Đại Nương Nấu Cơm Đệ Nhất Tiên Tông - Chương 13: Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:15:20
[FULL] Đại Nương Nấu Cơm Đệ Nhất Tiên Tông - Phần 2
Tác giả: Tầm Chân Tri
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
︵‿︵‿୨♡୧‿︵‿︵
Năm thứ hai đại nương nấu ăn ở Đệ Nhất Tiên Tông, yêu ma khởi binh tàn sát thiên hạ.
Trong tình thế thua trận nhỏ, bắt đầu nấu quốc yến ở tiền tuyến.
Ta cũng hiểu tại thua trận ăn mừng.
Chúng trù tử, chỉ cần an tâm nấu món ăn thật ngon là .
ngờ, trở thành cái gai trong mắt của yêu ma.
Thủ lĩnh yêu tộc lệnh, xem trù tử bao nhiêu lượng.
Ta đám yêu quái đen kịt , trong lòng nghĩ: "Bây giờ báo cân nặng còn kịp ?"
Đệ tử Tiên Tông quanh: "Đại nương đừng sợ, chúng mà dám đến? Chúng chắc chắn sẽ khiến chúng đến mà về!"
1
"Muốn tiền tuyến?"
Ta ấn con long ngư đang ngẩng đầu xuống nước, cạo một lớp vảy vàng xuống.
Vảy vàng của long ngư thể dùng để điều chế một loại lửa bếp, tính ôn hòa, thích hợp để nấu canh.
Lâm Trưởng lão phụ trách hậu cần : "Phúc Vận , đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ thôi."
" chỉ là một trù tử, một bình thường." Ta đặt vảy vàng bát gỗ, thả long ngư trở ao, để nó nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lâm Trưởng lão theo : "Ngươi đến Tiên Tông lâu, vẫn hiểu ? Ngươi chỉ là một trù tử, mà còn là một trù tử nấu ăn ngon."
Ta nghiền vảy vàng thành bột: "Vậy thì chẳng vẫn là trù tử ? Trưởng Lão cứ thẳng , ngài tính toán còn sống mấy năm nữa nên định ném chiến trường c.h.ế.t ?"
Ông vuốt râu trắng: "Làm gì chuyện đó, tướng của ngươi còn sống lâu lắm, phúc tinh cao chiếu, vận thế chính vượng."
Ta vòng qua ông, kiểm kê nguyên liệu mới đến hôm qua.
Lâm Trưởng lão kéo : "Phúc Vận, đừng bận tâm những việc nữa, giao cho phụ việc ."
Ta bất đắc dĩ : "Trưởng Lão, thực sự . Nếu chết, để tiểu nha đầu của cô đơn khổ sở, đây!"
Ông : "Không , ngươi cứ yên tâm. Lần là Phùng Thiên Sầu đích đòi , hứa với , bảo đảm sẽ để ngươi an trở về. Nếu ngươi mất một sợi lông, sẽ tìm tính sổ."
"Hơn nữa, hứa sẽ cấp cho ngươi một trăm linh thạch mỗi tháng trợ cấp chiến đấu, linh thạch mà nữ nhi của ngươi đang thiếu để tu luyện, chẳng sẽ đủ ?"
Trong lòng rung động, tiểu nha đầu đang ở ngoài bái sư tu luyện, quả thật đang thiếu linh thạch.
Linh căn của con bé , nếu sớm kiếm đủ năm trăm linh thạch, sẽ lợi cho việc tu luyện của con bé.
Ta là mẫu của con bé, nguyện ý mạo hiểm vì con bé.
"Được, ."
Đến tiền tuyến, đồ đạc còn kịp đặt xuống, Phó chỉ huy Phùng Thiên Sầu : "Lý Đại Nương, ngài đến thật đúng lúc. Chúng thua một trận, đúng dịp để ăn mừng."
Đánh bại trận còn ăn mừng?
Ta hỏi: "Chẳng Phùng Trưởng lão định ăn mừng thế nào?"
Hắn phẩy tay: "Này! Sao khách sáo thế, gọi là Tiểu Phùng là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-nuong-nau-com-de-nhat-tien-tong/chuong-13-phan-2.html.]
Ồ!
Ta mái tóc bạc trắng của , khóe miệng giật giật: "Phùng Trưởng lão đùa ."
Hắn : "Ta mới đầy tháng mấy nghìn năm, tròn thì chúng cũng là cùng tuổi. Đại nương, thật với ngài thế . Tin ngài sắp đến, loan báo . Giờ các tử đang chờ đồ ăn của ngài, nước miếng chảy dài ba thước ."
Ta thể tưởng tượng cảnh tượng lóc kêu gào .
Ta : "Phùng Trưởng lão, ngài cho rõ, hạn mức ăn uống của chúng là bao nhiêu?"
Hắn hỏi: "Còn để tâm đến hạn mức ăn uống ? Ngài là đầu bếp, ngài phân tích xem, mỗi cần bao nhiêu mới đủ?"
Ta : "Điều còn tùy xem ngài no bụng, ăn ngon? Muốn nếm qua, ăn thỏa thích?"
Phùng Thiên Sầu nghi ngờ: "Chênh lệch giữa chúng lớn lắm ?"
Ta giải thích: "Nếu giới hạn mỗi , nếm qua là , chỉ tính chi phí, từ một đến năm linh thạch. Tất nhiên thể dùng nguyên liệu . Hương vị… đương nhiên cũng chỉ ở mức trung bình. Nếu giới hạn, ăn no mới thôi thì tiêu chuẩn nào cả."
Hắn giật : "Đắt thế ? Vậy nhà ăn nhất vận hành thế nào?"
Ta : "Nhà ăn nhất là chế độ thu phí, thể thu hồi vốn."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Phùng Thiên Sầu nghiền ngẫm: "Bữa đầu tiên cũng thể tệ, ba vạn tu sĩ tiền tuyến, cứ tính mỗi hai mươi linh thạch mà ."
Muốn ba vạn cùng lúc ăn , chỉ dựa một rõ ràng là thể.
Ta : "Phùng Trưởng lão, ngài cho mượn vài . Và còn thể là thường."
Hắn gật đầu: "Được, chỉ cần là nhân viên tuyến đầu, đều cho ngài mượn."
Ta theo ngoài dạo một vòng, đường gặp ít gương mặt quen thuộc.
Trong đó hai nha đầu háu ăn Yêu Nguyệt và La Minh Liên, thấy liền chạy đến.
Các nàng cùng hỏi: "Đại nương, bao giờ mới mở tiệc ?"
Yêu Nguyệt : "Đại nương, dạo ăn món ngài nấu, gầy ."
La Minh Liên liếc nàng một cái: "Đại nương đừng nàng bậy, nàng rõ ràng là béo lên, ngài xem mặt nàng tròn hẳn ."
Yêu Nguyệt giải thích: "Đây gọi là béo giả, tích nước thôi."
Ta khẽ , hai nha đầu vẫn như xưa.
Ta về phía Phùng Trưởng lão: "Ta thể xin hai bọn họ về giúp nấu ăn ?"
Hắn tỏ vẻ kỳ quái: "Hai nha đầu đáng tin ?"
Yêu Nguyệt : "Sư thúc tổ, ngài tin thì cũng nên tin mắt của sư phụ ."
Hắn buột miệng : "Sư phụ của ngươi thì quả thật đáng tin."
Dù đáng tin , tạm thời xin hai bọn họ về .
Thèm ăn cũng cái , ít nhất La Minh Liên từng bếp.
Tính cả hai họ, xin tổng cộng tám .
Ta : "Vấn đề nhân lực tạm thời giải quyết, bây giờ là vấn đề nguyên liệu."
Phùng Trưởng lão gật đầu: "Đi thôi, sẽ cùng ngài đến kho xem."
Đến kho, thứ phân loại rõ ràng. Đây là một pháp khí chứa đồ khổng lồ.
về đồ ăn, quả thật nhiều. Thậm chí thể là ít.
Ta nhíu mày.
Phùng Thiên Sầu hỏi: "Sao ? Không hợp dùng ?"