ĐẠI CA HỌC ĐƯỜNG - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-23 21:47:26
Cái tên là bà nội đặt, chỉ và bạn bè thiết mới gọi như thế.
Lúc chuyển trường, vì sợ chúng gây chuyện, ba cố ý dùng danh khác để đăng ký nhập học.
Ai ngờ cuối cùng một cú nhầm danh "đỉnh cao".
với Lâm Phong Miên vốn dính như hình với bóng, “tung hoành” suốt bao năm, mà từng qua cái tên Sở Hoài Chi, chứ đừng tới chuyện... tặng xe cho .
nghĩ cũng khả năng.
Có bọn chơi hăng quá, vung tay quá trán, tặng bừa mấy chiếc xe.
Biết moi cái gì từ đám đó.
…
Sau trận “xử lý” ở con hẻm hôm đó, Sở Hoài Chi mất tích đúng một tháng mới trường.
Vừa trở , cả trường xì xào bàn tán.
Ai cũng hai chị em bằng ánh mắt thương cảm, cứ như thể chúng sắp yêu quái bắt đem nấu lẩu.
chẳng ai ngờ, đúng lúc đang Nhậm San ép ăn cần tây vì tác dụng thanh nhiệt giải độc, còn em trai thì cạnh khoái chí, thì…
Sở Hoài Chi dắt theo một đám , khí thế hùng hổ, chình ình bàn chúng .
Học sinh xung quanh lập tức tản cách mười mét.
vẫn cúi đầu tranh luận với Nhậm San:
“Không ăn ! Một miếng cũng !”
Hoàn để ý Sở Hoài Chi đang hầm hầm bước đến gần, mặt tối sầm như đám mây giông.
Mọi đều nghĩ sắp đánh .
Ai ngờ...
“Cộp, cộp, cộp…”
Tiếng đầu gối chạm đất vang lên lác đác, nối tiếp.
Tên côn đồ từng loạn cả trường, cùng băng đảng của , đồng loạt quỳ xuống mặt và Nhậm San.
Hét to:
“Bạn học! Xin ! mặt em gái xin !”
Nhậm San hoảng sợ, vội vàng bám chặt lấy tay .
thì cau mày, lườm bọn họ một cái, dịu dàng nhắc:
“Các cô sợ .”
Đám lập tức hạ thấp giọng, cúi rạp , xin rối rít.
Ai cũng choáng.
Chỉ riêng là dửng dưng như .
Ăn xong bữa, mỉm , nắm tay Nhậm San, lưng bỏ .
Không thèm bố thí lấy một ánh mắt cho lũ đang quỳ gối lưng.
Vì như :
Nếu lời xin tác dụng, thì cần gì đến cảnh sát?
Cúi đầu kẻ mạnh là sai.
Mà chỉ là hèn yếu nhất thời.
Mà tha thứ cho loại … chính là sự sỉ nhục đối với những nạn nhân từng bọn họ bắt nạt.
Vậy nên, chọn điều cần .
Ví dụ như:
Cho Sở Châu Ngọc nếm mùi bắt nạt.
Để cô đánh đến đầy thương tích, quỳ gối xin những cô gái từng ức hiếp.
Và đúng như nghĩ chẳng ai chịu tha thứ.
Ngay cả Nhậm San, luôn nhút nhát yếu đuối, cũng rơi nước mắt tát cô một cái.
Cái tát đó là lời tạm biệt quá khứ của chính .
Còn Sở Châu Ngọc?
Đương nhiên là ôm hận.
Trong mắt cô , là kẻ bắt nạt.
?
Nếu thể dùng lý để trị, thì chỉ còn cách lấy bạo chế bạo.
Chỉ tiếc cho cô chọn nhầm .
Chọn trúng .
Còn cả trai cô , Sở Hoài Chi.
Từ chuyện đó, chẳng dám gì quá đáng.
Lác đác vài vùng lên, nhưng đều và Lâm Phong Miên đè bẹp giữa đường.
Gọi là sự nghiệp kịp khởi nghiệp tan nát.
Cho đến khi chúng điều tra sâu hơn và tận mắt thấy một cô gái đang điều trị tâm thần vì từng bắt nạt.
bỗng thấy hôm đó xuống tay quá nhẹ.
Vậy nên…
sai chăm sóc đặc biệt cho một phen.
Lật tung nhà , tìm ảnh từng dùng để uy h.i.ế.p cô gái xóa sạch.
Cha bao che cho em nhà họ Sở bao năm nay cũng dính đòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-ca-hoc-duong/chuong-7.html.]
Công ty phá sản, rơi khủng hoảng tài chính chỉ một đêm.
Bạn bè hỏi :
“Cậu thật sự cần dùng quyền lực ép đến mức đó ?”
ngạo nghễ:
“Không thì quyền lực để gì?”
Đối phó với loại như , quyền lực chính là vũ khí nhất.
Có mà dùng, còn vẻ thanh cao chỉ kẻ ngốc mới .
Chẳng bao lâu , cha của Sở Hoài Chi thất thế.
Chiếc ô che mưa cho em nhà họ Sở cuối cùng cũng đổ gục trong cơn bão.
Một buổi chiều tự học, cảnh sát tới trường.
Họ nhận đơn tố cáo và dẫn Sở Hoài Chi .
Ban đầu, cả trường xôn xao bàn tán, ai nấy đều thi suy đoán.
thời gian trôi qua, cái tên từng mưa gió khắp trường học, dần lãng quên.
Không lâu đó Sở Châu Ngọc cũng chuyển trường.
Mất che chở, cô gái từng kiêu căng ngạo mạn đó rơi đúng tầm ngắm của một “Sở Châu Ngọc” khác tại ngôi trường mới.
Một Sở Châu Ngọc biến mất, nghĩa là còn những Sở Châu Ngọc khác.
Cũng chỉ chúc cô “vui vẻ”, “hạnh phúc”, và “mỹ mãn”… con đường bắt nạt thôi.
Lại thêm một mùa hè mới đến.
ở đầu hẻm, l.i.ế.m nốt miếng cuối cùng của cây kem ốc quế, đầu bực dọc hét trong:
“Lâm Phong Miên! Em xong hả? Sắp trễ học đấy!”
Tiếng động bên trong khựng một nhịp, là tiếng rên thảm thiết to hơn.
Một lúc , em gọi tên từ trong hẻm bước .
Cậu đưa tay lau m.á.u mặt, nhận lấy cặp sách đưa, lặng lẽ bước một lời.
định bước theo, thì thấy đột ngột lùi hai bước, vội vàng chỉnh quần áo như một con công trống đang xòe đuôi.
“???”
tò mò rướn .
Thì thấy phía xa một cọng hành trắng nõn đang chờ.
Cô gái mặc đồng phục học sinh, che giấu vóc dáng thiếu nữ duyên dáng.
Nhậm San đang vẫy tay về phía , gương mặt rạng rỡ ánh nắng đầu hè.
lập tức “ồ~” một tiếng đầy ẩn ý, trêu chọc em:
“Mới chớm hè thôi mà ... ‘xòe đuôi’ nha~”
Cậu lườm một cái rõ dài, trái với vẻ lạnh lùng thường ngày, tai đỏ rần, nhỏ giọng hỏi:
“Chị… hôm nay tạo hình của em chứ?”
cái vẻ “trai mới lớn rung động” của em, chậm rãi gật đầu tán thành.
Lâm Phong Miên lúc mới hít sâu vài , giả vờ thản nhiên bước khỏi khúc cua.
Khẽ nhếch môi nở nụ chỉnh kỹ từng góc độ, giơ tay vẫy gọi Nhậm San.
Nào ngờ…
Cô gái thấy vui vẻ như chim sẻ, lao nhanh về phía... .
Lâm Phong Miên dang tay sẵn, giữa làn gió đầu hè.
Năm bước.
Bốn bước.
Ba bước.
...
Còn một bước nữa.
Cô bé ... nhào thẳng lòng .
ôm Nhậm San, xoa đầu cô bé, em trai đang hóa đá mà hả hê:
“Nhóc con, đạo hạnh còn non lắm!”
Không cứ trai là yêu thích .
Giữa con gái với , lúc nào cũng là tranh đấu.
Nhiều hơn cả, là tin tưởng và bảo vệ .
Cho nên...
“Nếu em tặng chị chiếc xe đua bản giới hạn của em, chị thể suy nghĩ giúp em ‘cua’ em dâu tương lai .”
“Lâm Tinh Vãn…”
“Hửm? Sao gọi chị là chị nữa ?”
“Cái bình hoa cổ của chị… thật là do em vỡ, là con mèo Đại Phúc .”
“......”
“Lâm Phong Miên, cho chị! Hôm nay chị đánh c.h.ế.t em thì xứng chị em nữa!!”
Cô gái dịu dàng yên đó, hai chị em cãi rượt đuổi.
Ánh nắng sớm mai rơi nhẹ vai cô.
Giống hệt cái hôm đó khoác áo khoác lên cô, để bên cô một ấm nhẹ nhàng.
_HẾT_