảo luận xong, hai người nhìn về phía những người còn lại: “Bọn tớ đi mua nước trái cây, các cậu muốn uống gì?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Lát nữa các cậu chụp ảnh menu rồi gửi vào trong nhóm đi?”
Ngu Hạ: “Được.”
Tất cả mọi người đều rất biết ý, không muốn tham gia vào nhóm đôi bạn trẻ yêu nhau đi mua nước trái cây.
Chờ Ngu Hạ và Lý Duật đi xa, mấy người còn lại lại bị Thường Tại lôi kéo, bất đắc dĩ tham gia chơi trò đuổi bắt.
Nghe thấy tiếng cười từ đằng sau vang đến, khóe môi Ngu Hạ cong cong, nhìn sang người đi bên cạnh mình: “Lý Duật.”
Lý Duật cúi đầu nhìn cô.
Ngu Hạ nhìn anh, mỉm cười vui vẻ nói: “Em rất vui.”
Cùng nhau chơi đùa với mọi người, cô thật sự rất vui.
Lý Duật cong môi: “Thích sao?”
“Rất thích.” Ngu Hạ thành thật trả lời.
Lý Duật hiểu ý cô, gió biển thổi làn tóc anh bay bay, trên trán có vào sợi tóc bay lên, trông có cảm giác lạnh lùng nhưng cũng tuấn tú, cảm giác trẻ trung tràn trề sức sống: “Vậy sau này chúng ta ra ngoài chơi nhiều hơn.”
Ngu Hạ liên tục gật đầu.
Hai người nắm tay mười ngón đan xen đi đến cửa hàng nước ép hoa quả, Ngu Hạ chụp ảnh menu gửi vào trong nhóm, hỏi mọi người muốn uống gì.
Đồ uống hai người muốn mua có hơi nhiều nên sau khi order xong họ lại đi sang một bên chờ đồ uống.
Chờ đợi luôn rất nhàm chán, Ngu Hạ cúi đầu nhìn những ngón tay đang nắm tay mình của Lý Duật, không nhịn được bắt đầu chơi với ngón tay anh.
Bàn tay Lý Duật rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay còn được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Có lẽ do là học sinh cấp ba, cuộc sống sinh hoạt vẫn rất lành mạnh nên móng tay anh có màu hồng nhạt, đường cong của hình bán nguyệt ở móng tay cũng rất lớn.
Ngu Hạ vô thức chơi đùa với ngón tay anh, lúc lại nắm tay mười ngón đan xen với anh, lúc sau lại áp tay vào bàn tay anh, so sánh tay của hai người với nhau: “Lý Duật, tay của anh to thật đấy.”
To đến nỗi có thể bao bọc hoàn toàn bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lý Duật hắng giọng, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Em không thích sao?”
“Không phải.” Ngu Hạ ngước mắt, nhìn anh nói: “Em rất thích.”
Trong chuyện yêu Lý Duật, Ngu Hạ luôn luôn nghĩ gì nói nấy, vô cùng trung thực.
Nghe thấy cô nói vậy, Lý Duật nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng trước mặt mình, có chút ngập ngừng nói: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Cái gì?”
Lý Duật: “Anh có thể hôn em ở đây không?”
“...”
Ngu Hạ còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Duật đã hôn vào môi cô.
Xung quanh còn có không ít người nên anh rất kiềm chế, chỉ chạm nhẹ một cái vào môi cô, sau đó lùi ra sau nói: “Anh cũng rất thích.”
Ngu Hạ bị anh hôn đến nỗi ngơ ngác mở to hai mắt, trong chốc lát cô cũng quên hỏi anh là anh cũng rất thích là thích cái gì.
Thích hôn cô hay là thích tay của chính bản thân anh.
-
Đám người họ vui chơi ầm ĩ ngoài bãi biển đến tận bảy giờ thì đều cảm thấy đói bụng.
Gần bờ biển có không ít nhà hàng hải sản, muốn ăn cái gì thì đều có cả, không thiếu thứ gì.
Mấy người tìm một nhà hàng trông cũng không tệ lắm rồi đi vào, chuẩn bị ăn tối.
Hải sản ở bờ biển được cái là rất tươi ngon, vốn dĩ Ngu Hạ không ôm hi vọng lớn với mấy nhà hàng xung quanh danh lam thắng cảnh, cô chỉ cảm thấy mấy nhà hàng đó không quá khó ăn là được. Nhưng sau khi nếm thử thức ăn của nhà này, cô phát hiện mình suy nghĩ hẹp hòi rồi.
Đồ ăn ở chỗ danh lam thắng cảnh cũng có hương vị khá ngon.
Trong vô thức, Ngu Hạ đã ăn không ít.
Nếu không phải Lý Duật nhắc nhở cô đừng ăn no quá kẻo khó chịu thì cô còn có thể ăn thêm mấy con tôm nữa.
Ăn bữa tối xong, trên bãi biển cũng ít người hơn rất nhiều.
Mọi người ăn có hơi no nên sau khi bàn bạc với nhau, họ quyết định ra bãi biển đi dạo đơn giản một lúc vào giờ này của buổi tối.
Hạt cát trên bãi cát nhỏ mịn, sau khi cởi giày giẫm lên thì cảm thấy cô cùng mềm mại, dễ chịu.
Mấy người họ cùng nhau đi dạo, gió biển buổi tối nhẹ nhàng thổi, khiến tâm trạng con người cũng thanh thản hơn.
Ban ngày ngồi xe, cộng thêm buổi chiều lại vui chơi ầm ĩ một bận, mọi người đi dạo gần nửa tiếng đồng hồ, ai nấy đều nói mình rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều không có dị nghị gì với đề nghị này.
Lúc quay trở lại khách sạn lần nữa, Lý Duật giục Ngu Hạ đi tắm trước, anh sợ cô bị cảm.
Tuy mùa hè nhiệt độ cao nhưng buổi chiều cô vẫn luôn nghịch nước ở bờ biển, Lý Duật sợ cơ thể cô không chịu nổi.
Nghe thấy lời thúc giục của Lý Duật, Ngu Hạ có chút mất tự nhiên “à” một tiếng: “Em đi ngay đây.”
Cô muốn mở vali hành lý ra nhưng vừa quay đầu lại lại nhìn thấy Lý Duật đứng bên cạnh mình.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vành tai Ngu Hạ có hơi đỏ: “Lý Duật…”
Lý Duật cụp mắt xuống, lờ mờ hiểu được ý của cô. Đôi mắt anh hơi liếc sang chỗ khác, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Ngượng rồi sao?”
Ngu Hạ: “... Anh quay lưng lại trước đi đã.”
Lý Duật bật cười, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì anh không tiếp tục trêu cô nữa. Thế là anh che miệng ho nhẹ một tiếng, đồng ý quay người lại: “Được.”
Ngu Hạ tận dụng khoảng thời gian anh quay lưng đi này lấy đồ ngủ và quần áo lót từ trong vali hành lý ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng sột soạt của cô, Lý Duật không kìm chế nổi bắt đầu hình dung một vài hình ảnh trong đầu. Nghĩ đến tiếng nước chảy trong phòng tắm, hình ảnh trong đầu anh càng ngày càng rõ ràng hơn.
“...”
Để khống chế bản thân, không để mình tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, Lý Duật mở toàn bộ cửa sổ trong phòng ra, để gió biển lành lạnh thổi vào phòng.
Anh đứng bên cửa sổ, sau khi hứng gió lạnh thì tỉnh táo hơn một chút.
Ngu Hạ vẫn còn nhỏ, anh không thể vượt quá giới hạn được. Tuy nói mối quan hệ giữa hai người hiện tại là bạn trai bạn gái nhưng Lý Duật vẫn muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Chỉ có điều gió biển không có nhiều hiệu quả lắm trong việc nâng cao tinh thần, duy trì tỉnh táo, Lý Duật không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể nhắn tin vào nhóm chỉ có mấy cậu nam sinh hỏi: “Chơi game không?”
Thường Tại là người đầu tiên gửi dấu chấm hỏi trả lời anh.
Tiếp theo sau chính là Vương Tân Giác và Tống Tri Hành: “Chơi game vào giờ này sao?”
Thường Tại: “Cậu và Ngu Hạ có thật sự là người yêu của nhau không thế?”
Lý Duật: “Có chơi không?”
Dường như Tống Tri Hành biết tâm tư suy nghĩ của anh nên trả lời: “Được, chơi một lúc vậy.”
Lý Duật: “Đăng nhập tài khoản đi.”
Năm người lập thành một nhóm chơi game.
Ngu Hạ tắm khá là lâu, lúc cô gội đầu rồi tắm xong đi ra, Lý Duật vẫn còn đang chơi game. Nghe thấy tiếng phát ra từ điện thoại, cô đứng sát lại gần Lý Duật nhìn, lấy làm lạ hỏi: “Sao lại đang chơi game rồi?”
Chóp mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hương trên cơ thể thiếu nữ, Lý Duật hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang vô cùng khó hiểu của cô, nhỏ giọng nói: “Tắm xong rồi sao?”
Ngu Hạ gật đầu.
Lý Duật thấy tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước thì lại khẽ hỏi: “Sao không sấy khô tóc đi?”
Ngu Hạ: “Gió lớn như vậy, em lười dùng máy sấy.”
Lý Duật dở khóc dở cười, anh liếc mắt nhìn trận game vẫn còn đang dang dở, nói một câu với bốn người khác: “Không chơi nữa.”
Không đợi bốn người kia nói gì, Lý Duật đã thoát trò chơi.
Sau khi vứt điện thoại sang một bên, anh đứng dậy đi vào trong phòng tắm tìm máy sấy. Lúc tìm được rồi đi ra thì Ngu Hạ đã cầm điện thoại anh vừa bỏ sang một bên lên, đôi mắt ướt át nhìn anh nói: “Lý Duật, Thường Tại đang mắng anh trong nhóm đấy, nói anh không có đạo đức, tối nay cậu ấy sẽ bị rớt hạng.”
Lý Duật hắng giọng, cắm điện máy sấy, sau đó mới thản nhiên nói: “Cho dù anh không offline trước thì cậu ấy cũng sẽ bị rớt hạng thôi.”
Ngu Hạ bật cười: “Cậu ấy chơi game tệ đến vậy sao?”
Cùng lắm thì Ngu Hạ chỉ chơi trò chơi hóa trang, cũng không có hiểu biết quá sâu về trò mà đám Lý Duật hay chơi. Vì vậy cô cũng không biết trình độ của Thường Tại ở mức nào.
Lý Duật: “Ừ.”
Anh đi ra đằng sau Ngu Hạ, bỏ khăn lông đang phủ lên đầu cô xuống: “Anh sấy tóc cho em nhé?”
Ngu Hạ cũng không khách sáo chút nào mà trả lời luôn: “Được.”
Thậm chí cô còn đưa ra yêu cầu cho Lý duật: “Trước khi sấy, anh dùng khăn lông lau bớt nước trên tóc em đi cho nó khô chút đã.”
“...”
Lý Duật nhướng mày: “Được.”
Anh làm dựa theo những gì Ngu Hạ nói, lấy khăn lông màu trắng xuống, đứng trước mặt cô, tập trung lau tóc cho Ngu Hạ. Nước vẫn đang nhỏ xuống, rơi vào cổ cô, sau đó lại chảy xuôi vào trong áo ngủ
Ngu Hạ bị lạnh đến nỗi giật mình, lúc cô không kiềm chế được mà hít một hơi sâu lại nghe thấy Lý Duật hỏi: “Em sao thế?”
Ngu Hạ hơi khựng lại, có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình, cô khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Lý Duật hắng giọng, tiếp tục tập trung thân thần vào công việc lau tóc.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, mùi hương sữa tắm và dầu gội đầu Ngu Hạ đã dùng cũng bắt đầu bay từ bên trong ra, lan tỏa vào trong không khí, trong căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ thơm mùi hoa cam ngào ngạt.
Là mùi hương Ngu Hạ rất thích, cũng là mùi hương Lý Duật đã ngửi thấy trên cơ thể cô rất nhiều lần.
Hai người một người đứng một người ngồi, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lúc vừa mới bắt đầu, Ngu Hạ cũng không cảm thấy căng thẳng gì cả. Mãi cho đến khi Lý Duật quay người lại, để khăn lông sang một bên, bật máy sấy lên, hơi thở ấm nóng của anh và gió nóng của máy sấy lướt qua tai cô, cô mới muộn màng nhận ra, cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Trong lúc vô thức, Ngu Hạ gọi anh: “Lý Duật.”
Nhận ra cô đang nói chuyện, Lý Duật lập tức tắt máy sấy đi, hơi cụp mắt xuống nhìn cô chăm chú, hầu kết hơi chuyển động lên xuống: “Sao vậy?”
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, hàng lông mi Ngu Hạ hơi rung lên, cô lắp bắp nói: “... Lúc anh sấy tóc, có thể để máy sấy xa em một chút không? Em thấy hơi nóng.”
Lý Duật ngước mắt lên: “Nhiệt độ máy sấy không thích hợp sao?”
Ngu Hạ: “Ừm.”
“Được.” Lý Duật thoải mái nói: “Anh cầm xa em một chút vậy.”
Chiếc máy sấy lại tiếp tục công việc của mình.
Lý Duật không hề thành thạo công việc sấy tóc này, động tác anh không thạo nên cũng nhiều lần kéo tóc Ngu Hạ.
Sau đó dường như anh cũng dần dần quen với công việc này, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, cái bóng của cơ thể anh bao trùm lên người Ngu Hạ, ngón tay dài trắng nõn của anh luồn qua làn tóc dài đen nhánh của cô, hình ảnh hết sức hài hòa lại đẹp đẽ.
Ngu Hạ vô ý ngước mắt lên, nhìn thấy hình bóng phản chiếu của hai người trên tường.
Ngay lập tức trong khoảnh khắc này, cô không biết phải diễn tả cảnh tượng này như thế nào. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn chính là cô rất thích trạng thái hiện tại giữa mình và Lý Duật.
Một lát sau, tóc của Ngu Hạ đã được sấy khô.
Lý Duật khom lưng rút phích máy sấy ra, lúc đang định cất đi, Ngu Hạ lại đưa tay ra ngăn anh lại: “Đừng cất đi vội.”
Lý Duật: “Hửm?”
Ngu Hạ: “Không phải anh vẫn chưa tắm hay sao?”
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Lý Duật, nhịp tim cô có phần loạn nhịp: “Anh đi tắm đi, lát nữa em cũng sấy tóc cho anh nhé?”
Lý Duật nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nhéo vành tai nóng bừng của cô một cái: “Giục anh đi tắm sao?”
Ngu Hạ nhìn thẳng vào khuôn mặt sạch sẽ của anh, quay người lại nhìn sang chỗ khác: “Không được giục anh hay sao?”
“...”
Người cẩn thận đều chú ý đến sự khác biệt này nhưng cũng không nói gì.
Chỉ có điều lúc đi đến bãi biển, Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt đi cách mấy cậu con trai một đoạn khá xa, cười nhạo Ngu Hạ: “Hai cậu không thể đợi đến buổi tối sao hả?”
“...”
Nhu Hạ giả ngu: “Buổi tối gì cơ?”
Thích Hy Nguyệt: “Cậu nói xem?”
Cô ấy nhìn Ngu Hạ, ghen tị không thôi: “Tớ cũng rất muốn yêu đương.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Tớ cũng thế còn gì.”
Nhìn thấy Ngu Hạ và Lý Duật yêu yêu đương đương, hai người đều cảm thấy tình yêu rất tốt đẹp, cũng ngọt ngào như mật.
Ngu Hạ nghe hai cô bạn trêu chọc mình, trong chốc lát không biết nên nói gì mới phải.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đỏ mặt tới tận mang tai, cố gắng không nói chuyện tiếp lời mấy câu chọc ghẹo của hai cô ấy. Cô sợ mình mà hùa theo thì hai người họ sẽ càng nói quá đáng hơn, cô không chống lại nổi.
Không hiểu sao trong đầu cô lại hiện lên những gì Lý Duật đã nói và đã làm với cô lúc vừa nãy khi ở trong phòng.
Rõ ràng đã nói chỉ hôn một lúc nhưng người này lại cứ được đằng chân lân đằng đầu. Nếu không phải Vương Tân Giác gọi điện thoại cho hai người họ, Ngu Hạ thực sự cảm thấy Lý Duật sẽ hôn cô lâu hơn và mạnh mẽ hơn.
“Sao tự nhiên mặt cậu lại đỏ lên thế?” Đôi mắt của Thẩm Nhạc Tranh rất tinh tường.
Ngu Hạ ngập ngừng một lát, ngửa đầu lên nhìn mặt trời nơi chân trời: “Nắng chói quá.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Thế sao tớ lại không có cảm giác gì nhỉ.”
Ngu Hạ nghẹn họng, chỉ có thể dằn lòng nói lời tổn thương cô ấy: “Bởi vì cậu đen hơn tớ một chút.”
Thẩm Nhạc Tranh cảm thấy có chút tổn thương nhìn cô: “Cậu công kích cá nhân tớ hả.”
Ngu Hạ ôm tay cô ấy, đứng sát vào người cô ấy làm nũng nói: “Làm gì có chứ, Tranh Tranh của chúng ta chỉ đen hơn tớ có xíu xiu thôi, thế nhưng lại xinh đẹp hơn tớ rất nhiều.”
Thẩm Nhạc Tranh còn chưa kịp mở miệng, Thích Hy Nguyệt đã nói: “Tớ thì sao tớ thì sao, cậu cũng khen tớ đi.”
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời đồng thanh nói: “Cậu đáng yêu!”
“?”
Nghe thấy hai chữ đáng yêu này, Thích Hy Nguyệt luôn cảm thấy đây không phải một lời khen gì cả: “Hai cậu thật sự đang khen tớ sao?”
Ngu Hạ: “Đương nhiên rồi, đang nghiêm túc khen cậu đó.”
Thẩm Nhạc Tranh cũng gật đầu, liếc mắt nhìn toàn thân cô ấy một lượt: “Chẳng lẽ đã có ai nói cậu không đáng yêu sao? Cậu nói cho tớ biết, tớ ngay lập tức đi tìm người đó tranh luận luôn.”
Thích Hy Nguyệt dở khóc dở cười, nheo mắt nhìn hai người bạn của mình: “Không cần như thế đâu.”
Ba người không nhịn được cười.
Mấy nam sinh đi đằng trước nghe thấy tiếng cười, mặc dù không biết các cô đang vui vì việc gì nhưng chẳng hiểu tại sao lại cũng cười theo.
Chạng vạng tối mùa hè, những thiếu nam thiếu nữ cùng nhau chơi đùa bên bờ biển, bầu không khí tràn ngập thanh xuân lan ra đến tận chân trời, không khí đâu đâu cũng là sự ngọt ngào.
Vui chơi đón gió biển một lúc, Thường Tại đề nghị mọi người đến bờ biển cảm nhận sức mạnh của đại dương.
Mấy người họ tay nắm tay đứng thành một hàng ngang, nước biển cuồn cuộn, lúc thủy triều dâng đến bên sát bãi cát, đám người vẫn ngơ ngác đứng yên ở đấy không nhúc nhích gì. Nước biển dâng lên, làn nước lạnh giá dần dần dâng đến đầu gối mọi người.
Có người hét lên, cũng có người không kiềm chế nổi mà cười cười.
Ai trong số họ cũng biết rõ hành động này của mình rất ngu ngốc nhưng không hiểu sao tất cả mọi người đều sẵn lòng cảm nhận, sẵn lòng cùng nhau nếm trải cảm giác này.
Chạy lên rồi lại chạy xuống nhiều lần, mấy người họ cũng không biết mệt mỏi là gì.
Mãi một lúc sau, Thường Tại mới kêu lên: “Kiệt sức rồi, tôi kiệt sức rồi, nghỉ ngơi một lát đã.”
Thẩm Nhạc Tranh chê bai cậu ta: “Cậu còn là thành viên của đội bóng rổ đấy, sao thể lực lại kém như vậy chứ?”
Thường Tại: “Mấy ngày nay tôi đều thức đêm đấy.”
Khó khăn lắm kỳ thi vào đại học mới kết thúc, dĩ nhiên Thường Tại phải chơi thả ga một phen. Thế nên từ ngày tốt nghiệp trở đi, cậu ta vẫn luôn thức đêm cày game, làm cho bây giờ thể lực không thể theo kịp.
Thích Hy Nguyệt: “Bọn họ cũng thức đêm sao.”
Vương Tân Giác: “Tớ khá ổn.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cậu ấy đẩy kính mắt: “Tớ vẫn luôn mười một giờ đã đi ngủ rồi.”
Thích Hy Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Thi xong rồi mà cậu cũng vậy sao?”
Vương Tân Giác: “Đương nhiên, ngủ sớm dậy sớm có lợi cho sức khỏe.”
Thích Hy Nguyệt: “... Cậu đúng là một người khỏe mạnh.”
Vương Tân Giác: “...”
Sao cậu ấy lại cảm thấy Thích Hy Nguyệt đang móc mỉa cậu ấy nhỉ.
Sau khi bị chế nhạo Thường Tại mình có thể lực không tốt, dường như cậu ta muốn lấy lại thể diện cho bản thân mình nên đề nghị nói mọi người cùng chơi trò đuổi bắt một lúc.
Đám Tống Tri Hành cũng đã thấm mệt nên không có hứng thú lắm với trò chơi này: “Không chơi đâu, tự cậu chơi đi.”
Thường Tại: “?”
Cậu ta không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, vội vàng quay đầu lại nhìn Lý Duật.
Lý Duật đã dịch bước đứng sang bên cạnh bạn gái, dứt khoát coi như không nhìn thấy sự mong mỏi chờ đợi trong ánh mắt của Thường Tại, anh còn đang bận thảo luận với Ngu Hạ xem tối nay đi ăn cái gì.
Ngu Hạ: “Em muốn ăn hải sản.”
Đã đến biển rồi thì dĩ nhiên phải ăn hải sản.
Chỉ có điều trước khi ăn hải sản cô còn một yêu cầu nữa, thế là cô nhìn sang Lý Duật nói: “Em còn muốn uống nước trái cây nữa.”
Lý Duật: “Chúng ta đi mua đi.”
Sau khi thảo luận xong, hai người nhìn về phía những người còn lại: “Bọn tớ đi mua nước trái cây, các cậu muốn uống gì?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Lát nữa các cậu chụp ảnh menu rồi gửi vào trong nhóm đi?”
Ngu Hạ: “Được.”
Tất cả mọi người đều rất biết ý, không muốn tham gia vào nhóm đôi bạn trẻ yêu nhau đi mua nước trái cây.
Chờ Ngu Hạ và Lý Duật đi xa, mấy người còn lại lại bị Thường Tại lôi kéo, bất đắc dĩ tham gia chơi trò đuổi bắt.
Nghe thấy tiếng cười từ đằng sau vang đến, khóe môi Ngu Hạ cong cong, nhìn sang người đi bên cạnh mình: “Lý Duật.”
Lý Duật cúi đầu nhìn cô.
Ngu Hạ nhìn anh, mỉm cười vui vẻ nói: “Em rất vui.”
Cùng nhau chơi đùa với mọi người, cô thật sự rất vui.
Lý Duật cong môi: “Thích sao?”
“Rất thích.” Ngu Hạ thành thật trả lời.
Lý Duật hiểu ý cô, gió biển thổi làn tóc anh bay bay, trên trán có vào sợi tóc bay lên, trông có cảm giác lạnh lùng nhưng cũng tuấn tú, cảm giác trẻ trung tràn trề sức sống: “Vậy sau này chúng ta ra ngoài chơi nhiều hơn.”
Ngu Hạ liên tục gật đầu.
Hai người nắm tay mười ngón đan xen đi đến cửa hàng nước ép hoa quả, Ngu Hạ chụp ảnh menu gửi vào trong nhóm, hỏi mọi người muốn uống gì.
Đồ uống hai người muốn mua có hơi nhiều nên sau khi order xong họ lại đi sang một bên chờ đồ uống.
Chờ đợi luôn rất nhàm chán, Ngu Hạ cúi đầu nhìn những ngón tay đang nắm tay mình của Lý Duật, không nhịn được bắt đầu chơi với ngón tay anh.
Bàn tay Lý Duật rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay còn được cắt gọn gàng, sạch sẽ. Có lẽ do là học sinh cấp ba, cuộc sống sinh hoạt vẫn rất lành mạnh nên móng tay anh có màu hồng nhạt, đường cong của hình bán nguyệt ở móng tay cũng rất lớn.
Ngu Hạ vô thức chơi đùa với ngón tay anh, lúc lại nắm tay mười ngón đan xen với anh, lúc sau lại áp tay vào bàn tay anh, so sánh tay của hai người với nhau: “Lý Duật, tay của anh to thật đấy.”
To đến nỗi có thể bao bọc hoàn toàn bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lý Duật hắng giọng, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm: “Em không thích sao?”
“Không phải.” Ngu Hạ ngước mắt, nhìn anh nói: “Em rất thích.”
Trong chuyện yêu Lý Duật, Ngu Hạ luôn luôn nghĩ gì nói nấy, vô cùng trung thực.
Nghe thấy cô nói vậy, Lý Duật nhìn chằm chằm thiếu nữ đứng trước mặt mình, có chút ngập ngừng nói: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Cái gì?”
Lý Duật: “Anh có thể hôn em ở đây không?”
“...”
Ngu Hạ còn chưa kịp phản ứng lại thì Lý Duật đã hôn vào môi cô.
Xung quanh còn có không ít người nên anh rất kiềm chế, chỉ chạm nhẹ một cái vào môi cô, sau đó lùi ra sau nói: “Anh cũng rất thích.”
Ngu Hạ bị anh hôn đến nỗi ngơ ngác mở to hai mắt, trong chốc lát cô cũng quên hỏi anh là anh cũng rất thích là thích cái gì.
Thích hôn cô hay là thích tay của chính bản thân anh.
-
Đám người họ vui chơi ầm ĩ ngoài bãi biển đến tận bảy giờ thì đều cảm thấy đói bụng.
Gần bờ biển có không ít nhà hàng hải sản, muốn ăn cái gì thì đều có cả, không thiếu thứ gì.
Mấy người tìm một nhà hàng trông cũng không tệ lắm rồi đi vào, chuẩn bị ăn tối.
Hải sản ở bờ biển được cái là rất tươi ngon, vốn dĩ Ngu Hạ không ôm hi vọng lớn với mấy nhà hàng xung quanh danh lam thắng cảnh, cô chỉ cảm thấy mấy nhà hàng đó không quá khó ăn là được. Nhưng sau khi nếm thử thức ăn của nhà này, cô phát hiện mình suy nghĩ hẹp hòi rồi.
Đồ ăn ở chỗ danh lam thắng cảnh cũng có hương vị khá ngon.
Trong vô thức, Ngu Hạ đã ăn không ít.
Nếu không phải Lý Duật nhắc nhở cô đừng ăn no quá kẻo khó chịu thì cô còn có thể ăn thêm mấy con tôm nữa.
Ăn bữa tối xong, trên bãi biển cũng ít người hơn rất nhiều.
Mọi người ăn có hơi no nên sau khi bàn bạc với nhau, họ quyết định ra bãi biển đi dạo đơn giản một lúc vào giờ này của buổi tối.
Hạt cát trên bãi cát nhỏ mịn, sau khi cởi giày giẫm lên thì cảm thấy cô cùng mềm mại, dễ chịu.
Mấy người họ cùng nhau đi dạo, gió biển buổi tối nhẹ nhàng thổi, khiến tâm trạng con người cũng thanh thản hơn.
Ban ngày ngồi xe, cộng thêm buổi chiều lại vui chơi ầm ĩ một bận, mọi người đi dạo gần nửa tiếng đồng hồ, ai nấy đều nói mình rất mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tất cả mọi người đều không có dị nghị gì với đề nghị này.
Lúc quay trở lại khách sạn lần nữa, Lý Duật giục Ngu Hạ đi tắm trước, anh sợ cô bị cảm.
Tuy mùa hè nhiệt độ cao nhưng buổi chiều cô vẫn luôn nghịch nước ở bờ biển, Lý Duật sợ cơ thể cô không chịu nổi.
Nghe thấy lời thúc giục của Lý Duật, Ngu Hạ có chút mất tự nhiên “à” một tiếng: “Em đi ngay đây.”
Cô muốn mở vali hành lý ra nhưng vừa quay đầu lại lại nhìn thấy Lý Duật đứng bên cạnh mình.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vành tai Ngu Hạ có hơi đỏ: “Lý Duật…”
Lý Duật cụp mắt xuống, lờ mờ hiểu được ý của cô. Đôi mắt anh hơi liếc sang chỗ khác, giọng nói cũng hơi trầm xuống: “Ngượng rồi sao?”
Ngu Hạ: “... Anh quay lưng lại trước đi đã.”
Lý Duật bật cười, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô thì anh không tiếp tục trêu cô nữa. Thế là anh che miệng ho nhẹ một tiếng, đồng ý quay người lại: “Được.”
Ngu Hạ tận dụng khoảng thời gian anh quay lưng đi này lấy đồ ngủ và quần áo lót từ trong vali hành lý ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng sột soạt của cô, Lý Duật không kìm chế nổi bắt đầu hình dung một vài hình ảnh trong đầu. Nghĩ đến tiếng nước chảy trong phòng tắm, hình ảnh trong đầu anh càng ngày càng rõ ràng hơn.
“...”
Để khống chế bản thân, không để mình tiếp tục suy nghĩ linh tinh nữa, Lý Duật mở toàn bộ cửa sổ trong phòng ra, để gió biển lành lạnh thổi vào phòng.
Anh đứng bên cửa sổ, sau khi hứng gió lạnh thì tỉnh táo hơn một chút.
Ngu Hạ vẫn còn nhỏ, anh không thể vượt quá giới hạn được. Tuy nói mối quan hệ giữa hai người hiện tại là bạn trai bạn gái nhưng Lý Duật vẫn muốn đợi thêm một khoảng thời gian nữa.
Chỉ có điều gió biển không có nhiều hiệu quả lắm trong việc nâng cao tinh thần, duy trì tỉnh táo, Lý Duật không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể nhắn tin vào nhóm chỉ có mấy cậu nam sinh hỏi: “Chơi game không?”
Thường Tại là người đầu tiên gửi dấu chấm hỏi trả lời anh.
Tiếp theo sau chính là Vương Tân Giác và Tống Tri Hành: “Chơi game vào giờ này sao?”
Thường Tại: “Cậu và Ngu Hạ có thật sự là người yêu của nhau không thế?”
Lý Duật: “Có chơi không?”
Dường như Tống Tri Hành biết tâm tư suy nghĩ của anh nên trả lời: “Được, chơi một lúc vậy.”
Lý Duật: “Đăng nhập tài khoản đi.”
Năm người lập thành một nhóm chơi game.
Ngu Hạ tắm khá là lâu, lúc cô gội đầu rồi tắm xong đi ra, Lý Duật vẫn còn đang chơi game. Nghe thấy tiếng phát ra từ điện thoại, cô đứng sát lại gần Lý Duật nhìn, lấy làm lạ hỏi: “Sao lại đang chơi game rồi?”
Chóp mũi đột nhiên ngửi thấy mùi hương trên cơ thể thiếu nữ, Lý Duật hơi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang vô cùng khó hiểu của cô, nhỏ giọng nói: “Tắm xong rồi sao?”
Ngu Hạ gật đầu.
Lý Duật thấy tóc cô vẫn còn đang nhỏ nước thì lại khẽ hỏi: “Sao không sấy khô tóc đi?”
Ngu Hạ: “Gió lớn như vậy, em lười dùng máy sấy.”
Lý Duật dở khóc dở cười, anh liếc mắt nhìn trận game vẫn còn đang dang dở, nói một câu với bốn người khác: “Không chơi nữa.”
Không đợi bốn người kia nói gì, Lý Duật đã thoát trò chơi.
Sau khi vứt điện thoại sang một bên, anh đứng dậy đi vào trong phòng tắm tìm máy sấy. Lúc tìm được rồi đi ra thì Ngu Hạ đã cầm điện thoại anh vừa bỏ sang một bên lên, đôi mắt ướt át nhìn anh nói: “Lý Duật, Thường Tại đang mắng anh trong nhóm đấy, nói anh không có đạo đức, tối nay cậu ấy sẽ bị rớt hạng.”
Lý Duật hắng giọng, cắm điện máy sấy, sau đó mới thản nhiên nói: “Cho dù anh không offline trước thì cậu ấy cũng sẽ bị rớt hạng thôi.”
Ngu Hạ bật cười: “Cậu ấy chơi game tệ đến vậy sao?”
Cùng lắm thì Ngu Hạ chỉ chơi trò chơi hóa trang, cũng không có hiểu biết quá sâu về trò mà đám Lý Duật hay chơi. Vì vậy cô cũng không biết trình độ của Thường Tại ở mức nào.
Lý Duật: “Ừ.”
Anh đi ra đằng sau Ngu Hạ, bỏ khăn lông đang phủ lên đầu cô xuống: “Anh sấy tóc cho em nhé?”
Ngu Hạ cũng không khách sáo chút nào mà trả lời luôn: “Được.”
Thậm chí cô còn đưa ra yêu cầu cho Lý duật: “Trước khi sấy, anh dùng khăn lông lau bớt nước trên tóc em đi cho nó khô chút đã.”
“...”
Lý Duật nhướng mày: “Được.”
Anh làm dựa theo những gì Ngu Hạ nói, lấy khăn lông màu trắng xuống, đứng trước mặt cô, tập trung lau tóc cho Ngu Hạ. Nước vẫn đang nhỏ xuống, rơi vào cổ cô, sau đó lại chảy xuôi vào trong áo ngủ
Ngu Hạ bị lạnh đến nỗi giật mình, lúc cô không kiềm chế được mà hít một hơi sâu lại nghe thấy Lý Duật hỏi: “Em sao thế?”
Ngu Hạ hơi khựng lại, có thể cảm nhận được anh đang nhìn mình, cô khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Lý Duật hắng giọng, tiếp tục tập trung thân thần vào công việc lau tóc.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, mùi hương sữa tắm và dầu gội đầu Ngu Hạ đã dùng cũng bắt đầu bay từ bên trong ra, lan tỏa vào trong không khí, trong căn phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ thơm mùi hoa cam ngào ngạt.
Là mùi hương Ngu Hạ rất thích, cũng là mùi hương Lý Duật đã ngửi thấy trên cơ thể cô rất nhiều lần.
Hai người một người đứng một người ngồi, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Lúc vừa mới bắt đầu, Ngu Hạ cũng không cảm thấy căng thẳng gì cả. Mãi cho đến khi Lý Duật quay người lại, để khăn lông sang một bên, bật máy sấy lên, hơi thở ấm nóng của anh và gió nóng của máy sấy lướt qua tai cô, cô mới muộn màng nhận ra, cũng bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Trong lúc vô thức, Ngu Hạ gọi anh: “Lý Duật.”
Nhận ra cô đang nói chuyện, Lý Duật lập tức tắt máy sấy đi, hơi cụp mắt xuống nhìn cô chăm chú, hầu kết hơi chuyển động lên xuống: “Sao vậy?”
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, hàng lông mi Ngu Hạ hơi rung lên, cô lắp bắp nói: “... Lúc anh sấy tóc, có thể để máy sấy xa em một chút không? Em thấy hơi nóng.”
Lý Duật ngước mắt lên: “Nhiệt độ máy sấy không thích hợp sao?”
Ngu Hạ: “Ừm.”
“Được.” Lý Duật thoải mái nói: “Anh cầm xa em một chút vậy.”
Chiếc máy sấy lại tiếp tục công việc của mình.
Lý Duật không hề thành thạo công việc sấy tóc này, động tác anh không thạo nên cũng nhiều lần kéo tóc Ngu Hạ.
Sau đó dường như anh cũng dần dần quen với công việc này, động tác cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, cái bóng của cơ thể anh bao trùm lên người Ngu Hạ, ngón tay dài trắng nõn của anh luồn qua làn tóc dài đen nhánh của cô, hình ảnh hết sức hài hòa lại đẹp đẽ.
Ngu Hạ vô ý ngước mắt lên, nhìn thấy hình bóng phản chiếu của hai người trên tường.
Ngay lập tức trong khoảnh khắc này, cô không biết phải diễn tả cảnh tượng này như thế nào. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn chính là cô rất thích trạng thái hiện tại giữa mình và Lý Duật.
Một lát sau, tóc của Ngu Hạ đã được sấy khô.
Lý Duật khom lưng rút phích máy sấy ra, lúc đang định cất đi, Ngu Hạ lại đưa tay ra ngăn anh lại: “Đừng cất đi vội.”
Lý Duật: “Hửm?”
Ngu Hạ: “Không phải anh vẫn chưa tắm hay sao?”
Đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Lý Duật, nhịp tim cô có phần loạn nhịp: “Anh đi tắm đi, lát nữa em cũng sấy tóc cho anh nhé?”
Lý Duật nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nhéo vành tai nóng bừng của cô một cái: “Giục anh đi tắm sao?”
Ngu Hạ nhìn thẳng vào khuôn mặt sạch sẽ của anh, quay người lại nhìn sang chỗ khác: “Không được giục anh hay sao?”
“...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương