Đại Nha Hoàn Của Tiểu Thư - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-09 06:39:30
Ta bên thấy tiếng hít thở ngắt quãng của các công tử, lẽ sự dễ thương của tiểu thư đánh trúng !
“Khó trách Thẩm giờ học đều vội vã trở về. Nếu cũng đáng yêu thế thì mấy.”
Một công tử đưa tay định véo má tiểu thư.
Tim nhảy dựng, quy củ thế nào rõ, nhưng tiểu thư ghét nhất là véo má, đến cả lão gia cũng !
“Chát!” Tiểu thư hất tay , hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vui.
Đại thiếu gia nhanh tay đặt lên vai nàng: “Tri Lan, thôi .”
Ta cũng vội cúi , bộ sửa váy áo cho tiểu thư.
Tiểu thư liếc đại ca, bĩu môi:
“Không phía lâu mới mở ?”
Mấy vị công tử vội phụ họa:
“ đúng, nếu nhanh chân e rằng chỗ sẽ khác chiếm mất.”
Ta một nhỏ giọng oán trách vị công tử đánh:
“Ngươi điên , nếu hôm nay Thẩm ngăn , thì tiểu thư phủ Tướng quân đánh gãy tay ngươi, ngươi cũng chỉ nhịn.”
Tiểu thư đối với luôn ôn hòa, dù sai, nàng cũng nhẹ nhàng bỏ qua.
Vì khiến suýt quên rằng nàng vốn là danh môn khuê nữ sống chân thiên tử.
Dù nàng , cằm vẫn khẽ ngẩng lên kiểu căng, sự cao ngạo và xa cách khắc sâu trong cốt tủy.
Khi , bỗng chợt hiểu.
Vì đối với t Vương Phán Đệ tỷ tỷ hiền hậu ở thôn , dám xưng là “”, còn với tiểu thư chỉ dám xưng “nô tỳ”.
Sinh vốn khác biệt như trời với đất, dám so bì?
“Hỉ Nhi, đây xem hôm nay nên mặc y phục nào thì hợp với đôi khuyên tai san hô hơn?”
Tiểu thư dạo gần đây thích đôi khuyên san hô đắt giá mới tặng, từ Tết đến nay nàng rời tai lấy một ngày.
Ta từ ngoài bước , phủi lớp hàn khí tiến trong phòng:
“Nô tỳ nhớ hồi đầu đông, thiếu tướng quân săn một con hồ ly trắng. Một bộ da dùng đại bào, phần còn khâu chiếc áo đỏ cổ chéo. Theo nô tỳ, bộ hợp với tiểu thư nha.”
Theo mắt mà , đôi khuyên tai san hô viền vàng , lòe loẹt hết sức.
Chỉ tiểu thư với dung mạo rực rỡ mới gánh nổi.
Còn khác đeo , chẳng khác nào biến thành giá treo châu báu.
Tiểu thư đang lật hộp trang sức thì bỗng "a" một tiếng, chiếc trâm vàng tuột khỏi tay, rơi xuống đất, nàng liền vung tay tát nha đầu phía :
“Ngu xuẩn! Ngươi gì đó hả?”
“Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ vụng về, lỡ đau …”
Càng lớn, tính khí tiểu thư càng kiêu căng càn quấy.
tháy như chẳng thấy gì sai cả.
Tiểu thư là cành vàng lá ngọc, vốn nên phụng hầu kỹ lưỡng.
Ngược , chủ tử nào mà dễ tính thì mới bọn hạ nhân trèo lên đầu.
Ta bước tới, cúi nhặt trâm vàng lên, lau sạch bằng khăn tay đặt lên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-nha-hoan-cua-tieu-thu/chuong-3.html.]
Tiếp đó, đá mạnh nha đầu đang run rẩy :
“Còn mau cút ! Sáng sớm khiến tiểu thư bực !”
Nha đầu lảo đảo bò dậy chạy ngoài.
“Trước giờ chải đầu cho tiểu thư đều là Tam cô cô đấy, giờ về quê , bảo mới ôm cháu nội, toe cả ngày!”
Ta xoa đầu cho tiểu thư kể.
Sắc mặt tiểu thư dịu :
“Thế thì là chuyện vui. Nhớ lát nữa với Lý ma ma, đưa cho Tam cô cô một phong bao lì xì.”
“Nô tỳ thiệt lấy ngưỡng mộ. Thế gian mấy ai hữu phúc như nô tỳ, hầu hạ một chủ tử như tiểu thư.”
Ta định cầm lược chải đầu, tiểu thư liền đè tay .
“Đi gọi Như Ý đến chải . Ta còn tay nghề ngươi ?”
Tiểu thư trừng mắt qua gương đồng:
“Nếu ngươi đau, thì nỡ đánh, chẳng thiệt thòi là ?”
Ta giả vờ ấm ức:
“Tiểu thư, nô tỳ luyện tập đàng hoàng đó…”
“Ta còn ngươi ?”
Tiểu thư ngẩng cằm, khẽ hừ một tiếng: “Chiếc trâm đó cho ngươi, là thấy xui.”
Ta lập tức cầm lấy trâm, mừng rỡ như nhặt báu vật:
“Tạ ơn tiểu thư ban thưởng! Nô tỳ gọi Như Ý tới ngay. Hôm nay tiểu thư dự tiệc ngắm mai, nhất định khiến đám công tử đến dám rời mắt!”
Tiểu thư mắng: “Đi, , ngươi suốt ngày chỉ giỏi nịnh !”
Năm nay, tiểu thư tròn mười sáu, chính là độ tuổi hoa đào chớm nở.
Theo lẽ thường, nữ tử đến tuổi cập kê, hôn ước tất nên định đoạt.
Thế nhưng lão gia cùng phu nhân thương yêu tiểu thư như ngọc trong tay, đành lòng gả nàng sớm, liền thẳng tay từ chối hết thảy những nhà cầu đến gãy cả ngạch cửa, cố giữ nàng thêm một năm nữa.
Ta thường nghĩ: rốt cuộc là nam nhân thế nào mới thể xứng với tiểu thư?
Tuy khuôn mặt nàng vài phần giống lão gia và phu nhân, nhưng dung nhan tuyệt sắc , chẳng rõ là thừa hưởng từ ai.
Nghe lão gia kể, tiểu thư lẽ giống tổ mẫu bên ngoại, vốn là một đại mỹ nhân nổi danh thiên hạ.
Ngay cả khi tổ phụ mất, tổ mẫu tuổi ngoài năm mươi vẫn vương công quý tộc đến cầu dứt, cuối cùng bà chán cảnh rầy rà, đành trốn Thanh Sơn Am mới yên .
Tiểu thư nhà gần đây tâm tư lay động, suốt ngày ôm thoại bản khúc khích, chắc là yêu đấy!
Ta thường trèo tường mua về cho nàng mấy quyển thoại bản, mà nàng cũng kéo cùng , cùng luận bàn nội dung trong sách.
Ta tuổi tuy nhỏ, chẳng hiểu rõ mấy chuyện tình yêu ân oán trong đó, song nhờ theo tiểu thư, chuyện học chữ năm xưa gác nay tiến bộ vượt bậc.
Bởi lẽ cùng tiểu thư luận chuyện trong đó, thì ít nhất chữ.
Ta từng hỏi tiểu thư:
“Tiểu thư, thích kiểu nam tử thế nào? Trong đống thoại bản chăng?”
Tiểu thư tóc còn ướt, xõa vai, úp xem sách, đáp nhẹ:
“Phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn.”
“Vậy nếu thích thì ?”